Lạc Thần Tái Sinh

Lúc nghỉ giữa giờ quay phim, Trần An cười nói: “Ha ha ha, lần này nhóc tiểu Nhược nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc rồi! Cố lên, giành luôn giải nữ diễn viên phim truyền hình xuất sắc đi!”

“Có giành được giải thưởng hay không thật ra cũng không quan trọng ạ!” Ngay khi mọi người cho rằng Lâm Nhược sẽ nói một lô những câu khách sáo khiêm tốn như khuôn mẫu, thì Lâm Nhược lại nói: “Thực lực vốn đã được khẳng định rồi mà ạ!”

“Ha ha ha, cái con bé này, lúc thì rất khiêm tốn, lúc thì kiêu ngạo không chịu được!” Trần An nói.

Mọi người sinh hoạt với nhau gần ba tháng nay, cũng đều quen thuộc với Lâm Nhược, nói chuyện thoải mái hơn rất nhiều. Quan trọng nhất là, chỉ cần Lâm Nhược muốn quan hệ tốt với ai, thì cô sẽ có khả năng khiến người đó thấy tiếp xúc với cô thư thái như gió xuân vậy, cảm giác cô là một người rất hiền hòa, thân thiện, dễ sống.

“Đúng thế mà.” Một diễn viên khác cũng nói: “Sau này có đi đâu, ai mà hỏi em đã từng diễn chung với ai, em chỉ cần nói tên chị Lâm Nhược ra là giá trị con người nâng lên hẳn hai cấp rồi.”

Lâm Nhược cười đánh nhẹ vào người vừa lên tiếng một cái: “Tên nhóc này, ngọt mồm ngọt miệng gớm nhỉ, vừa lén lút đi ăn vụng mật hả?”

“Ha ha ha.” Mọi người đều cười ầm lên. Họ thích Lâm Nhược thân thiện, dân dã không kiểu cách như thế, tiếp xúc với cô vô cùng thoải mái.

“A Tịch, bình thường chị Lâm Nhược dốc sức dạy dỗ em như vậy, sao không nói câu nào hả?” Mấy ngày nay, Tạ Tịch cũng đã thân quen hơn với mọi người, tính cách dần phóng khoáng hơn, không còn quá rụt rè như trước nữa. Huống chi Tạ Tịch vốn khá xinh đẹp, mà thường thì các cô gái vừa xinh đẹp lại vừa tốt tính luôn rất được mọi người hoan nghênh.

Tạ Tịch mỉm cười nói: “Chị Lâm Nhược vốn giỏi như thế mà!” Đây cũng là một câu hoàn toàn chân thành.

“Thấy chưa!” Trần An cười, “Giờ đến cả cô nhóc Tạ Tịch này cũng thành khéo mồm khéo miệng thế rồi.”

Mọi người nói chuyện vui vẻ một hồi lại tiếp tục quay phim. Các cảnh cần Lâm Nhược quay lại rất ít, chủ yếu là cần cô xuất hiện để phối hợp với các diễn viên khác thôi.

Bụng mang thai gần bốn tháng đã không còn phù hợp để mặc những bộ quần áo bó sát người nữa. Nhưng may mà Lâm Nhược thủ vai quân thiếu, để tạo hình có vẻ khôi ngô hơn một chút, trên người cô cũng phải quấn thêm khá nhiều thứ, mặc phục trang đàn ông vào hoàn toàn không nhận ra được.

“Lâm Tiểu Nhược, biết hôm nay là ngày gì không?” Quay phim xong, Tạ Lâm vừa đưa nước cho Lâm Nhược, vừa hỏi.

Lâm Nhược thay phục trang, mặc áo len và áo khoác vào, nhìn Tạ Lâm khó hiểu: “Ngày gì ạ? Ngày chị và Lâu Kiều chính thức động phòng hoa chúc à?”

“Cợt nhả, cút ngay!!!” Tạ Lâm giơ tay đánh nhẹ vào gáy Lâm Nhược, hỏi: “Em biết hôm nay ngày bao nhiêu không?”

Lâm Nhược lấy điện thoại di động ra xem: “25 tháng 12, lễ Giáng sinh ạ.”

Tạ Lâm bó tay: “Là sinh nhật của em còn gì!!! Chị thấy nhiều người bận rộn đến quên cả sinh nhật của mình rồi, nhưng đã biết hôm nay ngày bao nhiêu mà vẫn không nhớ ra là sinh nhật mình, thì chị mới nhìn thấy lần đầu tiên thôi đấy!”

Hình như trên thẻ căn cước, sinh nhật của Lâm Nhược đúng là vào ngày 25 tháng 12, có điều, Lâm Nhược vốn đâu có để ý đến mấy ngày này.

Lâm Nhược sờ sờ mũi, cười gượng: “A Lâm, chị hãy tha thứ cho trí nhớ của một người sắp làm mẹ đi! Tục ngữ có câu, sinh một đứa trẻ ngốc mất ba năm rồi mà.”

“Chị thấy em hoàn toàn không để tâm vào chuyện này thì có. Đi thôi.” Tạ Lâm cũng cầm áo khoác của mình, “Chị đặt nhà hàng rồi, mọi người tính tổ chức sinh nhật cho em, nhân tiện chúc mừng đóng máy luôn.”

“Bảo sao hôm nay nhìn mọi người trong đoàn cứ thần thần bí bí, thi thoảng lại quay ra cười với em, em còn tưởng mọi người bị động kinh cơ.”

“Chị thấy em muốn ăn đòn thì có!” Tạ Lâm cười mắng một câu rồi cùng Lâm Nhược đi ra ngoài.

“Nhóc Tiểu Lý đâu rồi? Hôm nay lại dám lười biếng à?” Lâm Nhược vừa đi ra ngoài vừa bĩu môi nói: “Dù hôm nay không cần phải hóa trang để quay cận mặt em, con bé cũng không được lười biếng chứ! Còn Mặc tiểu ngốc nữa, đi đâu rồi ạ?”

“Đêm nay mọi người đều chuẩn bị để trang điểm cho em tổ chức sinh nhật, Tiểu Lý cùng mấy thợ trang điểm khác đã ra nhà hàng giúp việc rồi. Muốn nói lười á, thì có ai lười hơn em được hả!” Tạ Lâm đưa tay ra đỡ Lâm Nhược, “Cẩn thận bậc thang, tuyết rơi nên đường trơn lắm.”

“Thế còn Mặc tiểu ngốc đâu ạ? Đi giúp tiểu Lý rồi à?” Lâm Nhược xuống cầu thang, hít một hơi thật sâu. Không khí lạnh tràn vào phổi khiến cô có cảm giác như cả hai lá phổi đều đông cứng lại vậy.

Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông ở thành phố H, ùn ùn kéo đến khiến cả thành điện ảnh đều phủ một màu trắng xóa, những tán cây to cũng bị trận tuyết lớn đó ập xuống, phủ lên một lớp tuyết trắng rất dầy; trên đường còn có những công nhân môi trường đô thị mặc áo bông dầy, đội mũ len đang quét dọn tuyết trên đường.

Ngoài trời vẫn còn những bông tuyết nhỏ bay bay. Tạ Lâm bật ô che cho Lâm Nhược, sau đó lấy găng tay lông từ trong túi ra đưa cho cô, “Mau đeo găng tay vào, để bị lạnh là hại người lắm.”

Thấy trên tay Tạ Lâm còn cầm một đôi nữa, Lâm Nhược mới nhận lấy đôi găng tay kia đeo vào, đúng là ấm hơn rất nhiều.

Lâm Nhược đưa tay ra cầm ô để Tạ Lâm đi găng tay vào: “A Lâm, nếu em sinh con gái thì gọi là An Tuyết, sinh con trai đặt tên là An Bạch, chị thấy thế nào?”

Tạ Lâm đeo găng tay xong, lườm Lâm Nhược một cái: “Chẳng ra làm sao cả! Lâm Tiểu Nhược, cô đặt tên nó sâu sắc văn vẻ một chút được không? Nếu sau này bảo bảo mà biết được sinh mệnh của nó chỉ do em bất cẩn mà tạo thành, đến đặt tên cũng chỉ vì nhìn thấy tuyết đầy đất mà chọn ra, thì chắc chắn nó sẽ hoài nghi không biết mình có phải là hàng khuyến mại hay không đấy.”

“Hay gọi là An Tuyết Bạch nhé?” Lâm Nhược hăng hái nói.

“Tự dưng chị cảm thấy cái tên An Đại Bảo dễ nghe thật! Đi thôi!” Tạ Lâm kéo Lâm Nhược đi về phía trước, trong lòng thầm nhắc mình, khi nào gặp An Tiệp, nhất định phải nói cho anh ta biết, tuyệt đối không được để Lâm Nhược đặt tên cho An Đại Bảo.

Cái gì mà thấy tuyết thì gọi tuyết, thấy trắng thì đặt là Bạch, nếu thấy cỏ hay thấy cứt thì làm thế nào? Tạ Lâm thực sự không dám tưởng tượng nữa, lẳng lặng mặc niệm cho An Đại Bảo, bảo bảo à, gặp phải người mẹ không đáng tin cậy như thế, thật khổ cho con quá.

Khách sạn ở cách đó không xa nên Lâm Nhược và Tạ Lâm đi bộ luôn tới đó. Nhân viên đã chờ sẵn ở cửa xoay ngoài khách sạn, vừa nhìn thấy Lâm Nhược và Tạ Lâm, anh ta đưa thẳng hai người lên tầng hai.

“Mời hai chị vào trong.”

Nhìn thấy trên cửa có treo bảng “Không phận sự miễn vào”, Tạ Lâm mỉm cười đẩy cửa bước vào trong. Đột nhiên, bên trên cánh cửa rơi xuống một cái đầu rối quỷ đang trợn mắt nhe nanh vừa vặn đối diện với mặt Tạ Lâm.

Cả đám người nhốn nháo cười đùa trong phòng đều sững lại, họ cứ tưởng người mở cửa sẽ là chị Lâm Nhược chứ, sao lại là A Lâm nữ vương? Trời ơi! Thảm rồi! Thảm rồi!!!


Tạ Lâm đưa tay gạt cái đầu rối kia ra, mỉm cười thật tươi nói với mọi người trong phòng: “Ý tưởng của ai đây? Tự giác đi, để chị đây còn biểu dương chứ?”

Nếu lúc này ai dám bước ra, thì chờ đón người đó chỉ có một chữ, chết! Còn muốn nói một cách hoa mỹ hơn thì chắc chắn là: “Chết rất khó coi!”

Mọi người đồng loạt chỉ tay vào một người đàn ông đeo mặt nạ đang nằm soài ra bàn: “Là anh ta!”

Móe nhà nó!!!

Lâu Kiều đeo mặt nạ lập tức đứng bật dậy, giơ hai tay lên nói với Tạ Lâm: “Khẩn cầu đại nhân cho tại hạ cơ hội bảy tỏ nỗi oan ức.”

Tạ Lâm vừa đi về phía anh ta vừa xắn tay áo: “Đừng có nói bản đại nhân không cho ngươi cơ hội! Nói!”

Lâu Kiều đầu hàng: “Anh… anh chỉ là đồng lõa thôi, đại nhân có thể nương tay không?”

“Ha ha ha ha!” Mọi người đều không kìm được, bật cười to.

Đạo diễn Lâu độc mồm độc miệng, Lâu bạo long mà cũng có ngày này! Chà chà, đúng là bị A Lâm nữ vương ăn sạch rồi còn gì!

Mọi người giơ ngón tay cái lên với A Lâm nữ vương, like 320 lần!

Tạ Lâm cũng buồn cười, trong lòng lại ngọt như mật. Chỉ khi một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, anh ta mới có thể bỏ qua sự kiêu ngạo của mình trước mặt cô như thế.

Người đàn ông sợ vợ chẳng có gì đáng chê, vì điều đó chứng tỏ anh ta yêu vợ mình. Vì yêu cô ấy, sợ mất đi cô ấy, nên mới nhân nhượng, chiều chuộng cô ấy, mới có thể hoàn toàn bỏ qua ánh mắt, miệng lưỡi của thế gian.

Tạ Lâm ném cái đầu rối quỷ trong tay vào lòng Lâu Kiều, nói: “Mọi người còn đứng đây mà xem kịch à? Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Bọn em đi chuẩn bị ngay!” Cả đám đông tản ra như ong vỡ tổ.

Lâu Kiều giật nhẹ tay áo Tạ Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Có sợ không?”

Tạ Lâm cười lườm anh ta: “Mấy trò trẻ con bọn em chơi phát chán đi ở trong trường rồi, có mười con này cũng không dọa được em!”

“Bọn họ muốn dọa Lâm Nhược mà.” Lâu Kiều tháo mặt nạ xuống, cũng bật cười.

“Vậy thì càng đáng bị trừng phạt. Dọa Lâm Nhược cũng không sao, nhưng làm bảo bảo sợ thì làm thế nào bây giờ?!” Tạ Lâm trừng mắt.

Lâm Nhược đi tới, nghe vậy khẽ giật giật khóe môi: “A Lâm, trong lòng chị, em bị thất sủng rồi sao?!”

Tạ Lâm nghếch mắt nhìn Lâm Nhược, lạnh lùng nói: “Xin hỏi hành động nào của tôi khiến cô cảm thấy cô được sủng ái hả? Nói đi cho tôi sửa!”

“Đúng là thất sủng rồi.” Lâm Nhược làm ra vẻ đáng thương, “Đạo diễn Lâu…”

Lâu Kiều cũng nghếch mặt nhìn Lâm Nhược, hừ khẽ hai tiếng: “A Lâm nói thế nào thì là thế đó.”

“Đạo diễn Lâu, khí tiết của anh vứt đi đâu rồi hả?”

Tạ Lâm trừng mắt lườm hai người: “Đừng có đứng cả đấy nữa! Lâu Kiều chuyển lẵng hoa giúp em đi. Lâm Tiểu Nhược… đứng tránh qua một bên cho mọi người làm việc.”

Lâm Nhược choáng!

Lâu Kiều lại kéo tay áo Tạ Lâm: “Anh nhờ vệ sỹ hỗ trợ được không?”

“Anh cùng làm với họ. Tiểu Nhược, em vào phòng trong đi. Tiểu Lý đang chờ em bên đó.”

“Tuân lệnh!” Lâm Nhược đi được hai bước lại quay lại, “Mặc tiểu ngốc đâu? Sao vẫn không thấy cậu ta?”

Lâu Kiều nói: “Cậu ta vừa lấy tiền ở chỗ anh để đi một mình mua quà sinh nhật cho em.”

“Đi bao lâu rồi ạ?” Lâm Nhược chợt có dự cảm xấu.

Lâu Kiều nhìn đồng hồ nói: “Không lâu lắm, khoảng ba tiếng thì phải.”

Quả nhiên! Lâm Nhược day day mi tâm: “Em đã nói cho mọi người biết Mặc tiểu ngốc cực kỳ mù đường chưa nhỉ? Thành tích đáng nể nhất là cậu ấy từng mất năm tiếng đồng hồ để đi quãng đường lẽ ra chỉ mất khoảng năm phút.”

Tạ Lâm và Lâu Kiều đều giật giật khóe môi: “Ở thành điện ảnh gần 3 tháng rồi, chắc không đến nỗi thế đâu nhỉ?”

“Sự thực chứng minh rằng, đi ba tiếng còn chưa về, thì rất có thể đã đi lạc mất rồi.” Lâm Nhược thở dài, “Thôi, em rảnh rỗi nhất, để em đi tìm cậu ấy.”

Tạ Lâm nhìn mọi người đang bận rộn sắp xếp phòng khách, không có ai rảnh rỗi, mới hỏi: “Em đi một mình được không?”

“A Lâm, em chỉ mang thai thôi mà, đâu phải nhược não hay tàn phế.” Lâm Nhược cười nói: “Mọi người cứ làm đi, em sẽ nhanh chóng tìm được Mặc tiểu ngốc rồi đưa cậu ấy về thôi.”

“Vậy em đi nhanh một chút.” Tạ Lâm nói, “Em còn phải trang điểm nữa đấy.”


“Em biết rồi.” Lâm Nhược lại đeo găng tay, mặc lại chiếc áo khoác vừa cởi, đi ra khỏi khách sạn.

Mặc tiểu ngốc đi mua quà cho cô à? Cậu ấy biết mua cái gì nhỉ?

Lâm Nhược lấy di động ra gọi điện thoại cho Mặc tiểu ngốc, tiếng chuông vang lên một lúc lâu mới có người nghe.

Lâm Nhược thở ra một làn khói trắng, nhìn những ánh đèn hồng hồng tím tím lóe lên giữa một mảng tuyết trắng, hỏi: “Mặc tiểu ngốc, cậu đang đứng ở đâu đấy?”

Mặc Lâm nhìn xung quanh, thật thà nói: “Không biết.”

Đúng là lạc đường thật! Cái tên siêu mù đường này!

“Cậu nhìn xung quanh xem có tòa nhà nào có biển hiệu gì không? Tôi đi tìm cậu!”

Tòa nhà có biển hiệu à? Mặc Lâm nhìn quanh bốn phía, hai bên đường trái phải đều giống nhau, không có đặc điểm gì đặc biệt. Anh ta cầm điện thoại cúi đầu nhìn về phía một con Husky bị xích ở cửa tiệm, nói: “Có một con chó to!” Đây là điểm khác biệt duy nhất ở cả con đường này.

“Còn gì nữa không?” Lâm Nhược bắt đầu đi về phía trước.

“Bị xích ở cửa.”

Lâm Nhược đứng lại, xung quanh đây đều là khu kinh doanh buôn bán, không thể nào xích chó to ngoài cửa, sẽ khiến khách hàng sợ hãi không dám vào.

“Mặc tiểu ngốc, chẳng lẽ cậu đi vào tiểu khu nào đó à? Cậu nhìn biển hiệu cửa hàng xem tên gì, số bao nhiêu?”

“Tôi vừa nói cho chị rồi đấy thôi.”

Cậu ta chê cô hỏi đi hỏi lại nhiều quá à?! Lâm Nhược khóc không ra nước mắt.

Mặc Lâm đi gần lại một chút, nhìn biển hiệu trên cánh cửa xanh lam: “Số 43 đường Vĩnh Lăng.”

Lâm Nhược chỉ muốn ném điện thoại: “Mặc tiểu ngốc, đường Vĩnh Lăng ở ngay bên cạnh đây, thế quái nào mà cậu lại không về được hả? Đứng yên đó chờ tôi.”

Lâm Nhược cúp điện thoại, đi qua một con phố nhỏ, đường Vĩnh Lăng ở ngay đối diện.

Mặc tiểu ngốc đứng dưới ánh đèn đường trên khu dành cho người đi bộ, đối mặt với con Husky mặt lúc nào cũng ngốc nghếch siêu hạng kia. Trong ánh đèn vàng ấm áp, từng bông tuyết trắng bay bay, từ từ rơi xuống phủ một lớp lên vai và đầu Mặc tiểu ngốc.

Lâm Nhược buồn cười không kìm được, bước tới giơ ô lên che cho Mặc tiểu ngốc, hỏi: “Cậu đứng đây bao lâu rồi? Định trộm con Husky này về làm quà sinh nhật cho tôi à?”

Mặc Lâm quay sang lườm Lâm Nhược, giọng nói thoáng có vẻ chê trách: “Đừng tùy tiện, đây là của người ta.”

Lâm Nhược dở khóc dở cười, cô tùy tiện lúc nào chứ?

Lâm Nhược chuyển chủ đề: “Cậu định đi đâu đây?”

“Đến tiệm bánh bao lần trước bị hở hơi ga ấy.”

Lâm Nhược lại muốn quỳ lạy anh ta tiếp. Tiệm mì đó ở ngay con phố cách đây không xa, ngược hướng với đường Vĩnh Lăng. Mù đường siêu hạng thật đúng là vô đối!!!

Lâm Nhược rất muốn hỏi, Mặc tiểu ngốc à, cậu chỉ ăn bánh bao đậu, lại siêu mù đường như vậy, rốt cuộc cậu làm thế nào mà lớn lên an toàn được vậy? Cơm gạo đi đổ đi đâu hết rồi?!

“Đi lối này.” Lâm Nhược vừa dẫn đường vừa nói: “Cậu đi mua quà sinh nhật cho tôi cơ mà? Sao lại đi tìm tiệm bánh bao trước? Mặc tiểu ngốc, trong lòng cậu, tôi còn không quan trọng bằng bánh bao sao?”

“Đừng ăn vạ!” Mặc Lâm đón lấy chiếc ô từ tay Lâm Nhược, “Tôi không thích bánh bao nhân thịt người.”

囧!Rốt cuộc đây là kiểu đối thoại gì vậy?

Lâm Nhược chỉ tay về phía tiệm mỳ đã bắt đầu đóng cửa: “Đó, đến rồi.”

“Ừ.” Mặc Lâm trả ô lại cho Lâm Nhược, “Chị về đi.”

Cái này gọi là qua sông đoạn cầu phải không?

“Cậu có chắc là lát nữa xong việc cậu có thể về được khách sạn không?”

“Chị còn cứ nghịch ngợm thế này, tôi sẽ tức giận đấy!” Mặc Lâm đi thẳng vào tiệm bánh bao, không thèm quay đầu lại. Anh ta là người lớn rồi, đâu phải trẻ con. Chỉ là… hơi mù đường chút thôi mà, ở đây chỉ cần đi đến ngã rẽ là thấy ngay khách sạn, làm sao anh ta đi nhầm được chứ.

Lâm Nhược muốn gục ngay tại vỉa hè đi bộ, rõ ràng Mặc tiểu ngốc mới là kẻ tùy hứng đấy chứ! Cô nhìn quanh một vòng, thấy cô phục vụ đặc biệt nhiệt tình lần trước liền vẫy tay gọi cô ta, nói: “Phiền cô lát nữa chỉ đường giúp người bạn kia của tôi được không? Cậu ấy bị quáng gà, buổi tối nhìn không rõ lắm, chúng tôi ở ngay khách sạn Đế Hào đằng kia.”


Một anh chàng đẹp trai nhường ấy lại bị bệnh quáng gà sao? Lòng thương người của cô phục vụ lập tức dâng trào: “Được, để lát tôi dẫn anh ấy đến cửa khách sạn. Chị cứ yên tâm.”

Mặc Lâm nghe thấy Lâm Nhược nói vậy, lẳng lặng đi từ trong tiệm ra đứng nhìn cô chằm chằm. Lâm Nhược lập tức giơ tay đầu hàng: “Tôi đi ngay đây. Cậu mau lên rồi về nhé, còn ăn tối nữa.”

Lâm Nhược nháy mắt với người phục vụ một cái, cuối cùng đành phải quay về trong ánh mắt khinh bỉ của Mặc tiểu ngốc.

Cô có cảm giác như mình thực sự đã coi Mặc tiểu ngốc như đứa con cả của mình vậy, hơn nữa, cô còn trở thành bà mẹ kế đáng ghét nữa.

Khi Lâm Nhược quay về khách sạn Đế Hào một mình, Tạ Lâm đang chờ ở cửa. Thấy cô về liền bước tới đón: “Mặc Lâm đâu?”

“Đúng là lạc đường thật, giờ cậu ấy đang mua bánh bao ở tiệm mì Toàn Hữu.”

Tạ Lâm run run khóe môi: “Cậu ta bảo đi chuẩn bị quà sinh nhật cho em cơ mà.”

“Em cũng rất muốn biết, thế quái nào mà giờ trong mắt Mặc tiểu ngốc, em còn không quan trọng bằng bánh bao đậu nữa.” Lâm Nhược ôm mặt giả vờ khóc tấm tức.

Tạ Lâm phẩy tay: “Thôi được rồi, tạm thời cứ kệ cậu ta! Em đi theo chị!”

Tạ Lâm kéo Lâm Nhược vào khách sạn, lên tầng hai cũng không đi qua cửa chính vừa rồi mà đi lối cửa sau vòng qua hành lang.

“A Lâm, mọi người định tạo bất ngờ gì cho em đấy à?”

“Là khiếp sợ ấy!”

Lâm Nhược và Tạ Lâm đi tới cửa sau, nhóm tiểu Lý đã chờ sẵn bên ngoài.

“Chị Lâm Nhược, mau lên mau lên, sắp muộn giờ rồi!”

“Rốt cuộc mọi người định làm gì?”

Tạ Lâm lườm Lâm Nhược, đẩy thẳng cô vào: “Em chần chần chừ chừ làm cái gì, lát nữa thế nào chẳng biết! Mau lên chút đi bà cô ơi, thời gian không chờ em đâu.”

Tiểu Lý đẩy cửa phòng, vô cùng khí thế: “Các chị em, chị Lâm Nhược đến rồi. Tiến hành!!!”

Lâm Nhược bị đẩy mạnh vào tỏng, Tạ Lâm cũng vào theo cô. Vừa nhìn tư thế của nhóm tiểu Lý, khóe môi run lên: “Các em định tắm rửa sạch sẽ cho chị rồi lôi ra làm thịt đấy à?”

Tiểu Lý bấm xoẹt xoẹt cây kéo trên tay, cười gian xảo: “Chị A Lâm, bịt mắt!”

“Tuân lệnh!” Tạ Lâm giơ tay lên định lấy vải bịt mắt Lâm Nhược lại.

“Được rồi được rồi, đừng làm nữa, để em tự nhắm mắt lại là được, muốn chém muốn giết gì tùy mọi người.”

Lâm Nhược đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn trang điểm, nhắm mắt lại để mặc đám tiểu Lý tha hồ nhào nặn.

Khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng mặt và tóc cũng đã làm xong.

Tiểu Lý dặn dò: “Chị Lâm Nhược, tuyệt đối không được mở mắt đâu đấy. Nếu không thì uổng phí hết tâm sức của bọn em mất.”

“Biết rồi.” Lâm Nhược bĩu môi, mở rộng hai tay ra, quần áo trên người bị người khác lột xuống, thay bộ khác cho cô.

Chất vải cọ cọ vào người, cảm giác giống lụa, mềm mềm trơn trơn, nhưng lại quấn thêm một vòng thắt lưng, chẳng lẽ mặc kimono cho cô à?

Giọng Tạ Lâm vang lên bên cạnh: “Hoàn thành rồi, cũng không còn nhiều thời gian lắm, đưa cô ấy đi đi! Lâm Tiểu Nhược, phía trước đều là đường bằng phẳng, không có bất cứ thứ gì cản trở, không được mở mắt.”

Dặn Lâm Nhược xong, Tạ Lâm mới gọi điện thoại: “Lâu Kiều, bên các anh chuẩn bị xong chưa?”

“Tất cả đã chuẩn bị xong.”

“Ok, bắt đầu thôi!”

Tạ Lâm cúp điện thoại, bước tới đỡ tay Lâm Nhược, nói: “Tiểu Nhược, đi thôi.”

Sao đột nhiên giọng của A Lâm nữ vương lại trở nên dịu dàng thế?

Lâm Nhược nhắm mắt bước từng bước theo Tạ Lâm. Tuy mắt vẫn nhắm, nhưng bước ra khỏi hành lang, vào trong gian phòng tràn ngập ánh sáng, mắt cô vẫn có thể cảm nhận được.

Trong đại sảnh hoàn toàn yên lặng không một tiếng người, chỉ có tiếng nhạc cổ điển du dương vang lên.

“Tiểu Nhược, em đứng yên đây nhé, đừng mở mắt.” Nói xong, Tạ Lâm rời khỏi đó, khẽ gật đầu với mọi người xung quanh.

Lâm Nhược nhíu mày hỏi: “A Lâm, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, mọi người định bày trò gì thế?”

Tạ Lâm lại gật đầu với An Tiệp đứng ở đầu bên kia thảm đỏ, rồi mới phất tay một cái, ra hiệu cho DJ bật nhạc to hơn một chút.

Miểu Âm mặc một bộ lễ phục màu đen bước lên sân khấu dựng giữa sảnh, hít một hơi thật sâu, mới chậm rãi lên tiếng, nói: “Bé Nhược, còn nhớ lúc chúng ta mới gặp nhau không? Nếu không có cậu, có lẽ cũng không có Miểu Âm.”

Năm đó, Miểu Âm còn bé đã trải qua ác mộng tanh máu thảm thiết nhất thế gian, cô tận mắt chứng kiến ba mẹ bị ám sát chết, sau đó không thể nào ngủ được nữa. Chỉ cần vừa nhắm mắt, trong giấc mơ của cô lại nhuốm đẫm máu tươi cùng với dáng vẻ vô cùng thê thảm của ba mẹ cô khi qua đời.

Thần kinh của Miểu Âm bé không chịu được, muốn dùng cái chết để kết thúc sự khổ sở này. Nhưng chính Tạ Thiến, người đã ném quả táo từ trên cây xuống đánh rơi con dao trên tay cô, rồi cười hì hì nhảy phắt từ thân cây cao hơn hai mét xuống ấy, đã cứu sống cô.

Nụ cười tươi của Tạ Thiến dường như vĩnh viễn ngập tràn ma lực, xuyên thủng qua từng lớp từng lớp âm u, chiếu sâu vào tận đáy lòng Miểu Âm. Cô đưa Miểu Âm đi chơi cùng, đưa Miểu Âm đi gây chuyện, đưa Miểu Âm xuống sông bắt cá, lên cây trộm trứng chim.

Lúc đó, Tạ Thiến nói cô ấy muốn làm một diễn viên, muốn trải qua những cuộc sống khác nhau. Chính một Tạ Thiến tự do tự tại như vậy, đã đưa Miểu Âm bé nhỏ bước ra khỏi địa ngục đen tối.

Hai người là thanh mai trúc mã, chưa từng giận nhau vì bất cứ chuyện gì! Tạ Thiến nhỏ đánh nhau vì Miểu Âm nhỏ, Tạ Thiến lớn cũng vẫn đánh nhau vì Miểu Âm lớn!


Năm năm trước, khi bất ngờ nghe tin Tạ Thiến qua đời, Miểu Âm lúc đó đang quay MV, thất thần suýt nữa ngã từ trên núi xuống.

Miểu Âm gạt hết công việc lại, vội vàng trở về, nhưng chỉ nhìn thấy thi thể lạnh băng của Tạ Thiến. Cô không khóc, không chảy một giọt nước mắt nào. Người ta nói, khi đau đớn đến tận cùng, con người ta thực sự không thể khóc nổi!

Miểu Âm canh linh cữu Tạ Thiến không cho bất cứ ai tới gần, đủ ba ngày mới ngất xỉu vì không ăn không uống một chút nào.

Sau khi tỉnh lại, Miểu Âm vẫn không khóc không quấy như cũ. Cô lặng lẽ sắp xếp tang lễ của Tạ Thiến, cũng không lâu sau đó, cô từ bỏ luôn địa vị đang vô cùng nóng bỏng của mình trong giới ca sỹ, bắt đầu tiến thân vào giới diễn viên khiến mọi người phải mở rộng tầm mắt.

Mọi người đều không hiểu, chỉ có Miểu Âm biết, cô chỉ muốn thay bé Thiến của cô nhìn khắp những chìm nổi thăng trầm của giới diễn viên này, thay bé Thiến của cô trải qua những cuộc đời mà cô ấy chưa kịp làm mà thôi.

Miểu Âm đã từng nghĩ, khi cô làm xong tất cả, có lẽ cô cũng đã già rồi, cũng sẽ chết thôi!

Thế nhưng, cô ấy lại quay về! Không ngờ bé Thiến của cô lại sống lại một cách kỳ diệu như vậy! Thế giới u ám băng giá của Miểu Âm, rốt cuộc cũng được ánh sáng mặt trời ấm áp bao phủ một lần nữa.

“Dường như chỉ trong một hơi thở thôi, nhưng giờ nhìn lại mới biết thời gian đã qua lâu như thế rồi.” Miểu Âm đưa tay gạt nước mắt trên mặt, khóe môi từ từ cong lên, “Bé Nhược, có thể gặp được cậu, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của mình.”

“Hôm nay, mình muốn cất tiếng hát vì cậu.” Miểu Âm cầm micro, hít sâu một hơi rồi mới bắt đầu hát: “Gió thổi mưa thành những đóa hoa, thời gian không đuổi kịp bạch mã, những ước mơ cậu từng ôm trong lòng thời niên thiếu, cậu có còn nhớ rõ không?”

“Âm Âm, sau này trưởng thành, mình sẽ trở thành một diễn viên giỏi nhất, mình muốn thành diễn viên, còn cậu?” Tạ Thiến nhỏ cầm một con bọ cánh cứng vừa bắt được trên cây xuống, cười tít mắt nói.

Từ trước tới giờ, Miểu Âm nhỏ chưa từng mơ ước điều gì, cô chỉ theo đuổi theo bản năng của mình: “Thiến Thiến, mình đi cùng cậu được không?”

“Được! Mình sẽ bao bọc cậu!” Một Tạ Thiến nhỏ như vậy còn tỏa hơn hơn cả ánh mặt trời.

Lâm Nhược từ từ mở mắt.

Miểu Âm vẫn nhìn cô, mắt ngập nước: “Mây bay bay trời chuyển hạ, thời gian làm cạn khô những giọt nước mắt, tôi, cậu và cô ấy, trên con đường này có ai lạc đường không?”

Tạ Thiến qua đời, thế giới của Miểu Âm lại một lần nữa rơi vào bóng tối lạnh như băng! Cô không tìm thấy đường ra, bị nhốt chặt trong đó!

Nhìn Miểu Âm như vậy, Lâm Nhược đau lòng không chịu nổi. Cái chết của cô, rốt cuộc đã khiến Miểu Âm đau lòng khổ sở đến mức nào?! Cho đến bây giờ cô cũng không dám nghĩ đến!

“Chúng ta đã nói sẽ không chia xa, mãi mãi ở bên nhau, dù phải đối chọi với thời gian, dù cho từ bỏ cả thế giới!” Giọng hát của Miểu Âm nghèn nghẹn, khàn khàn.

Hai vành mắt Lâm Nhược cũng đỏ hồng!

Đám Tiểu Lý đứng sau hai người lẳng lặng lau nước mắt. Họ không hiểu lắm ý mà bài hát của chị Miểu Âm muốn nhắn nhủ, nhưng chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy rất đau lòng.

“Gió thổi bay những bông tuyết, phủ trắng cả mái tóc chúng ta, trước đây đã hứa sẽ cùng nhau đi khắp thiên hạ, cậu có còn nhớ chăng?” Nước mắt Miểu Âm vẫn rơi xuống, không ngờ lại có ngày thần thoại của giới ca sỹ cũng hát không thành lời vì nghẹn ngào, “… Cậu đã từng hứa sẽ không chia xa, sẽ luôn bên nhau, tôi chỉ muốn hỏi cậu rằng, liệu đó có phải… đó có phải chỉ là lời hứa của trẻ thơ?”

“Đừng hát nữa!” Lâm Nhược bước nhanh lên sân khấu, kéo micro trong tay Miểu Âm.

Miểu Âm nhìn Lâm Nhược, nước mắt không thể ngừng được! Tạ Thiến không còn nữa, nên cô vẫn chon sâu tất cả những ấm ức, đớn đau, khổ sở vào tận sâu trong đáy lòng. Hôm nay, Tạ Thiến đã quay lại, cô rất muốn hỏi bé Thiến của cô rằng, “Cậu đã hứa với tôi sẽ vĩnh viễn ở bên tôi, vì sao cuối cùng lại dùng cái chết để bỏ mình lại?!”

Lâm Nhược đưa tay ôm chặt Miểu Âm vào lòng: “Xin lỗi, xin lỗi vì đã bỏ cậu một mình! Xin lỗi vì tôi đã về muộn! Xin lỗi vì tôi không bảo vệ tốt chính mình! Xin lỗi vì đã làm cậu khổ sở như vậy!”

Miểu Âm cũng vòng tay qua eo Lâm Nhược, Queen, siêu sao ba hạng mục điện ảnh, truyền hình, ca hát, nữ hoàng lạnh lùng cao quý, đột nhiên òa khóc thật to, giống như một đứa trẻ đi lạc bao lâu cuối cùng mới tìm được đường về nhà vậy.

Sau khi trút hết toàn bộ áp lực, thống khổ đè nén trong lòng suốt mấy năm nay, tâm trạng của Miểu Âm mới ổn định lại một chút.

Khóe môi cô mang theo nụ cười, đưa tay lau nước mắt cho Lâm Nhược, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe được: “Bé Thiến, mình có nằm mơ cũng không thể nghĩ được vẫn còn có một ngày, mình có cơ hội đưa lên xe hoa. Cảm ơn cậu đã cho mình cơ hội này.”

Miểu Âm khom người đặt xuống trán Lâm Nhược một nụ hôn chúc phúc quý giá nhất: “Đi nào, mình đưa cậu đi.”

Âm nhạc lại một lần nữa vang lên, Miểu Âm và Lâm Nhược nắm tay nhau đi về phía đầu bên kia thảm đỏ. Tiểu Lý đứng phía sau, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc không thành lời: “Chị… chị Lâm Nhược… và… và… chị… chị Miểu Âm… làm… làm… tôi xúc động quá.”

Tạ Lâm cười lau nước mắt, Lâu Kiều ôm lấy vai cô: “Đừng buồn.”

Tạ Lâm lắc đầu: “Không, em không buồn, em vui lắm! Lâu Kiều, anh không biết đâu, em chỉ muốn để cho mọi người trên thế giới đều yêu quý Lâm Tiểu Nhược, vì cô ấy xứng đáng được như thế.”

“Ừ.” Lâu Kiều gật đầu, “Em cũng xứng đáng được như thế.”

Ở đầu bên kia thảm đỏ, An Tiệp mặc bộ đồ tuxedo, đeo mặt nạ màu bạc, không cần nói lời nào cũng đã toát lên vẻ hào hoa phong nhã!

Miểu Âm đặt tay Lâm Nhược vào tay An Tiệp, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại: “An Tiệp, hôm nay tôi giao người bạn quý giá nhất của mình cho anh, nếu anh dám làm cô ấy đau khổ, tôi sẽ giết chết anh!”

“Vĩnh viễn không có chuyện đó.” An Tiệp đón lấy tay Lâm Nhược, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, trịnh trọng hứa với Miểu Âm, “Tôi sống, cô ấy sống! Tôi chết, cô ấy cũng vẫn sống!!!” Anh sẽ dùng tính mạng để bảo vệ vợ mình.

“Được, nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay.” Miểu Âm khẽ gật đầu đứng sang bên cạnh.

Trần An cầm lời thề kết hôn trong tay nhìn một lúc lâu sau đó ném sang một bên, cái gì mà dù giàu sang hay nghèo khó cũng không chia xa, vớ va vớ vẩn!!!

“An Tiệp.” Trần An nói, “Dù là bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ cần cậu đặt nhóc tiểu Nhược ở vị trí quan trọng nhất là được rồi.” Vừa nói, Trần An vừa chỉ vào vị trí trái tim mình. Chỉ cần có thể đặt một người ở vị trí quan trọng nhất, tự nhiên sẽ yêu cô ấy, trân trọng cô ấy, chiều chuộng cô ấy!

An Tiệp quay đầu nhìn Lâm Nhược, hai người nhìn nhau cười.

“Được rồi được rồi, đừng có âu âu yếm yếm trước mặt lão già này nữa.” Trần An lại hỏi Lâm Nhược, “Nhóc tiểu Nhược, cháu có bằng lòng từ bỏ tự do để tin tưởng An Tiệp không?”

Lâm Nhược nhìn vào mắt An Tiệp, khóe môi lại lần nữa cong lên, nếu không muốn tin tưởng An Tiệp, thì e rằng từ hai tháng trước, tình yêu của họ đã đi đến điểm kết thúc rồi, thế nên, đáp án đương nhiên là: “Cháu bằng lòng.”

An Tiệp nắm chặt tay Lâm Nhược, trong mắt tràn ngập nụ cười: “Cháu cũng bằng lòng.”

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui