Lúc Mạc Thị Lang vào hoàng cung đã là sáng sớm ngày thứ hai, cũng là lần lên triều thường lệ của Nam Xuyên.
Từ sau khi Hách Liên trì trở về, liền ra quyết định sẽ giữ nguyên thông lệ, năm ngày lên triều một lần, hơn nữa ba ngày sau là đại lễ lên ngôi của hoàng đế, hôm nay coi như là lần thượng triều cuối cung theo luật cũ, sau này sẽ thay đổi thế nào cũng không thể biết.
Mạc Thị Lang tập hợp đám triều thần thân cận, đứng trước mặt Hách Liên Ý lên án việc làm của Vân Tử Lạc, hắn ta còn nhấn mạnh con gái mình bị ra tay tàn ác cỡ nào, khắp người toàn là máu, thỉnh cầu Hách Liên Ý đòi công bằng cho mình.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Phế bỏ hoàng hậu hiện tại, chọn một nữ nhân có đức hạnh tài năng hơn thay thế"
Hách Liên Ý không khỏi cười thành tiếng: " Phế bỏ hoàng hậu? Mạc ái khanh, khẩu khí của khanh thật lớn! Con gái của khanh nói năng hàm hồ trước mặt tiểu công chúa, dạy hư con cháu hoàng thất, trẫm vẫn chưa tính tội của khanh đâu"
"Chuyện này không có chứng cớ, Hoàng thượng, Người không thể nghe người khác ăn nói hàm hồ được!" Mạc Thị Lang quỳ trước điện dập đầu.
"Làm càn! Là tiểu công chúa tự nói, cũng là ăn nói hàm hồ sao?"
Sắc mặt Hách Liên Ý đột nhiên thay đổi, giận dữ quát một tiếng, đôi mắt phượng xẹt qua luồng sát khí.
Mạc Thị Lang đương nhiên không dám quở trách tiểu công chúa, ấp úng nói: " Tiểu công chúa tuổi còn nhỏ, có lẽ là không nhớ rõ mọi chuyện"
"Câm miệng!" Hách Liên Ý quát lớn.
Nếu như không phải vì suy tính cho cơ nghiệp trăm năm của Nam Xuyên, nếu như không phải đám người này là trụ cột của Nam Xuyên, cũng coi là công thần, chàng sao có thể để bọn chúng ăn nói hàm hồ như vậy trước mặt mình được!
Nghĩ đến chuyện chàng đã nhẫn nhịn ở Kỳ Hạ, đến khi chàng nắm quyền, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, phàm là những người chàng không vừa mắt, nếu chàng muốn hắn chết canh ba, hắn tuyệt đối sẽ không chết canh năm. Đâu có phải nhẫn nhịn như ở Nam Xuyên.
Hách Liên Ý rất tức giận.
Hơi thở lạnh băng trong nháy mắt bao trùm toàn đại điện, nhìn thân ảnh cao lớn trên ngai vàng, đám quần thần không dám phát ra một tiếng.
Hách Liên Ý nắm chặt quả đám đến mức lộ cả gân xanh, nhưng ngoài mặt chàng vẫn cực kỳ trấn tĩnh, trầm giọng nói: " Dám nhắc tới chuyện phế bỏ Hoàng hậu trước mặt trẫm, chỉ riêng chuyện Mạc tiểu thư dám khiêu khích quyền uy của Hoàng hậu cũng đủ đưa nàng ta tới chỗ chết. Đuổi ra khỏi Nam Xuyên đã là nhân từ quá rồi! Từ nay về sau, nếu có người dám bất kính trước mặt Hoàng hậu, sẽ bị xử tối như Mạc tiểu thư!"
Giọng nói có uy lực, cực kỳ có khí phách.
Mạc Thị Lang hít một ngụm khí lạnh, hắn không ngờ rằng Hoàng thượng lại coi trọng nữ nhân kia đến vậy! Chẳng lẽ chỉ vì thân phận của nàng ta là Băng Thành công chúa của Bắc Đế sao? Không giống, giống như Hoàng thượng thực sự đã động tình với công chúa họ Vân kia?
Chuyện này cũng không hay, quân vương của một nước sao lại đồng tình với nữ nhân cơ chứ?"
Hách Liên Ý thu thần sắc của hắn vào đáy mắt, nhận thức được những mưu kế dưới ánh mắt hắn, chàng không khỏi thoáng ý cười châm chọc: " Lui cả đi, Mạc THị Lang ở lại"
Mạc Thị Lang toát mồ hôi, có thể tưởng tượng ra tâm tình của Hoàng thượng lúc này, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn theo Hách Liên Ý vào nội điện.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng không thể sủng ái Hoàng hậu như vậy, nếu như vậy...."
Hách Liên Ý quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn: " Mạc Thị Lang, tuy lúc nhỏ ngươi chăm sóc chiếu cố ta, nhưng cũng không có nghĩa ngươi có thể nhúng tay vào chuyện riêng của ta"
Cái gọi là chiếu cố, chẳng qua chỉ là gọi cho thuận miệng mà thôi, nói rõ ràng thì Mạc Thị Lang lấy thân phận trưởng bối, đã tận tâm tận lực "chiếu cố" chàng, đén mức giao chàng vào tay người Kỳ Hạ.
Chàng không quên, lúc trước, những người này đứng trước mặt mẫu thân chàng, nói vì an nguy của Nam Xuyên, vì muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hai ngước, chỉ đành phải đưa thế tử đến hoàng cung Kỳ Hạ làm con tin, như thế mới có thể cứu vãn tình thế lúc đó.
Thật nực cười!
Nếu vĩ đại như vậy, sao bọn họ lại không đi? Ngoại trừ, Quỷ gia, những người khác ngay cả ý định đến Nam Xuyên cùng chàng cũng không có!
Nói đến trung nghĩa, đám người đó đều là ngụy quân tử!
Bây giờ, chàng quay lại, đám người này lại dám nhúng tay vào quản lý chuyện hậu cung, ánh mắt Hách Liên Ý lạnh băng nhìn chằm chằm về phía Mạc Thị Lạng, bình tĩnh không lên tiensg.
Bọn họ cho rằng chàng vẫn là tiểu thế tử của mười mấy năm trước sao?
Chàng chỉ có một nguyện vọng là sống cùng Lạc nhi trọn một đời, giang sơn này thuộc về ai, chàng không quan tâm, nhưng nếu muốn đoạt khỏi tay chàng, có bản lĩnh, cứ thử xem!
Bây giờ đám người này lại dám nhằm vào Lạc nhi, không những nhắm vào Lạc nhi mà con nhắm vào con gái của chàng, uy hiếp cả nhà chàng! Chàng có thể bỏ qua không? Nhất định không!
Mạc Thì Lang, muốn trách, thì trách ngươi cùng con gái ngươi làm điều không nên làm!
Trong lòng chàng đã ra quyết đinh, Hách Liên Ý ngẩng đầu lên, nói với ám vệ ngoài cửa: " Ban rượu cho Mạc Thị Lang"
Mạc Thị Lang còn đang miên man suy nghĩ, những lời vì đại nghĩa quên thân liên tục phun ra đầu môi.
Cho đến khi ám vệ vôt tình bưng một chén ngọc lộ đến trước mặt hắn: "Mạc Thị Lang, mời.."
Mạc Thị Lang cuối cùng cũng dừng câu chuyện lại, vừa đinh nhận lấy, thì hắn bỗng chau mày, nhìn về phía bóng lưng Hách Liên Ý.
"Hoàng thượng, đây là...."
Một tiếng cười lạnh thấu xương vang lên khắp nội điện.
Mạc Thị Lang lập tức nghi ngờ, liền lùi về sau hai bước.
"Mạc Thị Lang, Lạc nhi là thể tử của ta, Tình nhi là con gái của ta. Ngươi cảm thấy, ta sẽ là giữ lại một cái gái, bất cứ lúc não cũng có thể uy hiếp đến sự an toàn của họ sao?"
" Hoàng..."
Mạc Thị Lang kinh hãi, hắn đã hiểu, Hách Liên Ý lại muốn hạ thủ với hắn.
Chỉ tiếc, hắn vừa mới kêu được một tiếng, ám vệ kia đã đem chén rượu độc đổ dọc dổ họng của hắn.
Mùi rượu làm Mạc Thị Lang sắc sụa, cùng với đó độc tính cũng phát tác, hai chân hắn run rẩy,đôi mắt đỏ au trừng lớn, gắt gao nhìn về phía Hác Liên Ý, muốn nói điều gì nhưng chỉ ô ô ô ba tiếng không phát thành lời.
CUối cùng, hắn không cam lòng giữ lấy cổ mình, thống khổ hự một tiếng, ngã quỵ xuống đất.
Tiếng hự kia đã cực thấp, nghe cũng không giống âm thanh.
Đến khi nghe được sau lưng mình không còn tiếng động, Hách Liên Ý thản nhiên nói: " Ngươi hoa trang thành Mạc Thị Lang, nhưng không về phủ, việc tiếp theo ngươi biết xử lý thế nào chưa?"
Tên ám vệ kia khom người: "Thuộc hạ hiểu"
Nói xong, hắn ôm lấy thi thể của Mạc Thị Lang, như một cơn gió chạy ra ngoài.
Độc dược này rất mạnh, người uống nội tạng sẽ như muốn nổ tung, cuối cùng đau đớn mà chết. Nhưng cũng không hề đổ máu, chỉ vài phút sau, máu mới tràn từ khóe miệng ra.
Cho nên, trong đại điện tương đối sạch sẽ.
Hách Liên Ý chậm rãi đi ra ngoài, tăm rửa xong rồi mới đến gặp Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc đang ngồi trên giường chơi đùa cùng Tình nhi cùng Hồng nhi, khi chàng kéo mành bước vào, mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu đã xộc vào mũi nàng.
"Lạc nhi"
Khóe miệng Hách Liên Ý không tự chủ được cong lên.
"Chàng vừa mới tắm?" Vân Tử Lạc hồ nghi nhìn về phía chàng, từ trên giường bước xuống, đến gần chàng ngửi ngửi, chau mày nói: " Chàng đã làm chuyện gì muốn người khác không biết? Thành thật nói mau"
Hách Liên Ý giang tay ôm nàng vào lòng, giọng ngột ngạt: " Đã xử lý xong chuyện Mạc Thị Lang"
Vân Tử Lạc trong lòng không khỏi chấn kinh, nàng cũng không nghĩ đến tình huống này, đột nhiên lại có cảm chàng ôm mình hơi đau: " Ý, chàng làm ta đau" Nàng khẽ đẩy chàng ra.
Hách Liên Ý cúi đầu, cười bên tai nàng mộ tiếng, " Chỗ đó so với trước kia hình như lớn lên không ít"
Vân Tử Lạc như bị mê hoặc.
Chàng đưa tay, dừng lại trên ngực nàng, hài lòng nói: " Chỗ này của Hồng nhi, ta cũng muốn..."
"Hách Liên Ý"
Vân Tử LẠc xấu hổ đỏ mặt, cắt ngang lời chàng.
"Lạc nhi" Hách lIên Ý rất hưởng thụ bộ dạng này của nàng, dịu dàng ôm lấy nàng, cúi đầu nói: " Ta đang nghĩ khi nào mới có thể xuống tay với nàng, ăn triệt để nàng, bộ dạng này của nàng, nhất định sẽ rất đặc sắc..."
Tim Vân Tử Lạc đập loạn, Hách Liên Ý đã nói tiếp: " vậy thì tối hôm nay"
Vân Tử Lạc cắn môi, nhất thời không biết nói gì, Hách Liên Ý lúc này đã buông nàng ra, bước đến bên giường, giữ Hách Liên Vân Tình.
"Ngoan nào, không được lộn xộn"
Hách Liên Vân Tình được chàng ôm, không chút sợ hãi còn cười lớn: " Ha ha, phụ thân..."
Tâm tình Hách Liên Ý sung sướng, tay phải ôm lấy Hách Liên Vân Hồng đang mở lớn mắt nhìn chàng, mỗi tay một đứa, trái ôm phải hôn, cuối cùng, chàng nhìn về phía Vân Tử Lạc, cười xán lạn: " Lạc nhi, cảm ơn nàng"
Trong điện, ngập tràn mùi vị của hạnh phúc.
Ba ngày sau, hai mươi sáu tháng mười hai, tân hoàng đế Nam Xuyên đăng cơ, cảnh tượng phồn thịn của Nam Xuyên như xuất hiện lại, cả kinh thành khắp nơi đều là một mảnh vui mừng.
Từng đoàn người ngựa lần lượt tiến cung, lễ đăng cơ tiến hành rất long trọng, dân chúng toàn thành vây kín cửa ngọ môn, nhìn khung cảnh từ phía xa, khung cảnh đó làm lay động lòng người.
Tại điện Kim Loan, thái giám đang tỷ mỉ thay long bào cho Hách Liên Ý, long bào được thêu bằng tơ vàng, mặt trước có hình một con rồng rất đẹp, long bào vô cùng tinh xảo.
Hách lIên Ý bước từng bước lên ngai vàng, cho đến khi đến trước ngai vàng, chàng mới từ từ quay đầu lại.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"
Triều thần phía dưới quỳ rạp hô to.
"Mời Hoàng thượng sắc phong hoàng hậu"
Thái giám cao giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...