Vân Tử Lạc nhìn đám người nói cười vui vẻ trong điện, không
hiểu sao một câu nói bỗng tới bên miệng: “Nếu có một ngày tỷ tỷ quyết
dồn ta vào chỗ chết, ngươi sẽ giúp tỷ ta sao?”
Nếu mối quan hệ giữa họ thật sự đi tới bước đó…
“Sẽ không!” Đáp án của Sở Tử Uyên nằm ngoài dự liệu của Vân Tử Lạc, trả lời rất nhanh, chắc như đinh đóng cột.
“Sẽ không?”
“Ta sẽ không để bất kỳ ai ăn hiếp muội.” Huynh ấy mỉm cười, quen thói đưa tay tới, định xoa đầu nàng.
Rồi chợt nhớ tới chuyện chạm tay ban nãy, huynh ấy lại ngượng ngập rút tay về, gương mặt hơi phiếm hồng.
Nghe được lời huynh ấy, tâm trạng của Vân Tử Lạc bỗng rất vui. Khi nhìn thấy cả bộ dạng đó, nàng chợt muốn trêu chọc bèn ghé mặt qua hỏi: “Tử Uyên,
mặt huynh… sao lại đỏ hồng lên kìa?”
“Ta… Ta đi uống chút nước.” Sở Tử Uyên lúng túng, vội đứng dậy rời khỏi đó.
Sau lưng là tiếng cười khanh khách như chuông bạc của Vân Tử Lạc. Nàng cười chẳng thục nữ chút nào, nhưng thanh âm lại toát lên vài phần tản mạn và sự mị hoặc riêng có của người con gái, khiến mọi người xung quanh không thể không nhìn qua.
Vân Tử Lạc điềm nhiên liếc nhìn từng người một, tới tận khi nghiêng đầu nhìn thẳng vào Diêu Linh Linh đối diện.
Nàng ấy mặc bộ xiêm y màu đỏ cam cực kỳ rực rỡ. Khi Vân Tử Lạc nhìn qua,
nàng ấy vội vàng cúi đầu, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Vân Tử Lạc đã sớm chú ý tới nàng ấy rồi, chỉ là vẫn chưa có thời gian qua tìm.
Lúc này thấy nàng ấy trốn trốn nấp nấp, nàng chợt cong môi cười.
Lúc nàng cười, Diêu Linh Linh cũng ngẩng đầu lên. Đối mặt với nụ cười còn
sót lại của nàng, nàng ấy chợt phẫn nộ, đứng bật dậy, kêu: “Vân Tử Lạc,
ngươi cười gì vậy?!”
Thanh âm không lớn lắm nhưng
việc nàng ấy đột ngột đứng dậy lại còn với gương mặt bực dọc chẳng mấy
chốc đã thu hút sự chú ý của đa số mọi người trong điện.
Vân Tử Lạc chỉ tay vào mình: “Ta ở đây cười mà cũng phiền tới ngươi?”
“Ngươi đang chê cười ta! Hừ, Vân Tử Lạc, rõ ràng ngươi quen biết với Bát vương gia, hôm nay lại lừa gạt ta đánh cược với ngươi!” Diêu Linh Linh giận
dữ vô cùng.
Vân Tử Lạc cũng bất ngờ đứng dậy, nhịn
cười nói: “Không phải ta lừa ngươi, là tự ngươi chấp nhận mà. Ngươi nói
chỉ cần hôm nay ta vào cung thuận lợi,ngươi sẽ gọi ta ba tiếng ‘tỷ tỷ
tốt’.”
Nữ nhân tính khí bốc đồng này khá giống nàng
trước khi gia nhập tổ chức thế nên nàng không nói ra chuyện phạt quỳ,
coi như đã giữ lại mấy phần thể diện.
Diêu Linh Linh
nóng tính nhưng lại ưa sĩ diện, bỗng chốc gò má đỏ bừng, chỉ tay vào
nàng nói: “Tỷ tỷ? Ban đầu ta không biết ngươi là ai. Giờ thì ta đã biết
rồi, người là Vân gia… là ‘thiên kim tiểu thư’ tồi tệ nhất Kỳ Hạ! Sao
ngươi xứng… ngươi sao có thể làm tỷ tỷ của ta!”
Có bao nhiêu người ở đây, những lời khó nghe đã ra tới miệng đều vội vàng sửa lại.
Nhưng vẫn khiến một vài người giận dữ.
Trong đó có Vân Kiến Thụ, Sở Tử Uyên, Nhiếp Chính vương cũng nhíu mày, chỉ là không ai chú ý tới mà thôi.
Những người khác thì ôm thái độ chờ đón kịch hay.
Vân Tử Lạc mặt không đổi sắc, lãnh đạm hỏi: “Nói vậy là Diêu tiểu thư muốn nuốt lời rồi?”
Nàng vốn dĩ thật sự không định truy cứu gì, ban nãy chính vì nàng ấy bỗng
nhiên đứng lên hỏi nàng cười gì, nàng mới nói ra, nhưng với cái thái độ
này…
“Ta không nuốt lời!” Diêu Linh Linh cũng không
muốn mất thể diện bèn nói: “Vậy đi, Vân Tử Lạc, ngươi muốn làm tỷ tỷ của ta thì hay lấy ra một sở trường khiến ta tâm phục khẩu phục đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...