Hắn mở ra từng lớp, từng lớp ngay trước mặt mọi người, bên trên lớp vải nhung vàng bên trong có một viên đan dược màu đỏ, Quỷ Ảnh lập
tức cho Đào Nhi uống.
Nhiếp Chính vương giơ tay kiểm
tra mạch tượng, hạ giọng nói: “Bây giờ đưa nàng ấy tới Trấn Quốc tự
không có gì đáng ngại. Quỷ Ảnh, ngươi bế nàng ấy xuống lầu.”
Sở Tử Uyên trực tiếp nói: “Không cần phiền tới Nhiếp Chính vương. Ta và Lạc Nhi đưa muội ấy đi, xe ngựa của ta ở bên ngoài.”
Nói rồi Sở Tử Uyên cúi xuống. “Lạc Nhi, giao muội ấy cho ta.” Sau đó bế cơ thể gầy yếu của Lạc Nhi lên.
Vân Tử Lạc cũng đứng dậy, vì co chân một thời gian dài, khớp xương tê liệt, chân nàng chợt khuỵu xuống.
Bên cạnh có một bàn tay kịp thời đỡ lấy nàng, rất vững vàng, lòng bàn tay
có vết chai mỏng, các khớp ngón tay rất thô, rõ ràng là của một đôi tay
quanh năm cầm binh khí.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên,
Nhiếp Chính vương đứng bên cạnh, mái tóc dài xõa xuống vai, càng tôn lên bờ môi hồng và gương mặt sáng. Mày ngài của chàng hơi nhướng lên, đôi
mắt nhìn nàng ánh lên tia lo lắng.
Vân Tử Lạc không lên tiếng, chỉ khẽ cười với chàng rồi quay người nối gót theo Sở Tử Uyên.
“Nhiếp Chính vương, tiểu vương cũng xin cáo từ.” Sở Hàn Lâm hành lễ, nắm lấy tay Vân Khinh Bình: “Bình Nhi, chúng ta đi thôi.”
Vân Khinh Bình khẽ kêu đau một tiếng: “Hàn Lâm, chàng nhẹ chút!”
Sở Hàn Lâm nghiêng đầu nhìn nàng ta, trong ánh mắt ánh lên vẻ phức tạp. Hắn khẽ thở dài rồi nói: “Đi thôi.”
Sau khi Thanh Dạ bế Thu Nguyệt đi theo Sở Hàn Lâm, trong Liên Hoa Các chỉ còn lại chủ tớ Nhiếp Chính Vương.
“Vương gia, cũng may có Tứ vương phi… nếu không thuộc hạ cũng chẳng nghĩ ra Viên Không đại sư!” Quỷ Ảnh thở dài.
“Có phải bổn vương sai rồi không? Vì sao cứ có cảm giác nàng không vui chứ?” Nhiếp Chính vương lẩm bẩm một câu.
Quỷ Ảnh vội nói: “Vương gia, ngài dĩ nhiên không thể cứu Đào Nhi được! Ngài mà cứu người ở đây tức là đem nộp mạng cho Tứ vương gia và Bát vương
gia! Vương gia, ngài nghĩa khí, bọn họ chưa chắc đã làm quân tử! Bọn họ
đã tính kế ngài bao năm nay rồi! Vả lại, Vân Tử Lạc có cái gì mà không
vui? Ngài cho cô ta Hồi Hoàn Đan, cô ta còn có gì không vui? Cô ta còn
chưa dập đầu tạ ơn ngài!”
“Hử?”
Ánh mắt Nhiếp Chính vương sắc lẹm liếc về phía hắn như một lưỡi dao.
Quỷ Ảnh bỗng chốc im bặt, cúi gằm xuống, nhưng trong lòng lại đang nghĩ tới một chuyện khác. Vân Tử Lạc tới Trấn Quốc tự rồi, ở đó vẫn còn cả đám
cao thủ được hắn sắp xếp. Có lẽ đây là số mệnh của cô ta…
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt của Nhiếp Chính vương đã lạnh hết mức. Chàng khẽ nói: “Quỷ Ảnh, chúng ta cũng tới Trấn Quốc tự.”
“Sao ạ?!” Quỷ Ảnh giật thót.
Vương gia mà tới Trấn Quốc tự, gặp đúng đám người của Lưy Ly Các truy sát Vân Tử Lạc… thì toi đời!
Ánh mắt Nhiếp Chính vương nhìn qua cửa chính Liên Hoa Các, về một nơi xa xăm nào đó: “Ta không yên tâm về nàng ấy.”
Nói xong chàng sải bước ra ngoài.
“Vương gia…” Thanh âm của Quỷ Ảnh đã không giấu được sự run rẩy: “Vương gia… Hạ thần…” Quỷ Ảnh loạng choạng, đầu óc trống rỗng!
Không ngờ vương gia lại thật lòng thích nữ nhân xấu xí đó, bây giờ còn quyết tâm tới Trấn Quốc tự… Toi rồi, hắn toi thật rồi…
~Hết chương 58~
Đào Nhi liệu có chết không? Vân Tử Lạc khi tới Trấn Quốc tự có gặp đám sát
thủ đó không? Sau khi biết chân tướng Nhiếp Chính vương sẽ xử lý thế
nào?
Cuối cùng Lạc Nhi sẽ về với ai? Tử Uyên, Nhiếp Chính vương hay một nam chính khác?
Giữa Tử Uyên và Vân Khinh Bình rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì?
Chuyện của sáu năm trước là thế nào?
Vân Khinh Bình có thể trở thành vương phi hay không? Cô ta có thật sự yêu Sở Hàn Lâm không? Sau lưng cô ta ẩn giấu bí mật gì?
Dĩ nhiên về sau còn cả chuyện về thân thế của Tử Lạc… cực kỳ đặc sắc. Dù
ai là nam chính thì cũng cực kỳ si tình. Nữ chính một khi đã xác định
cũng tuyệt đối một lòng một dạ, cực kỳ tình cảm!
Cùng chờ đợi từ ngày mai truyện lên Vip… hú hú…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...