Dịch: Mẹ Cherry
***
Dưới bóng cây, Alina đội mũ đeo khẩu trang bước ra.
“Lâm Nhược, tao không ngờ mày lại độc ác như vậy!” Ánh mắt Alina tràn ngập sự thù hận và căm tức đến cùng cực.
“À, tiếc quá nhỉ.” Lâm Nhược nhún vai vô tội, “Có điều, thật đáng tiếc, trên thế gian này thứ duy nhất không mua được chính là thuốc hối hận!”
“Hừ, mày nghĩ rằng khiến tao sống khổ sở thì tao sẽ để cho mày sống yên lành sao?” Nói rồi Alina lấy máy ảnh trong túi ra, ánh mắt tàn độc, “Không biết nếu ngày mai trên các trang bìa báo đều đăng ảnh, clip Lạc thần bị lưu manh cưỡng hiếp tập thể, thì liệu có làm cả giới showbiz nổ tung không nhỉ?”
“Alina, cô còn trẻ mà sao bẩn thỉu thế!” Tạ Lâm nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng chưa từng có. Cô thực sự không thể tưởng tượng được, một cô gái trẻ chưa quá 20 tuổi, sao lại luôn tính toán mấy chuyện nham hiểm bỉ ổi như thế chứ? Rốt cuộc cô ta được giáo dục như thế nào?!
“Bẩn thỉu à?! Thế này mà gọi là bẩn thỉu à?! Ha ha ha!” Alina che miệng ngửa đầu cười to. Trên con đường hoang vắng nửa đêm không một bóng người này, tiếng cười của cô ta vang đi rất xa.
“Đối với chúng mày, chuyện này được gọi là bẩn thỉu sao? Vậy nếu như nhìn mẹ ruột của mình bị cưỡng hiếp tập thể, có lẽ chúng mày sẽ nôn ngay tại chỗ ấy nhỉ?” Alina ngừng cười, nói: “Hiếp xong còn phải liếm, có phải càng bẩn thỉu hơn không? Từ bé đã bị đủ loại đàn ông nhấm nháp, chúng mày thử nói xem, có phải là bẩn thỉu đến muốn chết luôn không? Vậy nếu ngay cả bố ruột còn không buông tha cho mày thì sao?! Ha ha ha, lũ tiểu thư vừa ra đời đã được nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay như chúng mày làm sao hiểu được. Một đứa con gái không có gì cả, nó chỉ muốn được sống một cách sung sướng nhất, nó muốn sống như một con người thì cần phải nỗ lực đến mức nào! Còn mày…” Alina chỉ tay về phía Lâm Nhược, “Mày, thậm chí còn không thèm chớp mắt đã hủy hoại toàn bộ sự nỗ lực của tao trong những năm qua! Chẳng lẽ mày cho rằng tao không nên trả thù mày sao? Còn mày nữa, Tạ Lâm, có phải ở công ty, hai đứa chúng mày đều rất coi thường tao không? Có phải đều cảm thấy tao là một con đĩ sống dựa vào việc bán rẻ thân thể không?”
Tạ Lâm thực sự không nghe nổi nữa, lạnh lùng nói: “Alina, sao suy nghĩ của cô vặn vẹo thế, bị thần kinh à?! Dù là ai, chỉ cần là cuộc sống thì cũng đều có những hoàn cảnh phiền phức khác nhau. Cô có cách sống của cô, là sự lựa chọn của cô! Tuy quan điểm của chúng ta không giống nhau, nhưng chúng tôi chưa bao giờ coi thường cô cả! Vì chính bản thân cô tự chế giễu và khinh bỉ mình, nên nhìn bất cứ ai cũng cảm thấy họ đang giễu cợt khinh bỉ cô thôi!”
Sự hèn mọn của Alina ngấm vào tận xương cốt, nên khi nhìn thấy Lâm Nhược cao cao tại thượng, ung dung nhã nhặn, cô ta mới cảm thấy dù chỉ một nụ cười của cô cũng đều là đang giễu cợt cô ta. Trong lòng có bóng ma, nhìn đâu cũng thấy ma! Cuộc đời của Alina rất đáng thương, thậm chí là vô cùng đáng buồn, nhưng chính cô ta tự chìm đắm trong đó rồi ôm u uất trong lòng, mới trở thành đáng trách!
“Chẳng lẽ chúng mày không có à?! Chúng mày dám nói chúng mày không coi thường tao sao?” Alina cười khẩy.
Tạ Lâm còn muốn mắng tiếp, Lâm Nhược vỗ vai cô, nói với Alina: “Cô tự đánh giá mình cao quá. Sao tôi phải để ý đến một người qua đường như cô chứ? Nếu đã không để mắt, thì cô tốt hay xấu có liên quan gì đến tôi?” Câu nói của Lâm Nhược như một cái bạt tai tát mạnh vào mặt Alina.
Alina ngớ người, sau đó cười ầm lên không kìm chế được: “Ha ha ha, mày coi thường tao, không sao cả, Lâm Nhược ạ, đêm nay mày sẽ giống tao thôi!”
“Giống cô à?” Lâm Nhược nhướng mắt nhìn Alina, “Chưa nói đến chuyện bốn người kia căn bản không làm gì được tôi. Mà dù họ có làm gì được tôi như cô mong muốn, thì tôi vĩnh viễn cũng sẽ không giống cô! Cô nên nhớ cho kỹ rằng, từ lúc sinh ra, tôi đã cao quý hơn cô! Không phải ở địa vị, mà ở nội tâm! Thế nên, chúng ta vĩnh viễn không giống nhau được!”
“A!” Cả đời Alina đều để tâm đến ánh mắt của người khác về mình, nên cô ta ra sức nâng cao địa vị bản thân. Khi cô ta cảm thấy mình đã hơn người khác, thì đột nhiên Lâm Nhược lại xuất hiện trước mặt cô ta, dùng phong thái tao nhã không gì sánh được. Dù Lâm Nhược có làm gì hay không, thì chỉ riêng khí chất của Lâm Nhược cũng đã kích thích sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất của Alina rồi.
Cho nên, cô tag hen tị với Lâm Nhược, oán hận Lâm Nhược, trong lòng luôn không thể kìm chế được điên cuồng tìm cách hủy diệt Lâm Nhược.
Có lẽ cô ta vốn đã điên rồi!
Alina gào ầm lên: “Lâm Nhược! Mày im đi! Mày im đi! Bốn người chúng mày còn ngây ra đó làm gì, lôi nó đi cho tao! Lôi đi!”
Tạ Lâm che trước mặt Lâm Nhược, lông mày nhíu chặt lại, “Cô ta điên rồi à?”
“Không điên thì cũng sắp.” Lâm Nhược cười lạnh. Đúng như Tạ Lâm nói, họ chưa từng coi thường Alina, một người xa lạ, muốn sống thế nào là quyền tự do của họ, nhưng cô ta tuyệt đối không nên năm lần bảy lượt gây sự như thế.
Bốn gã côn đồ nhận tiền để làm việc xấu, hơn nữa, quả thật dung mạo của Lâm Nhược cũng vô cùng hấp dẫn họ! Từ trước đến giờ họ chưa từng nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.
“Người đẹp, bọn anh chỉ nhận tiền của người ta để làm việc thôi! Nếu em không phản kháng mà phối hợp với bọn anh, bọn anh cam đoan không làm em bị thương!” Một gã côn đồ nói.
“Cái gì mà không làm nó bị thương?! Tao dùng tiền thuê chúng mày là để chúng mày hành hạ nó thảm thương hết mức có thể!” Alina bất mãn ném chiếc túi trong tay mình về phía gã côn đồ vừa lên tiếng.
“Câm mẹ mày mồm vào!” Gã côn đồ tức tối đạp lên chiếc túi, “Mẹ nhà mày, mày nghĩ mày là ai? Dám to tiếng với bố mày à! Cái thứ thối nát bị bố đạp từ bé đến giờ, còn tưởng làm ngôi sao thì ngon à?! Cút sang một bên!”
“Mày!!!” Alina giận run người! Vì sao ngay cả lúc thế này, mà đến đám côn đồ cũng vẫn khách khí lịch sự với Lâm Nhược? Vì sao? Là vì thân thể của Lâm Nhược sạch sẽ hơn cô ta sao?
Lâm Nhược lắc đầu, Alina thực sự rất đáng buồn, xử lý cô ta cũng chẳng khiến Lâm Nhược cảm thấy có chút thành tựu nào cả.
“Qua hẻm bên kia.” Lâm Nhược hất cằm ra hiệu về hướng hẻm nhỏ tối đen cách đó không xa.
“Vào hẻm làm gì?” Alina đề phòng theo bản năng.
“Không phải cô muốn để họ xử lý tôi à? Giữa đường thế này, dù là nửa đêm cũng chưa chắc sẽ không có người qua lại!” Lâm Nhược nói rồi đi trước về phía con hẻm bên kia.
Tạ Lâm bám sát theo Lâm Nhược, cánh tay luôn giang rộng ra che chở cho cô.
“Ha ha, cô em cũng biết điều đấy.” Bốn gã côn đồ đều cười bỉ ổi, đi theo cô vào con hẻm kia.
Alina thoáng do dự, không biết vì sao, trong lòng cô ta luôn cảm thấy sợ hại Lâm Nhược! Bước chân thoáng chần chừ không dám bước vào con hẻm kia.
“Ôi! Mẹ kiếp, đúng là quá sung sướng!” Trong chốc lát, tiếng nói thô bỉ của gã côn đồ liền vang lên từ con hẻm kia.
Hai mắt Alina rực sáng, bọn họ thành công rồi à!! Không do dự nữa, Alina cầm máy ảnh đi nhanh vào con hẻm, nhất định phải quay được cảnh ô uế của Lâm Nhược để tung lên mạng! Để cho đám fan cuồng của Lâm Nhược kia nhìn xem, nữ thần của chúng nó phóng đãng như thế nào dưới thân đàn ông!
Alina hưng phấn đến mức bàn tay cầm máy ảnh còn run lên.
Lâm Nhược từ trong bóng tối lách ra đạp một cú ngang eo Alina khiến cô ta ngã sấp xuống đất!
“Cạch!” Chiếc máy ảnh trong tay rơi xuống, Alina trợn trừng mắt quay lại nhìn về phía sau lưng.
Lâm Nhược đang đứng từ trên cao nhìn xuống cô ta, làm gì có cảnh bị đám côn đồ hãm hiếp?!
Alina biết mình bị lừa, lại quay đầu nhìn, lúc này cả bốn gã côn đồ đều bị bẻ quặt như bánh quẩy dưới đất, toàn thân trần truồng bị người ta dùng quần áo trói chặt vào một chỗ.
“Lâm Nhược!” Alina sợ hãi, bật người ngồi dậy lùi vội về phía sau, muốn cách Lâm Nhược xa xa một chút.
Lâm Nhược chậm rãi bước tới, lại nhấc chân lên đá mạnh một cú vào ngực Alina: “Cú đá này, tao đá thay cho Âm Âm nhà tao! Người phụ nữ đến hắt acid kia cũng là do mày tìm tới phải không!”
“Không! Không phải tao!” Alina lập tức lắc đầu phủ nhận.
“Có phải hay không, thì mày đến cục cảnh sát mà đối chứng với bà ta! Chắc chắn bà ta sẽ rất vui khi gặp mày ở đó nhỉ, Tiểu Hoa!”
Giọng nói của Lâm Nhược lạnh lùng khiến toàn thân Alina run lên.
Lâm Nhược đạp tiếp một cú vào bụng Alina không chút nương tay: “Cú này, là tao đạp thay cho người đàn bà kia! Bà ta chắc hẳn là mẹ mày phải không? Mày lại dám lợi dụng bà ta bị thần kinh để nhờ bà ta làm việc phạm pháp giúp mày! Đáng đánh!”
Nhìn Lâm Nhược thế này, Alina vô cùng sợ hãi, hai tay cào xuống đất, ra sức bò tránh ra! Lâm Nhược là quỷ dữ, phải tránh xa ra, tránh xa ra!
“Bốp!” Lâm Nhược đạp vào đùi Alina, “Cú này mới là tao tặng cho mày! Ngu ngốc, u uất, nhát gan, người như mày, thật ra căn bản không đáng để tao tốn một chút tâm tư nào mà đối phó!”
Lâm Nhược thu chân lại nói với Tạ Lâm bên cạnh: “A Lâm, báo cảnh sát đi!”
“Đợi chút!” Tạ Lâm bước mấy bước đến bên Alina, tung chân đá một cú, “Chẳng có lý do gì cả, chỉ với tâm tư ác độc của mày cũng đủ khiến bà muốn đánh cho mày rụng hết răng rồi!”
Đá hả giận rồi Tạ Lâm mới móc điện thoại ra gọi cảnh sát: “Alo, đồng chí cảnh sát, tôi là Tạ Lâm lần trước đã gọi báo án đấy! Vâng, chúng tôi bắt được thủ phạm cầm đầu rồi, ở số 73 đường Hoàng Hoài, các anh đến bắt người về cục đối chứng đi.”
“Không! Chúng mày không thể đưa tao vào tù được! Tao không muốn ngồi tù! Không muốn!” Nếu vào tù, thì cuộc đời này của cô ta sẽ hủy hoại hoàn toàn! Alina hoảng hốt, “Lâm Nhược! Chị Lâm Nhược, em van chị, chị đừng đưa em vào tù! Em không muốn ngồi tù! Chị đánh em đi! Chỉ cần chị có thể hết giận, đánh em thế nào cũng được! Chỉ xin chị đừng đưa em vào tù! Em van chị!”
“Alina! Tao không phải mẹ mày, không thể tha thứ mọi lỗi lầm của mày vô điều kiện được!” Mặt Lâm Nhược không chút cảm xúc, “Mày định làm tổn thương người mà tao quan tâm, làm tổn thương tao! Khi mày làm những điều này, thì mày cũng nên nghĩ đến chuyện sẽ phải gánh chịu hậu quả gì rồi!”
Nhìn nét mặt vô tình cảu Lâm Nhược, Alina lập tức mất hết sức lực, thất thần, tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất. Rốt cuộc cô ta đã chọc vào một kẻ tàn độc đến mức nào đây?
Cảnh sát tới rất nhanh, vẻ vô tình trên mặt Lâm Nhược đã giấu đi hết.
Tạ Lâm nói: “Đồng chí cảnh sát, cô ta không chỉ là người sai khiến người kia đi hắt acid, hôm nay còn thuê bốn gã côn đồ này định hãm hiếp chúng tôi. Hy vọng các anh có thể xử lý nghiêm\ vụ việc này.”
Cánh sát nhìn Lâm Nhược và Tạ Lâm không sây sát gì, lại nhìn sang bốn gã côn đồ trần truồng bị trói vặn như bánh quẩy trên mặt đất cùng với Alina ngồi suy sụp xuống dưới đất như mất hồn. Nhìn thế nào cũng như là bốn gã kia và Alina bị hãm hại ấy chứ.
“Tình hình này…” Đồng chí cảnh sát cũng không biết phải tưởng tượng thế nào.
“Đồng chí cảnh sát, anh cũng đừng thấy lạ.” Lâm Nhược nói: “Vì vừa rồi vừa vặn có một vị thầy giáo dạy võ đi ngang qua cứu chúng tôi, nên chúng tôi mới may mắn tránh thoát được tai nạn này.”
Thế nên, thật ra nửa đêm vẫn còn có người diễn cảnh đại hiệp đi ngang qua cứu mỹ nhân mà không để lại danh tính à?!
“Chuyện này… có vẻ hơi võ hiệp quá nhỉ?” Lý do này thực sự khiến cho họ khó mà ăn nói với mọi người trong Cục Cảnh sát!
Mặc Lâm bước từ trong bóng tối đi ra, nói: “Tôi thích làm chuyện tốt không để lại danh tính!”
Ha! Không ngờ đại hiệp lại nấp trong bóng tối không đi ra thật!
“Thật chính trực!” Đồng chí cảnh sát vui vẻ gật đầu, “Thời buổi này chúng ta cần những người chính trực như thế này đây.” Vừa nói đồng chí cảnh sát vừa vỗ vai Mặc Lâm, nhưng bị Mặc Lâm dời chân tránh ra.
Quả là đại hiệp, thân thủ nhanh nhẹn thật.
“Tôi không thích người khác chạm vào tôi!”
Đồng chí cảnh sát lại gật đầu thông cảm, đại hiệp mà, đều có một chút khác biệt với người bình thường. Dễ hiểu thôi!
“Được rồi.” Đồng chí cảnh sát cảm thán một tiếng, “Chúng tôi đưa năm người này đi trước, các cô cử một người theo chúng tôi về cục cảnh sát lấy lời khai nhé.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi đi theo các anh.” Tạ Lâm đứng ra. Trong bụng Lâm Nhược có cục cưng, không nên thức khuya! Mặc tiểu ngốc thì quá ngây ngô, để cậu ta đi lấy lời khai lỡ lại nói điều gì không nên nói thì hỏng cả.
“Muộn thế này rồi, để Mặc Lâm đi cùng chị đi.”
Tạ Lâm đang định từ chối, Lâm Nhược lại ngắt lời cô: “Cho em yên tâm!”
“Thôi được.” Tạ Lâm gật đầu, “Đồng chí cảnh sát, chúng ta đi thôi!”
Tạ Lâm và Mặc tiểu ngốc cùng đi theo cảnh sát về trình báo, Lâm Nhược quay về khách sạn một mình.
Tắm rửa xong xuôi, cô nằm trên giường lấy chiếc điện thoại di động mới ra, bấm gửi tin nhắn cho số điện thoại duy nhất trong danh bạ: “Có ai ở đó không?”
Điện thoại rung, An Tiệp đặt tài liệu trong tay xuống, lấy chiếc điện thoại chuyên dụng đặc biệt trong túi ra, khóe môi hơi nhếch lên, ngón tay thon dài gõ nhanh trên màn hình điện thoại: “Anh đang đọc tài liệu. Đêm nay quay xong sớm thế à?”
Nhận được tin nhắn trả lời, Lâm Nhược chui vào trong chăn, bấm lại: “Vâng, đêm nay chỉ quay có một cảnh thôi, Trần lão đưa mọi người ra ngoài ăn đồ nướng rồi. Tự dưng thấy mình đáng thương quá đi mất, chẳng được ăn gì cả! Chờ đến khi bạn An đại bảo ra đời, nhất định em phải ăn no nê thỏa thích, để bù đắp lại!”
Đọc tin nhắn, An Tiệp bật cười thành tiếng, nhanh chóng trả lời: “Ừ, đến lúc đó anh sẽ đi ăn cùng em, muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
Lâm Nhược mỉm cười: “Ngày nào anh cũng bận đến khuya thế này, nhớ ăn đêm đấy. Lần trước thấy anh gầy đến trơ hết cả xương ra rồi.”
“Xót anh à?”
“Chứ còn gì nữa! Xót đến vỡ nát cả tim đây này, muốn ghép cũng không ghép lại được ấy. Đăng ký kết hôn đâu? Sao không cho em xem một chút?”
“Ở chỗ anh, anh chụp ảnh gửi cho em xem.”
Điện thoại di động báo tin nhắn hình ảnh, Lâm Nhược mở ra, có hai bức, một cái là mặt trong một cái là mặt ngoài của giấy đăng ký kết hôn.
Bức ảnh thẻ của Lâm Nhược và An Tiệp đặt cùng một chỗ, bên dưới là dấu của phòng dân chính.
Lâm Nhược thở dài, không ngờ cô và An Tiệp lại thực sự đăng ký kết hôn kiểu này, cứ cảm thấy không chân thực lắm.
Tin nhắn của An Tiệp lại tới: “Sau này chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới bù nhé!”
Lâm Nhược ngáp một cái rồi trả lời: “Không cần đâu, cũng chỉ là hình thức thôi mà. Em mệt rồi, đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngon.”
“Ừ, em ngủ sớm đi, anh xem xong chút tài liệu này, làm đồ ăn đêm rồi ngủ thôi. Vợ yêu ngủ ngon, anh nhớ em!’
Lâm Nhược xem xong tin nhắn mới cất điện thoại, yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, tạp chí giải trí Đông Đô đưa tin Alina bị bắt vì tội cố ý gây thương tích cho người khác. Cùng lúc đó, các thành viên của Sunshine Girls cũng tung ra tin tức khi Alina còn làm đội trưởng đã luôn bất mãn với họ thế nào, thậm chí còn từng động thủ đánh người nữa.
Bức tường Alina nhất thời không thể chịu nổi sức đẩy của mọi người, ngay cả những fan trung thành nhất cũng đều biến mất.
Đây chính là thực tế cuộc sống, đã gây ra chuyện ác, thì một ngày nào đó xui xẻo cũng sẽ đánh mất luôn cả cơ hội để vùng lên, vì không có ai sẵn lòng tha thứ cho cô ta, cho cô ta cơ hội nữa!
Lâm Nhược cũng không quan tâm đến tin tức về Alina, thực ra cô đã sớm nhìn thấu hết những chìm nổi gian truân trong giới giải trí, nên đối với những chuyện này, cô cũng thấy nhẹ nhàng hơn.
Tạ Lâm đọc tin tức xong còn không khỏi thở dài, tuy Alina rất đáng trách, nhưng chuyện này cũng khiến cô nhìn thấy rõ hơn cách sinh tồn thực sự trong giới showbiz, thở dài vì lòng người quá lạnh lùng, lãnh đạm.
Tiến trình quay đã gần đến hồi kết, phần lớn nội dung phim đã xong, giờ chỉ quay bổ sung một số cảnh mà Trần An cảm thấy vẫn còn chưa ưng ý, có thể biểu hiện được tốt hơn nữa thôi.
Cùng lúc đó, cuối cùng cũng thông qua khâu xét duyệt, thỏa thuận xong với đài Ninh Mông, quyết định phát mỗi ngày một tập vào giờ vàng của đài Ninh Mông.
Khi các fan chờ đợi lâu ngày nghe thấy mỗi ngày chỉ phát một tập, họ lập tức nổi sóng!
“Mỗi ngày một tập, muốn chúng tôi chờ dài cổ từng ngày từng ngày à?”
“Không chấp nhận nổi! Có thể phát thêm một tập nữa được không? Một tập không được, thì nửa tập cũng được!”
“Ha ha ha, lầu trên, cái đó không gọi là nửa tập, mà gọi là tóm tắt tập sau!”
“Bạn với chả bè, không thể chơi nổi nữa! Tuyệt giao đi!”
“Sau này rốt cuộc mỗi buổi tối cũng có chuyện để làm rồi, mong một tháng tới nhanh một chút!”
“Quảng cáo bao nhiêu lâu rồi giờ mới chiếu, tóc sắp bạc hết cả rồi! Xem trailer n lần, cuối cùng cũng chiếu!”
Trên mạng vang lên những tiếng hô hào dành cho , dù còn chưa chính thức phát sóng, nhưng hầu như đã có thể dự kiến được tỷ suất người xem chắc chắn sẽ không thấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...