Vân Tử Lạc còn chưa có động tác gì, Trương Khang đã chắn trước
mặt nàng, quát lớn: “Vân tướng quân, hành thích đương triều Bát vương
gia, sự tình nghiêm trọng mà chỉ dùng bốn chữ ‘tuổi nhỏ ngu dại’ là xong mọi chuyện ư? Ban nãy bọn ta nhìn rất rõ ràng, lệnh ái muốn đẩy Vương
gia vào chỗ chết!”
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của Vân Kiến Thụ càng trở nên nhợt nhạt.
Vân Tử Lạc ở bên nghe thấy, căm phẫn dâng trào.
Hay lắm Trương Khang, sớm biết ngươi nhiều lời như vậy, ban nãy nên xử lý hắn ta! Đợi đã… bọn họ nói là Bát vương gia? Lẽ nào…
Một tiếng ầm vang lên trong lồng ngực Vân Tử Lạc, như có thứ gì vừa nổ
tung. Nàng sửng sốt nhìn nam nhân áo tím: “Ngươi không phải Sở Hàn Lâm?”
Ánh mắt nam nhân áo tím vẫn chưa hề rời khỏi nàng. Nghe nói hỏi, bờ môi
mỏng đỏ hồng hơi rướn lên, hắn mỉm cười: “Tại hạ là Sở Tử Uyên, đa tạ Tứ tẩu giơ cao đánh khẽ.”
Vân Tử Lạc chợt ngắc ngứ.
Trời đất, hóa ra nàng lại nhầm lẫn một cách tai hại như vậy!
Nhưng chuyện này cũng không thể trách nàng, ai bảo đầu óc nàng bỗng nhiên
không thể khơi gợi ra những ký ức về Sở Hàn Lâm! Nghe thấy Trương Khang
gọi một tiếng ‘vương gia’ đã vội có ấn tượng ban đầu, nhận định hắn là
Sở Hàn Lâm!
Đang định nói mấy lời xin lỗi, thanh âm
sung sướng của Trương Khang vang lên: “Đương nhiên là Bát vương gia!
Ngươi tưởng chủ nhân nhà ta sẽ tới Vân phủ thăm ngươi ư? Đúng là tự mình đa tình!”
Sắc mặt Vân Tử Lạc sa sầm xuống trong
khoảnh khắc. Nàng nghiêng đầu nhìn Trương Khang, lạnh lùng nói: “Bổn
tiểu thư đang nói chuyện, hạng nô tài như người có quyền chen ngang sao? Đáng ghét nhất chính là một con chó điên sủa ầm ĩ với người, còn không
mau cút ra ngoài cho ta?!” Khi cúi đầu nhìn Vân Kiến Thụ đang quỳ, vị
trí Trương Khang đứng vừa hay ở phía trước Vân Kiến Thụ, hệt như cha
đang quỳ lạy tên nô tài đó vậy, cơn giận của Vân Tử Lạc càng bừng bừng,
không thể kiểm soát.
“Chưa nghe rõ sao, cút ngay ra khỏi Vân phủ!”
Ngay từ trước khi nàng nói mấy lời này, Vân Kiến Thụ đã hoàn toàn chết sững. Đâu chỉ mình ông, đám hạ nhân Vân phủ chạy cả tới cũng ngẩn người.
Nhị tiểu thư lại dám bảo quản gia của Tứ vương phủ cút ra khỏi Vân phủ ư?
Trời ơi, đây có còn là Nhị tiểu thư không?
Là Nhị tiểu thư ngay cả nói chuyện cũng không dám to tiếng đó ư? Tiểu thư
lại dám nói chữ ‘cút’? Hơn nữa đối tượng còn là Trương quản gia quyền uy cao tận trời trong Tứ vương phủ?
“Lạc Nhi!” Thanh âm của Vân Kiến Thụ có chút run rẩy. Ông ngẩng đầu nhìn lên đứa con gái bỗng có phần xa lạ.
Lúc này đây nàng ngẩng cao đầu đứng đó, cả người toát ra một khí chất lạnh
lùng, cao ngạo và một vẻ uy nghi chỉ người đứng đầu mới có, khiến ông
bỗng có một cảm giác ảo mộng quen thuộc, trong lòng bỗng chốc chỉ còn
sững sờ.
Trương Khang là thân tín của Sở Hàn Lâm.
Trong thành Nguyên Kinh này, cho dù là quan lại có chức trách trong
triều đình cũng không dám không khách khí với hắn ta.
Đã khi nào hắn ta phải chịu cục tức này? Lại còn từ một nữ nhân xấu xí?
Hắn ta nhảy lên, cao giọng quát: “Người tưởng mình còn là tiểu thư của Vân
phủ sao? Ám sát Bát vương gia, giờ ngươi là chính là khâm phạm! Vân phủ? Ta thấy sau này Vân phủ còn tồn tại hay không cũng còn là một vấn đề!”
Vân Tử Lạc tròn xoe đôi mắt, nhìn về phía hắn ta: “Ngươi quan tâm quá nhiều chuyện rồi! Ta chỉ biết lúc này ta thích nặn người thành tròn thành méo cũng được!”
Nói rồi, nàng tung vạt váy dài lên, từ từ sải bước về phía Trương Khang…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...