Sở Tử Uyên nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi, nắm đấm dưới
vạt áo bị cuộn lại rất chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt mà vẫn không
cảm thấy đau đớn.
“Huynh dám!”
“Đệ xem ta có dám hay không!” Sở Hàn Lâm nhướng mày, kéo Vân Khinh Bình đi ra khỏi cửa.
Lúc bây giờ đám chủ nhân nô tỳ trong phòng mới lũ lượt kéo ra, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Thái hậu và Vân Tử Lạc.
Thái hậu đang ngồi trên ghế cao, cụp mắt buông mày, dường như sắp ngủ gục.
“Thái hậu cô cô…” Vân Tử Lạc khẽ gọi một tiếng.
Đôi mày khẽ động, Thái hậu giương đôi mắt phượng đã có nếp nhăn, gật đầu: “Lạc Nhi, nào, qua đây ngồi.”
Bà hiền từ vỗ vỗ chiếc ghế thái sư ban nãy Nhiếp Chính vương ngồi.
Chẳng hiểu vì sao, lúc này Vân Tử Lạc cảm nhận được tâm trạng của bà có chút bi thương, có chút hụt hẫng.
Xem ra Thái hậu có nhiều tâm sự, nếu không đã chẳng già đi nhanh như vậy.
“Lạc Nhi, có phải con có chuyện muốn nói không?” Thái hậu nhìn thẳng vào mắt nàng.
Cung nữ bước lên, lặng lẽ thay trà cho họ rồi đổi bằng hai tách trà mới.
Vân Tử Lạc gật đầu: “Thái hậu cô cô, con không muốn lấy Tứ vương gia.”
Thái hậu hơi sửng sốt, cười khẽ: “Tại sao chứ? Trước đây chẳng phải con đã cầu xin ai gia ban hôn ư?”
Vân Tử Lạc khẽ nói: “Con của trước đây đã chết rồi, chết vào ngày đại hôn, chết bên tường Tứ vương phủ.”
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Thái hậu thở dài: “Chuyện đó đã qua rồi.”
“Nhưng một trái tim của một người đã chết thì sẽ không bao giờ sống lại được nữa.”
Vân Tử Lạc cắn từng chữ rõ ràng.
Thái hậu bê tách trà lên, nói: “Đây là trà lạnh Tuyết Phong năm ngoái Hàn Lâm mang về từ núi Đại Tuyết, con nếm thử xem.”
Vân Tử Lạc nâng tách trà lên, thổi bay những chiếc lá nổi trên bề mặt, khẽ nhấp một ngụm.
Thái hậu từ tốn nói: “Hàn Lâm rất hiếu thảo, năm xưa không dám chống lại ý
chỉ của ai gia nên mới kết thân với con một cách không cam tâm tình
nguyện. Nhắc lại chuyện của con, ai gia cũng có lỗi, nên ai gia muốn bù
đắp cho con.”
“Thái hậu cô cô, người có thể đổi cách
khác, con muốn hôn sự của mình, mình được làm chủ.” Vân Tử Lạc đặt tách
trà xuống, cúi mày ngoan ngoãn, không thể nhìn được biểu cảm trong đôi
mắt nàng.
“Sức khỏe của Hoàng nhi ngày càng không tốt, Hàn Lâm lại là tân Hoàng đế của đời sau. Con… chính là Hoàng hậu.”
Thái hậu đột ngột buông câu ấy.
“Con không ham muốn vị trí đó.”
“Con…” Thái hậu không ngờ nàng lại hờ hững và ung dung đến vậy, nghe tới vị trí ‘Hoàng hậu’ mà nét mặt không hề suy suyển.
Bà thầm nhủ trong lòng lẽ nào trên đời này thật sự là mong muốn thứ gì thì khó lòng kiếm được, thứ không mong muốn lại định sẵn là của mình?
Bà cũng đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói: “Tiếc là đã muộn rồi! Không muốn… cũng phải muốn!”
Vân Tử Lạc vừa há miệng thì cả người bỗng mềm oặt, ngã rạp xuống ghế thái sư, nàng lẩm bẩm: “Tách trà này…”
“Có độc!”
Sắc mặt Thái hậu vẫn vậy, cho dù có thừa nhận trong trà có độc thì biểu cảm vẫn ôn hòa như ban nãy.
Đôi mắt Vân Tử Lạc dần dần khép lại.
“Lâm Nhi.” Thái hậu gọi.
Rèm châu nhẹ nhàng được vén lên, một chiếc áo bào màu xanh ngọc bước vào,
Sở Hàn Lâm nhíu mày, nhìn Vân Tử Lạc rồi hỏi: “Mẫu hậu, người nhất định
phải làm vậy sao?”
Nghe câu này, sắc mặt Thái hậu mới trở nên nghiêm nghị, nhìn hắn chằm chằm, răn dạy: “Ta làm vậy là vì ai? Lâm Nhi, ta làm đều vì con cả thôi! Để con có thể đăng cơ! Lẽ nào con
còn chưa rõ tình hình trong cung hiện giờ hay sao? Nhiếp Chính vương đã
kiểm soát ta cùng Hoàng thượng, nhưng con ở ngoài cung, trong tay còn có binh quyền, tay hắn nhất thời chưa dài ra như vậy được. Mọi mong mỏi
của ta đều đặt cả vào con đấy!”
“Nhưng cũng đâu cần lấy cô ta! Người tin vào lời đồn đại ấy hay sao?” Giọng Sở Hàn Lâm đã mềm đi.
“Đó không phải lời đồn đại!” Thái hậu tiếp lời: “Chính lam của Khâm Thiên
Lam* năm đó đã tính chuẩn phương hướng là nơi Lạc Nhi chào đời, nó có
mệnh phượng! Hơn nữa, mẫu thân của nó lại không phải người bình thường,
Kiến Thụ từng kể cho ta nghe về thân phận của cô ta, ta còn cất công
điều tra một chuyến. Đương nhiên ta sẽ kể hết cho con. Những việc tốt
này còn không đủ đối việc đăng cơ của con hay sao?”
“Mệnh phượng?” Sở Hàn Lâm không biết nói sao, hắn rất ít khi tin vào mấy thứ
mê tín dị đoan này, “Mẫu thân của cô ta có lợi hại hơn nữa cũng đã chết
rồi, những thứ để lại chẳng liên quan gì tới cô ta cả!”
“Nhưng huyết thống vẫn còn. Trên đời này thứ gì cũng có thể hủy diệt, nhưng huyết thống thì không thể.”
Gương mặt Thái hậu bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, “Lâm Nhi, đừng lần lữa
nữa! Chỉ còn một canh giờ nữa là nó tỉnh dậy, tranh thủ làm cho xong đi, xong việc ta mới an tâm được!”
Sở Hàn Lâm cắn răng, bế Vân Tử Lạc lên, đi vào trong điện.
Có ai ngờ, lúc này đầu óc Vân Tử Lạc tỉnh táo tới mức không thể tỉnh táo hơn.
Những lời họ nói cũng lọt cả vào tai nàng không sót một chữ.
Thì ra nàng có mệnh phượng, có một người mẹ rất lợi hại nên Thái hậu mới đối xử khác biệt với nàng!
Phải chăng Thái hậu đóng kịch đã quen, nàng không hề nhận ra dã tâm của bà ta!
Chẳng trách lại luôn muốn con trai ruột của mình lấy một đứa con gái xấu xí…
Đang mải nghĩ, nàng đã bị Sở Hàn Lâm đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, bên
ngoài vọng vào tiếng Thái hậu: “Một canh giờ nữa ta sẽ tới kiểm tra!”
Tiếng bước chân xa dần.
Vân Tử Lạc dồn mọi sự tập trung để cảm giác vị trí của Sở Hàn Lâm.
Nam nhân ngồi bên cạnh giường, nhìn nàng.
Vân Tử Lạc cả người căng ra, ngón tay có sự yểm trợ của y phục lén lút đặt vào vị trí cây kim đao.
Hơi thở nặng nề của gã đàn ông từ từ áp sát, thời cơ tốt nhất tới rồi!
Đôi mắt sáng rực như sao đêm đột ngột mở ra, nàng lật người nhanh như diều
hâu, trở ngược tay đè Sở Hàn Lâm xuống dưới, lấy một chiếc khăn tay bịt
miệng hắn lại, cũng với thế lướt đi của thanh kim đao, nàng đã thuần
thục điểm huyệt ở tám chỗ của hắn.
Sở Hàn Lâm không chút phòng bị, không giãy giụa được gì.
Vân Tử Lạc đã giật vải màn xuống, cuốn lại, nhét vào miệng hắn, lúc bấy giờ mới cười khẩy.
Nàng không nhìn hắn mà nhảy xuống giường, đi tới bên cửa, gõ mấy tiếng, sau đó nhanh chóng né ra sau tủ.
Cánh cửa cót két mở ra, có một cung nữ từ bên ngoài bước vào, dò hỏi: “Tứ vương gia? Tứ vương gia?”
Đi thêm vài bước mà không thấy ai, nàng ta có phần kinh ngạc bèn quay đầu.
Ai ngờ vừa quay lại đã bị ăn một cú đấm trúng mặt!
Vân Tử Lạc thay quần áo cung nữ vào, bế cô cung nữ chỉ còn mặc nội y lên
giường, hướng mặt về phía người Sở Hàn Lâm, sau đó kéo rèm xuống dưới
cái nhìn phẫn nộ của hắn.
Nàng cúi đầu đi ra khỏi điện chính. Ngoài điện không có ai, nàng ra khỏi Từ Ninh cung, đi bằng lối cửa sau.
Thầm nghĩ chắc là Tử Uyên vẫn còn ở cửa trước đợi nàng ra bèn vòng lại ra cửa trước.
Đi xuyên qua mấy lạc viện, bước lên một con đường đá cuội nhỏ, phía trước bỗng vọng tới tiếng thút thít khe khẽ của một cô gái.
Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày, dừng bước.
Trước mặt chỉ nhìn thấy một cái bóng đen, mái tóc đen tuyền như thác xõa
xuống vai, tư thế cao lớn đĩnh đạc, bờ vai rộng dài, chiếc áo đen viền
vàng lướt thướt chạm đất, trên đai còn đung đưa một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc bội ấy trông rất quen, Vân Tử Lạc nhớ tới miếng có khắc ba chữ
‘Hách Liên Ý’ mà hôm đó Đào Nhi nhặt được trong Lê Uyển.
Nhiếp Chính vương phát hiện mất ngọc mà không lên tiếng? Đổi một chiếc mới?
Chắc là hắn đã đoán ra đánh rơi ở đâu rồi, không còn mặt mũi để hỏi chứ gì.
Bản thân nàng cũng không muốn dính dáng quá nhiều tới hắn, tự mình cũng
không chủ động nhắc, cứ để miếng ngọc đó xuống tận đáy hòm.
Nhiếp Chính vương chắp tay sau lưng, trước mặt có một nữ nhi đang thút thít.
“Vương gia, tam muội của tôi mặc dù ham mê cờ bạc nhưng trước nay vẫn giữ thân như ngọc, không thể vô duyên vô cớ gả cho một tên ngốc được! Hơn nữa
lúc đó phát hiện ra nó đã bị trúng độc! Chuyện này nhất định do Vân Tử
Lạc giở trò, chỉ có nó là không hợp với tam muội nhất!”
Vân Tử Lạc sững người.
Vân Khinh Bình đang ở đây! Xì! Lại còn mách tội nàng!
Nghĩ tới Sở Hàn Lâm vừa nhìn thấy trong Càn Thanh cung, rồi lại nhìn Vân
Khinh Bình, phu thê nhà này… quả là không tìm được từ nào để hình dung,
Vân Tử Lạc có phần nản lòng.
Nhiếp Chính vương ‘ồ’ lên một tiếng rồi cúi đầu: “Ngươi nói là do Vân Tử Lạc giở trò?”
“Đúng vậy thưa vương gia, mong ngài nhất định phải điều tra rõ ràng! Không
thể để nhị muội của ta chịu ấm ức còn hung thủ thì nhởn nhơ ngoài vòng
pháp luật!”
Vân Khinh Bình ngước mắt lên nhìn Nhiếp Chính vương, giọng nói thỏ thẻ.
Mỹ nhân quả là mỹ nhân, khóc cũng như hoa lê ngày mưa, càng nhìn càng xót xa.
Nhìn đôi môi hồng bị lệ chảy qua của nàng ta, trong đầu Nhiếp Chính vương chợt hiện lên đôi môi tối hôm đó.
Hồng, mềm, non, đẹp và ngọt ngào như một cánh hoa, còn đẹp hơn đôi môi trước
mắt hàng ngàn hàng vạn lần, đẹp tới nỗi chàng chỉ muốn đắm chìm trong
đó…
Trái tim chợt đau nhói dữ dội, tay phải của chàng đột ngột nắm chặt cánh tay trái, cơn đau nơi cánh tay khiến chàng thức tỉnh.
“Đây là chuyện của phủ các ngươi, tay của bổn vương không dài như vậy.”
Nhiếp Chính vương lạnh lùng nói, vượt qua nàng ta định rời đi.
Vân Tử Lạc khẽ thở phào, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh.
Kinh hãi, nàng né tránh theo bản năng, nhưng đây là trong bụi rậm, không phát ra tiếng động là điều không thể.
Vân Tử Lạc nhảy hẳn ra ngoài, khi quay đầu lại nhìn thì thấy dưới ánh trăng, cỏ vẫn đung đưa, không một bóng người.
Kẻ đáng chết nào ban nãy đẩy nàng!
Nàng không xuất hiện thì không sao, vừa xuất hiện Vân Khinh Bình đã hét
toáng lên, nắm chặt lấy cánh tay chàng, trốn ra sau lưng chàng, miệng
thét bừa: “Có kẻ nghe lén, Nhiếp Chính vương hãy giết ả!”
Nàng ta nắm đúng vào cánh tay trái bị thương của Nhiếp Chính vương, chàng nhíu mày, hất tay ra…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...