Nhìn một lượt căn phòng ngổn ngang, Vân
Tử Lạc bực bội cởi chiếc áo bào của Nhiếp Chính vương xuống, thay quần
áo nông thôn vào, giặt quần áo cũ vào thùng nước ấm còn sạch bên cạnh,
phơi lên trước cửa sổ.
Nhìn thấy cái bóng cao lớn của Nhiếp
Chính vương vẫn còn đứng dưới mái hiên đối diện chưa rời đi, Vân Tử Lạc
vo áo của hắn lại thành một đống, ném xuống đất, quay người trở lại
phòng.
Vừa mặc nguyên quần áo nằm lên giường, người đàn ông đã từ cửa sổ nhảy vào.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!” Ba thanh kim đao lần lượt được phóng về phía đó.
Nhiếp Chính vương giơ tay phải lên, ba ngón tay lần lượt gập lại, đón chuẩn ba con dao, thản nhiên bước vào.
“Ra ngoài!”
Vân Tử Lạc sa sầm mặt lại, trong đáy mắt cuồng phong giông bão đang chuẩn bị bùng phát.
Nhiếp Chính vương đặt chiếc trường bào
bẩn thỉu phía cuối giường, rút từ trong tay áo ra một viên dạ minh châu, nghiêm mặt nói: “Ta đã pha chế cho nàng thuốc giải để trị loại độc trên mặt.”
Nói rồi chàng lại lấy một cái bọc nhỏ từ trong người ra, mở ngay trước mặt nàng.
“Tám loại dược liệu đã được kết hợp
xong, dùng để uống vào trong, ở đây chỉ có đủ liều dùng ba lần. Bình
thuốc cao này được chế để bôi ngoài da, mỗi tối một lần.”
Nói rồi, chàng bật nắp một chiếc bình nhỏ màu xanh lục, đổ một ít ra lòng bàn tay, khóe môi cong lên: “Ta bôi một ít cho nàng.”
Vân Tử Lạc nhìn thấy chỗ này quả thực là dược liệu, nghĩ tới danh hiệu thần y của hắn, sắc mặt cũng dịu đi,
gượng gạo nói: “Ngươi để ở đây là được rồi, tự ta sẽ dùng.”
“Ngay bây giờ.” Nhiếp Chính vương không ngừng nghỉ một hơi nào: “Tin ta đi, không hoàn toàn chắc chắn ta sẽ không để nàng dùng.”
Nói rồi chàng ngồi thẳng xuống đầu giường, một tay nắm cằm dưới của nàng.
“Bộp!”
Vân Tử Lạc gạt tay hắn ra, gương mặt giận dữ: “Đừng chạm vào ta!”
Nhiếp Chính vương khẽ nào: “Lạc Nhi, bây giờ ta đang bôi thuốc cho nàng, nếu nàng thật sự căm hận ta chạm vào
nàng đến thế thì cứ đâm ta một dao nữa, ta sẽ không kêu đau tiếng nào,
không nhíu mày cái nào.”
Nói rồi, chàng khẽ cong chân phải, đè
lên chân Vân Tử Lạc, không cho phép nàng động đậy, tay trái cố định lại
gương mặt nhỏ của nàng, lòng bàn tay phải xoay lại, nhẹ nhàng xoa lên má nàng.
Tay Vân Tử Lạc đặt lên chỗ kim đao nơi
thắt lưng, có mấy lần định rút ra nhưng lại nhìn thấy máu rớm ra từng
chút, từng chút trên ngực hắn. Con dao vẫn cắm ở đó, hắn chưa hề rút ra.
Trái tim cô lại dao động.
Ánh mắt người đàn ông nghiêm túc và sâu
lắng, động tác cực kỳ dịu dàng, vết chai trên lòng bàn tay như một cơn
gió nhẹ nhàng thổi qua gương mặt anh.
Vân Tử Lạc khẽ cắn môi dưới, nhìn Nhiếp
Chính vương từ từ vén tóc của mai của mình lên, thoa từng chút thuốc cao lên trán rồi nhẹ nhàng bôi đều ra.
Cô chỉ ý thức được rằng mình bị hắn giày vò như vậy mà không có chút phản kháng nào, quả là nhục nhã!
Nàng lập tức hằn học nói: “Trong vòng ba tháng mà mặt không khỏi, ta tìm ngươi tính sổ!”
Tay Nhiếp Chính vương khựng lại, ngước
mắt lên nhìn nàng, đôi mỏng hồng khẽ cong lên: “Yên tâm đi, đâu cần tới
ba tháng, một tháng là đủ.”
Vân Tử Lạc hừ một tiếng.
“Trong vòng một tháng này không được để
mặt ra nắng gắt và gió lớn, bình thường phải đeo mặt nạ, không được uống rượu, cấm những thức ăn cay nóng kích thích.”
Giọng nói trầm đặc biệt của Nhiếp Chính vương dặn dò nàng.
“Vẫn chưa xong à?” Vân Tử Lạc sốt ruột hỏi.
“Xong rồi, xong rồi.” Nhiếp Chính vương
mỉm cười, thu tay và chân về, đứng trước giường: “Ngủ đi, ta sẽ gọi nàng dậy uống thuốc.”
Nhìn thấy hắn rời đi rồi, Vân Tử Lạc mới bực bội nằm xuống giường.
Nàng ngửa mặt nhìn trần nhà lồi lõm, cảm giác gò má mát lạnh.
Gương mặt này… sẽ khỏi được sao?
Cơn buồn ngủ từ từ kéo tới, mọi tâm tư phiền não cũng tan đi một cách lạ kỳ. Nàng nghiêng người hướng ra ngoài, say ngủ.
Đang mơ mơ màng màng, bên tai có tiếng người gọi.
“Lạc Nhi, Lạc Nhi, dậy uống thuốc thôi.”
Bả vai cũng bị ai đó lay khẽ.
Vân Tử Lạc tỉnh dậy khỏi giấc mơ, một
tay bóp vào yết hầu của bóng hình trước mặt theo bản năng. Người đó
không né tránh, để cho nàng nắm chuẩn.
“Nhiếp Chính vương, ngươi lại tới đây làm gì?”
Dụi đôi mắt lèm nhèm, Vân Tử Lạc ngạc nhiên hỏi.
Nhiếp Chính vương bị tay nàng bóp hơi
mạnh nhưng sắc mặt không hề thay đổi, hơi nhướng mày lên, khẽ mấp máy
nhưng không ra tiếng.
Vân Tử Lạc buông tay.
Lúc ấy chàng mới hắng giọng, nâng một chiếc bát tô trong tay phải lên, khàn giọng nói: “Uống thuốc.”
Ngửi thấy mùi thuốc nhức mũi, sắc mặt Vân Tử Lạc không ổn cho lắm. Nàng hỏi: “Giờ là giờ nào rồi?”
Thấy nàng vừa mới dậy, mái tóc xõa tung
xuống vai, đôi mắt còn mơ hồ, không trong vắt như mọi khi, ánh mắt còn
có chút mông lung, cực kỳ đẹp, lòng Nhiếp Chính vương lại chợt xuyến
xao.
Giọng chàng cũng theo đó nhẹ đi vài phần: “Vừa qua canh hai.”
“Thuốc do ngươi nấu sao?” Vân Tử Lạc liếc nhìn bát thuốc trong tay hắn.
“Ừm.” Nhiếp Chính vương bưng tới trước mặt nàng.
Ở quê hay dùng bát tô nhưng lượng thuốc không nhiều lắm, chỉ qua đáy bát một chút.
“Có đường không?” Vân Tử Lạc bịt mũi hỏi.
“Không có.”
“Ta sợ đắng.” Cuối cùng nàng cũng nói sự thật.
Nhiếp Chính vương sửng sốt nhướng mày, có chút khó tin: “Nàng sợ đắng ư?”
Vân Tử Lạc cũng chẳng biết tại sao một
người không sợ trời không sợ đất như nàng lại nhạy cảm với thuốc bắc,
chỉ im lặng quay đầu đi.
“Ta đút cho nàng.”
Nhiếp Chính vương ngồi sát lại bên cạnh
nàng, gương mặt góc cạnh cúi xuống, tay phải cầm thìa, múc một thìa
thuốc đậm đặc, đặt bên môi, thổi mấy cái sau đó nhấp nhấp thử nhiệt độ.
“Không đắng sao?” Vân Tử Lạc sửng sốt hỏi.
“Không đắng đâu, há miệng ra, uống vào
rồi là hết đắng.” Nhiếp Chính vương đưa thìa thuốc tới bên môi nàng có
chút vụng về, nhẹ nhàng dỗ dành.
Không biết vì bị giọng nói này mê hoặc
hay làm sao, nhìn thấy thìa uống ở bên môi, nàng lại há miệng ra như bị
ma xui quỷ khiến, nuốt thìa thuốc xuống.
Vừa nuốt, nàng đã nhăn tít mặt lại.
“Ai bảo không đắng!”
Dạ dày Vân Tử Lạc như nham thạch bùng cháy, chỉ muốn cuộn trào, há miệng, lè lưỡi.
Một bóng đen bỗng đè xuống trước mặt,
thứ gì đó mềm mại ấm áp bịt kín cái miệng nhỏ của nàng, Vân Tử Lạc bèn
cảm thấy có thứ gì nhẹ nhàng dễ chịu đang làm tan đi vị thuốc nơi đầu
lưỡi.
Nàng dựa vào cảm giác, quấn lấy thứ có thể khiến nàng bớt cảm thấy đắng, tới khi vị đắng gần như tan hết…
Nàng mới bừng tỉnh!
Lập tức đẩy người đàn ông trước mặt ra, sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi.
Ban nãy, nàng… có phải nàng đã hôn hắn không?
Cái đẩy ấy, trong cơn hoảng loạn vừa hay chạm phải kim đao cắm trên ngực Nhiếp Chính vương. Người đàn ông hự một tiếng nhưng thật sự không hề nhíu mày lấy một cái.
Nhiếp Chính vương từ từ lau một giọt
nước thuốc vương bên mép, dịu dàng nhìn nàng: “Không đắng chút nào, hơn
nữa còn rất ngọt, rất ngọt.”
Vân Tử Lạc sững sờ nhìn hắn.
Nhiếp Chính vương nhìn nàng, đã đút tiếp thìa thứ hai: “Nào, uống thêm hớp nữa đi, không đắng thật mà.”
Nhìn thấy vết máu trước ngực hắn lại một lần nữa trào ra, thấm lên chiếc chăn trên giường, Vân Tử Lạc không nhịn được, kêu lên: “Băng bó vết thương của ngươi trước đã!”
“Nàng uống thuốc đi.” Giọng Nhiếp Chính vương bình thản, không xao động: “Uống hết thuốc rồi, ta sẽ tự xử lý.”
Vân Tử Lạc cắn răng uống hết miếng thuốc đó, một tay giật lấy cái bát, ngẩng cổ uống ừng ực hết cả vào bụng.
Miệng toàn là vị đắng.
Vân Tử Lạc nhẫn nhịn không chau mày, đón lấy chiếc khăn tay của Nhiếp Chính vương, lau miệng rồi nói: “Ngươi có
thể băng bó vết thương rồi.”
Nhiếp Chính vương đặt chiếc bàn lên bàn, sắc mặt hơi tái, rồi đột ngột giơ tay, rút thanh kim đao đó ra!
“Hách Liên Ý!”
Máu tươi theo khí thế của thanh đao tuôn trào, chiếc áo lót màu trắng đã sớm thấm đẫm màu máu. Nhiếp Chính vương một tay cầm trường bào đen lên, bịt thẳng vào vết thương, cả người
không run lấy một cái, đứng vững vàng, tay phải cầm kim đao.
“Cất đi.”
“Hách Liên Ý, ngươi không sao chứ?” Giọng Vân Tử Lạc run rẩy: “Để ta băng cho ngươi…”
“Không cần!” Nhiếp Chính vương nói khẽ, quay người sải bước đi ra khỏi phòng.
Vết thương này, cứ để nó như vậy, vì chàng muốn nàng mỗi lần nhìn thấy nó sẽ nhớ rằng thanh đao này ai là người đâm xuống.
Hai tay Vân Tử Lạc bấu chặt lấy góc chăn, bờ môi giật giật nhưng không nói thêm câu nào nữa…
***
Sáng ngày hôm sau, khi một lần nữa nhìn thấy Nhiếp Chính vương, sắc mặt của hắn đã gần như bình thường.
Ngực không được băng bó, người đàn ông
vẫn mặc chiếc trường bào đen chưa được thay giặt tối qua, dáng người
thẳng tắp, đang dắt Hắc Phong đợi nàng ngoài sân.
Họ lên ngựa rồi xuất phát.
Ngồi trên ngựa, Vân Tử Lạc giữ tư thế
ngồi thẳng, dù có hơi đổ về sau cũng không chạm vào ngực trái của hắn,
né tránh vết thương của hắn.
“Khi về phủ phải nhớ đeo mạng, hôm nào trời nắng gắt gao hoặc có gió to thì đừng ra khỏi cửa.”
Sau khi vào thành, họ đã đổi sang xe
ngựa. Sau khi đưa nàng tới Tứ vương phủ, Nhiếp Chính vương thì thầm dặn
nàng một câu. Nàng vén rèm bước ra, nhanh chóng biến mất.
Trở về Tứ viện, Quỷ Hồn, Quỷ Mị, Triển Hưng cùng hai đội ám vệ hai bên bảo vệ Đào Nhi đang sốt ruột chờ đợi.
Thấy nàng quay về, Đào Nhi lao tới ôm chặt lấy nàng: “Tiểu thư, cuối cùng cô cũng quay về rồi! Nhiếp Chính vương đâu ạ?”
“Phải, chủ nhân nhà chúng ta đâu?”
Quỷ Hồn và Quỷ Mị bước lên, cười hì hì hỏi.
Gương mặt nhỏ của Vân Tử Lạc hơi trầm xuống, nàng nói: “Làm sao ta biết hắn đi đâu? Tối qua ta có ở cùng hắn đâu!”
“Á, cô không ở cùng với vương gia nhà chúng ta ư? Vậy sao vương gia cả đêm không thấy mặt mũi đâu?”
Quỷ Hồn sửng sốt.
Vân Tử Lạc mặc kệ hắn, dắt tay Đào Nhi, quay về phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...