Lạc Nhi Ý

Đưa mắt nhìn hai người trong y phục long phượng đang hành lễn, Hách Liên Ý khoác long bào cao quý, Vân Tử Lạc một thân phượng bào quý phái, Cảnh Hoa vương phi lạnh lùng cười một tiếng.

"Đương kim thánh thượng vẫn phải quỳ trước mặt ta sao?"

Cho dù vì bà ta là thái hậu thì đương kim là vua của một nước cũng không quỳ rước mặt bà ta, rõ ràng trong hàm ý có lời lẽ châm chọc.

Hách Liên Ý ngẩng mặt lên, vẻ mặt trầm ổn, cũng không có bất kỳ hành động nào khác, giọng điệu vẫn khẩn thiết như cũ: " Mẫu hậu, nhi thần có tội, hôm nay tới để bù tội, muốn đón mẫu hậu hồi cung"

Cách làm của chàng, không khể nghi ngờ gì nữa khiến quần thần trong và ngoài miếu không khỏi kinh ngạc.

Vua của một nước, quỳ trước miếu Quan âm chỉ để xin thái hậu hồi cung, tấm lòng này, thật khiến nhiều người cảm động.

"Hồi cung?" Cảnh Hoa vương phi cường ha ha một tiếng, giọng điệu trở nên tàn khốc: "Giam lỏng ta lâu như vậy, hôm nay mới nhớ tới người mẹ này sao? Không phải là vì bị các đại thần ép đến nước này mới không cam tâm tình nguyện đến đây xin ta hồi cung?"

"Nhi thần không dám! Mời mẫu hậu di giá Tây cung, để nhi thần được làm trọn bổn phận của một người con"

Hách Liên ý thẳng lưng đáp lại, nước người trên giống như một gốc đại thụ sừng sững đứng thẳng, giông tố cũng không thể quật ngã.

Cảnh Hoa vương phi cười đủ rồi, ánh mắt bổng trở nên hung dữ nhìn về phía Vân Tử Lạc: "Con muốn ta ở chung với nó sao?"

Hách Liên ý nhìn thấy ánh mắt bất thiện nhìn về Vân Tử Lạc, chàng hơi nghiêng người ra phía trước Vân Tử Lạc, cản ánh mắt đó lại.

Cảnh Hoa vương phi hừ lạnh mộ tiếng, chỉ về phía Vân Tử Lạc nói: " Mấy ngày trước, hảo hoàng hậu của con còn làm bộ thiện lương đến phật đường thăm ta, chắc chỉ sợ người đời nói nàng ta là đứa con bất hiếu, không thể đảm đương nổi ngôi vị hoàng hậu cao quý, cho nên mới giở ít thủ đoạn đến đây thăm ta, đám dân chung ngu xuẩn ngoài kia sẽ cho rằng nàng ta có lòng, cúi đầu gọi nàng ta là Hoàng hậu nương nương, bọn họ làm sao biết, bên trong phật đường hôm đó nàng ta đã nói gì với ta"

Vân Tử Lạc mím môi, cố nhịn làm vẻ vui vẻ.

Nàng thì có thể làm gì?

Mấy lần trước mẫu thân nàng đều đến Phật đường, nghe nói, bà ấy vừa bước vào Phật đường, Cảnh Hoa vương phi như người bị kích động, liền nhảy xổ ra, nói nàng cướp mất con trai bà ta, thậm chí còn nói nàng dùng mị lực mê hoặc con trai bà ta, khiến bà ta và con trai trở mặt thành thù, Bà ta vốn đã không chấp nhận điều này, hống chi Vân Tử Lạc nàng còn là con gái của tình địch của bà ta.

Lâm Thanh Thanh không còn cách nào khác, lại không muốn cùng bà ta sinh chuyện với bà ta, càng không muốn ảnh hưởng đến thanh danh của Vân Tử Lạc, cho nên trực tiếp xuống tay, đánh ngất Cảnh Hoa vương phi, trước khi rời đi thì đánh thức bà ta dậy, mấy lần như vậy, Cảnh Hoa vương phi căn bản không có cách nào gặp mặt bà. Cho nên đến hôm nay, nộ khí tích lại nên mới khiêu khích nàng.


Hách Liên ý thấy nàng không nói gì, cảm kích không thôi, chàng nhàn nhạt nhìn về phía Cảnh Hoa vương phi: " Mẫu hậu, Lạc nhi chưa bao giờ làm gì tổn hại đến người, chẳng lẽ người không thể tha thứ cho nàng được sao? Hơn nữa, cả đời này nhi thần không thể không có nàng"

Cảnh Hoa nghe vậy càng tức giận.

Một hồi sau, đột nhiên, Cảnh Hoa vương phi bỗng thở dài một hơi, xoay người lại, cúi đầu nói: " được rồi, ta sẽ thử sống cùng nàng ta một thười gian" Rồi bà ta cụp mắt, che dấu ánh mắt sắc lạnh của mình.

Ngón tay của Vân Tử Lạc hơi giật.

Bà ta trở mặt nhanh như vậy, nàng không thể không nghi ngờ.

Nàng cứ nghĩ, Cảnh Hoa vương phi vốn không phải là người có thể nhẫn nhịn được.

Nhưng chuyện lại diễn tiến như vậy, nàng không thể không đề phòng.

Hách Liên ý mừng rõ, đón Cảnh Hoa vương phi rời khỏi miếu Quan âm.

Dọc đường đi, sắc mặt của Vân Tử lạc hỏi u ám. Cho dù Cảnh Hoa vương phi có thế nào, bà ta cũng là mẫu thân của Hách Liên Ý, ở địa vị của Hách Liên Ý, chàng điên nhiên sẽ tạo cơ hội để nàng và bà ta có cơ hội hòa giải, nhưng mà nàng không thể tin Cảnh Hoa vương phi được, nhưng dù trong lòng nàng nghi ngờ, nàng cũng không thể nói rõ bây giờ với Hách Liên Ý.

Thật đúng là tiến thoái lưỡng nàn.

Nàng sợ Cảnh Hoa vương phi ở sau lưng nàng làm chuyện xấu, nhưng mà nàng cũng không thể không bảo vệ Vân Hồng và Vân TÌnh.

Tuy rằng, đó là cháu nội của Cảnh Hoa vương phi, nhưng ở hoàng cung này, lòng người hiểm ác, ngay cả con ruột của mình sinh ra cũng không bỏ qua, huống chi, đó lại là con của nữ nhân mà bà ta hận.

Hơn nữa, tâm lý của Cảnh Hoa vương phi vốn đã bị kích động nghiêm trọng.

Nghĩ đến những ngày gian nan phía trước, Vân Tử Lạc như cảm thấy mình đang bước trên biển đao, trong lòng không khỏi buồn bực.

Mà nàng lại không thể nói suy nghĩ này cho Hách Liên ý.

Nàng không thể nói với chàng rằng: "Mẫu thân nàng tâm lý có vấn đề, vĩnh viễn không thể tốt hơn được"


---

Trong suốt các nghi lễ sau, tâm tình Vân Tử Lạc không thể chú tâm được, thỉnh thoảng lại ngó sang nhìn Cảnh Hoa vương phi và Hách Liên ý.

Hách Liên ý lại không để ý đến tâm tình khác thường của nàng, lúc hồi cung trời cũng trở tối, chàng đưa nàng hồi cung rồi rời đi sắp xếp cho Cảnh Hoa vương phi.

Lâm Thanh Thanh dẫn hai đứa trẻ đến, hôm nay ở đại điện, vì ngại thân phận của mình bà không tiện lưu lại đó.

"Nghe nói Thái Hậu hồi cung?" Lâm Thanh Thanh trực tiếp hỏi, lúc hỏi xong bà mới để ý rằng Vân Tử Lạc đang nhíu mày.

"Mẹ"

Vân Tử Lạc ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, hai đầu mày nhíu lại đầy lo lắng.

Dạ minh châu sáng rọi vào gương mặt nàng, da thịt như ngọc, so với lúc trang đẹp lại như xinh đẹp hơn vài phần, nhan sắc mỹ lệ khuynh thành.

Lâm Thanh Thanh buông tay Vân Tình, ôm tiểu Vân HỒng đến bên đầu giường, bà ngồi xuống đầu giường, ngắm nhìn gương mặt nàng, ánh mắt đau lòng..

"Bản tính bà ta xưa này như vậy, mẹ mặc dù không gặp bà ta nhiều,nhưng cũng biết không ít chuyện, Mẹ con muốn con bị người ta ép, nhưng mà con cũng không thể làm chuyện bất hiếu được, cũng không thể để ảnh hưởng đến Hoàng thượng"

Từ sau khi Hách Liên ý đăng cơ, Lâm Thanh Thanh cũng không muốn người ta bàn tán vào ra, cho nên gọi "Hoàng thượng" thay vì "ý nhi " như lúc trước.

"Nhưng mà..."

Trước giờ Vân TỬ Lạc vốn quen một mình làm mọi chuyện, nhưng bây giờ gặp phải chuyện như vậy, nàng lại không có tâm phúc bên cạnh, chỉ có thể hỏi Lâm Thanh Thanh. Nhưng nàng đã quên, mẫu thân nàng trước đến giờ vốn chưa từng thành thân, cũng không có kinh nghiệm loại chuyện như vậy.

Còn Diêu Linh Linh, muội ấy ở Quỷ gia được cung phụng như Bồ Tát sống, phụ thân mẫu thân của phu quân muội ấy lâu ngày khôn được gặp con trai, ngay lại có thêm một cháu trai, trên dưới đều vui vẻ, muội ấy được nâng niu như bảo bối.

Còn nàng..., càng nghĩ nàng càng thấy lòng nặng trĩu.


"Măc dù vì chuyện của mẹ và Hách Liên Trì, thái hậu mới oán hận ta, làm liên lụy đến con, nhưng mà, ta và bà ta thực sự chưa từng quen biết" Lâm Thanh Thanh thở dài.

"Lạc nhi, con nói cho ta biết, liệu rằng, con có thể sống hòa thuận với bà ta được không?"

"Tuyệt đối không thể"

Vân Tử Lạc không suy nghĩ mà trả lời ngay, lời nói bật thốt ra tức thì khiến nàng cũng giật mình.

"Con chắc chắn vậy sao?" Lâm Thanh Thanh cười.

"Có lẽ vì những chuyện bà ta đã làm với con, con không có cách nào để tiếp nhận bà ta, ngoài mặt có thể nhưng trong lòng con vẫn luôn đề phòng bà ta. Mẹ, con nghĩ, những chuyện này người hiểu được"

Lâm Thanh Thanh gật đầu: " Lạc nhi, kỳ thực con người đôi khi cũng nên ích kỷ một chút. Nếu như con chắc chắn không thể sống hòa thuận cùng bà ta, vậy thì con cũng nên sớm có dự tính của riêng mình. Hoàng thượng mặc dù là con trai của bà ta, nhưng mà dù sao, người cũng là nam nhân"

Lâm Thanh Thanh khéo léo biểu đạt ý của mình.

"Mẹ, người muốn con.."

"Con có thể tùy hướng làm điều mình muốn"

Vân Tử Lạc vì lời này của bà mà nổ "ầm" một tiếng, nàng ngồi thẳng người dậy, trong đầu lướt qua hình ảnh Trân phi bị Từ Hi thái hậu bức tử.

Mà hình ảnh kia bỗng nhiên lại biến thành, một đôi nam nữ bị Cảnh Hoa vương phi ép nhảy xuống giếng..

Nàng khó chịu cố gắng gạt hình ảnh này ra khỏi tâm trí, nắng chặt áo gấm nằm xuống

Thực sự nàng phải làm như vậy sao? Nhưng mà, nàng không muốn tổn thương ý...

Hoang cung Nam Xuyên, chìm trong màn đêm.

ở một trạch viên rộng lớn, vang lên tiếng gõ cữa " Cạch, cạch cạch.." trong màn đêm tịch mịch, âm thanh đó lại càng rõ ràng.

Có tiếng mở cửa"két" một tiếng, một người thò đầu ra, thấy bên ngoài đều là người trong y phục quan viện, gương mặt liên biến sắc, lập tức vội vàng mở cửa.

Các vị quan viên đến đây ắt hẳn có chuyện gì phát sinh.


"Mạc đại nhân đâu?"

Tên gia nhân trong nháy mắt nước mắt lưng trong, không biết là vì chuyện gì. Một tên quan viên run giọng hỏi: " rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Không xong rồi"

Mấy người quan viên còn lại kịp thời phản ứng lại, nhanh chóng bước vào phủ.

Vào trong, giữa chính đường treo một đôi câu phúng điếu, chính giữa là một lư hướng lớn, trên bàn có vài vòng hoa trắng, nhưng mà trọng tâm nằm ở bức ảnh ở giữa chính đường, không ai khác chính là Mạc Thị Lang.

"ông ây sao lại chết?"

MỘt tên quan viên giữ tên quản gia bên cạnh vội hỏi.

"Thang đại nhân, Lão gia nhà chúng tôi không cẩn thận rơi xuống hồ chết đuối" Quản gia lau nước mắt, khóc lóc kể lại sự tình.

Thì ra, sau khi Mạc Thị Lang từ hoàng cung trở về, lập tức suy nghĩ kỹ tất cả mọi chuyện, cuối cùng làm theo thánh chỉ, lập tức cho người đuổi Mạc tiểu thư ra khỏi Nam Xuyên, đến bây giờ sống chết như thế nào cũng chưa rõ. Còn Mạc Thị Lang, sáng nay bọn người làm chờ ở cửa phủ để đưa hắn đến tham gia nghi lễ, nhưng chờ mãi không thấy cuối cùng mới nhận được tin dữ.

VÌ trong lúc quốc hỉ, cho nên không dám báo tin này, cho nên chỉ dám nói là cáo bệnh không thể tham gia được.

ở nhà bọn gia nhân lại vội vã chuẩn bị mai táng.

Mấy tên quan viên nghe được chuyện này không khỏi kinh hãi, còn MẠc Tiểu thư, không biết giờ đang ở đâu.

Trực giác nói cho bọn họ biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng mà đi một vòng quanh phủ cũng không phát hiện ra bất kỳ khả nghi nào.

Ngày thứ hai, chuyện này liên truyền ra khắp Nam Xuyên,cả Nam Xuyên khiếp sợ. đám quần thân vốn đang vắt óc suy tính chuyện đưa nữ nhi của minh vào hoàng cung lập tức thu lại ý tưởng đó. Bọn họ hận không thể có cách nào khiến nữ nhi mình tránh xa Hoang cung, càng xa càng tốt.

Quá đáng sợ.

Vaan Tử LẠc nghe được chuyện này khẽ mỉm cười, giết gà dọa khỉ. Có chút thủ đoạn mới khiến chuyện này kết thúc. Hiện tại, nàng còn có chuyện khác phải làm.

-Hết chương 365-

Ngày mai tớ bận, tuần này 1 chương nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui