Lạc Nhi Ý

Cung nữ kia nghe được những lời này, bả vai run lên kịch liệt, chắc hẳn trong lòng cũng sợ hãi đến cực độ, nhưng không dám nói ra lời.

"Người đâu, trước mắt lôi nữ nhân bỉ ôi này đi, giao cho Đại tổng quản"

Cung nữ lớn tuổi kia quát lớn.

Hai thị vệ vội vàng chạy đến, kéo người cung nữ kia từ mặt đất đứng dậy, đang muốn lôi nàng ta đi, thì từ phía đình nghỉ vang lên một tiếng: " Đợi đã"

Âm điệu của giọng nói rõ ràng rất dịu dàng cũng rất dễ nghe.

Người cung nữ nghe được giọng điệu quen thuộc này bỗng nhiên ngửa mặt lên, nhất thời gương mặt trở nên trắng bệch.

Cung nữ lớn tuổi kia cùng hai thị vệ cũng là người có mắt, vừa rồi họ cũng nhìn thấy trong đình có bóng dáng của cung nữ, ắt hẳn có người đang nghỉ ngơi ở đó, mặc dù không nhìn rõ là ai, nhưng thân phận ắt hẳn không tầm thường.

"Nô tỳ to gan, hoàng hậu nương nương tới, còn không mau hành lễ"

Từ trong đình một nữ quan trang phục chỉnh tể, vẻ mặt nghiêm túc chạy ra nói.

Ngay sau đó một loạt âm thanh quỳ gối vang lên.

Chỉ có người cung nữ kia không quỳ xuống, nàng ta như hóa ngốc, không có bất kỳ phản ứng nào.

Người cung nữ lớn tuổi càng thêm tức giận, vội lôi vạt áo của nàng ta xuống, " Còn không mau quỳ xuống"

Khi tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên tai nàng ta, nàng ta vội vàng thả tay, một lần nữa nằm sấp trên mặt đất, khôn dám ngẩng đầu lên dù chỉ một lần.

Tiếng bước chân đi về phía bên này ngày càng lớn, ngay sau đó, có người hỏi: " Vân Thái Lệ, sao ngươi lại ở chỗ này?"


Người cung nữ kia, lại đúng là Vân Thái Lệ.

Mặc dù nàng ta mặc y phục của cung nữ, diện mạo lấm lem, tóc mai cụp xuống, vạt áo cũng nhăn nhúm, nhưng huyết thông Vân gia vẫn cho nàng ta gương mặt thanh tú động lòng người không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp như mấy năm về trước.

Nếu nói về thay đổi, thì đó chính là bây giờ nàng ta đã không còn là một thiên kim tiểu thư như lúc trước, ánh mắt nàng ta rưng rưng, lại có thêm vài phần điềm đạm đáng yêu, khiến cho nàng cảm thấy có thiện cảm hơn so với lúc trước.

Nghe được Vân Tử Lạc hỏi mình, người cung nữ liền ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa mời ngước mắt lên, liền bị vẻ đẹp quý phái lộng lẫy của Vân Tử Lạc làm chói mắt.

"To gan" Cung nữ lớn tuổi thấy nàng ta không biết phép tắc ngẩng đầu lên nhìn như vậy liền tức giận quát lớn.

Người cung nữ kia vội vàng cúi đầu, vẻ mặt bối rối.

Nhưng rất nhanh liền truyền đến tiếng vui mừng của nàng ta: " Lạc nhi, xin người hãy để ta xuất cung đi"

Người cung nữ lớn tuổi không khỏi kinh hãi, Lạc nhi,đây chẳng phải là tên Hoàng thượng gọi Hoàng hậu hay sao?

Nhưng mà cung nữ này, lại dám gọi thẳng tên Hoàng hậu như vậy, chẳng lẽ, trước đây, nàng ta có quen biết với Hoàng hậu.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng bà ta không khỏi lo lắng.

Vân Tử Lạc thấy Vân Thái Lệ như vậy, bị người khác mắng chửi cũng không dám nói lại một câu, nàng ta bây giờ, đứng trước mặt nàng cũng không còn ngạo khi như năm đó, tính tình nàng ta sao lại thay đổi nhanh đến như vậy?

Trong lòng nàng có nhiều nghi vấn, Vân Tử Lạc khoát tay, nói với đám người đang quỳ dưới đất: " Các ngươi lui ra cả đi"

"Dạ" Người cung nữ đứng đầy trong lòng không khỏi suy đoán, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều bá ta đứng lên, lệnh cho vài tên thị vệ nhặt mảnh sứ vụn lại, còn vài cung nữ khác thì mang khay đựng, nơm nớp lo sợ rời đi.


Từ xa, vẫn còn vọng lại tiếng quát của bà ta: " Cẩn thận cho ta, nếu làm vỡ nữa, mạng của các ngươi cũng không đền nổi đâu"

Bên này, Vân Thái Lệ gắt gao nắm chặt góc áo của mình, đi theo Vân Tử Lạc vào đỉnh nghỉ.

Lúc nhìn thấy Lâm Thanh Thanh, nàng ta ngoài sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi, không ngừng nhìn tới nhìn lui Lâm Thanh Thanh và Vân Tử Lạc, cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi: " Ngài là Thanh Thanh công chúa sao?"

Lâm Thanh Thanh nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là tam tiểu thư Vân gia được gả cho Hà Thái BÌnh sao?"

Nghe được ba chữ " Hà Thái Bình", sắc mặt Vân Thái Lệ như gặp phải cướp, vẻ mặt trắng rồi hồng rồi xanh đều có cả, đầu ngón tay cũng bấu chặt đến trắng bệch.

Hô hấp nàng ta cũng trở nên dồn dập.

Lâm Thanh Thanh nhếch miệng, nhưng cũng không giễu cợt nàng ta.

Vốn trong lòng bà đang nghĩ đến chuyện nữ nhân này đã tưng bắt nạt Lạc nhi, cũng muốn hỏi tội nàng ta, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của nàng ta như vậy, nhất thời bà lại không muốn làm vậy.

"Vân Thái Lệ, sao ngươi lại ở Nam Xuyên? Ngươi không phải đến ĐÔng Lâm sao?"

Vân Tử Lạc ngồi xuống, lúc nãy xảy ra chuyện như vậy, ánh mắt nàng không kìm được nhìn xuống bụng nàng ta.

Vân Tử Lạc khổ sở cười một tiếng, nhìn vào bụng Vân Tử Lạc rồi nói:" Chúc mừng ngươi mang long thai"

"Ngồi đi" Vân Tử Lạc gõ lên mặt bàn, Vân Thái Lệ cám ơn, ngồi xuống đối diện với nàng.

THấy nàng ta ngoan ngoãn, Vân Tử Lạc có chút không quen.


Vân Thái Lệ mặt trắng bệch, lúc sau mới dần bình thường lại, nàng ta khó xử nhìn qua Lâm Thanh Thanh và Diêu Linh Linh.

"Đây là mẫu thân ta, còn đây là tỷ muội kim lan của ta, có lời gì, ngươi cứ nói ra đi"

Ý của nàng là nàng ta không cần che dấu.

Vân Thái Lệ còn chưa mở miệng, thì đã truyền đến tiếng bi bô nghi hoặc từ bên cạnh: "Mẹ, đây là ai vậy?"

Hách lIên Vân Tình ôm lấy chân của Vân Tử Lạc, tò mò nhìn về phía Vân Thái Lệ.

Vân Tử Lạc khẽ mỉm cười, Lâm Thanh Thanh đã ôm lấy tiểu Vân Tình, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: " Lạc nhi, ta mang Tình nhi và Sầu nhi đi thưởng ngoạn tiếp"

Bà vừa đi, Diêu Linh Linh cũng rời đi.

"Bà ngoại, di nương kia là ai vậy?"

Tiểu Vân TÌnh vẫn chưa từ bỏ thắc mắc, ngoái đầu nhìn về phái đình, ôm lấy Lâm Thanh Thanh lắc lắc hỏi.

Lâm Thanh Thanh vuốt mũi của tiểu Vân Tình, ra vẻ nguy hiểm nói: "Đó không phải là di nương của con, đó là người xấu chỉ biết lừa bán những tiểu hài tử, Tình nhi nên cách xa nàng ta ra một chút, nêu không, nàng ta sẽ đem bắt Tình nhi bán đi chỗ khác, sẽ không được gặp cha mẹ con nữa đâu, cũng không được bà ngoại ôm con, không có ca ca chơi cùng con, ngay cả cơm cũng không có ăn, thậm chí ngủ cũng không để TÌnh nhi ngủ nữa"

Lâm Thanh Thanh biết, nếu không nói như vậy, Tình nhi gặp Vân Thái Lệ ở chỗ này, nhất định sẽ không đề phòng mà thân thiết với nàng ta.

Hách Liên Vân tình bị những lời này của Lâm Thanh Thanh hù dọa không ít, con bé ôm chặt lấy Lâm Thanh Thanh, kêu lớn lên: " Tình nhi không muốn bị bán đi, Tình nhi không muốn bị bán đi"

Hồng hồ ly bước ra khỏi bụi cây gần đó, lười nhác duỗi người, đuổi theo bước chân của Lâm Thanh Thanh, vẫn không quên trợn tròn mắt.

Đúng là mẹ nào con nấy, hù dọa người khác cũng không nháy mắt...

Trong đình, Vân Thái Lệ nhìn thấy Lâm Thanh Thanh và Diêu Linh Linh rời đi, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn một chút, mặc dù Lâm Thanh Thanh ôm tiểu công chúa đi, dường như không muốn nó tiếp xúc với nàng, nhưng vẫn cười nói:" Tiểu công chúa thật hạnh phúc"


"Con của ngươi đâu?"

Vân Tử Lạc thử hỏi.

Khóe miệng Vân Thái Lệ nhướn lên, vẻ mặt vui vẻ:" con bé ở nhà một người quen"

Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt nàng ta lại tối lại.

"Sau khi ta bị đưa vào cung là cung nữ, liền gửi con bé cho một nhà dân nuôi. Nó đi theo ta, nhất định sẽ chịu khổ, nếu không, nó sẽ như con gái của ngươi, được hưởng sung sướng, phú quý"

Vân Tử Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng: " Loại cuộc sống này ngươi chưa từng phải trải qua, còn đối với ta mà nói nói chưa từng xa lạ, mới cách đây không lâu, khi ta chịu khổ, ngươi không phải cũng là một trong đám người khiến ta chịu khổ sở soa?"

Sắc mặt Vân Thái Lệ liền biến sắc, nghe được nhưng lời nàng nói đầy vẻ châm chọc, hay đúng hơn, là muốn nói cho nàng ta biết, đây chính là báo ứng của nàng ta.

Dù là vậy, nhưng nàng ta vẫn không thể phủ nhận, từ tận sâu trong lòng nàng ta vẫn cảm thấy không cam lòng, cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục thật làm người ta sụp đỏ, nêu không phải là cuộc sống trên thiên đường quá sung sướng, hạnh phúc thì giờ địa ngục cũng sẽ không thống khổ, đen tối như bây giờ

Sắc mặt nàng ta trầm xuống,vẻ mặt tràn đầy ưu thương: " Lạc nhi, sau khi ta vào cung, biết là nếu dựa vào bản thân thì sẽ không ra ngoài được, ta muốn tìm ngươi, nhưng trong hoàng cung nhiều người như vậy, họ không hề tin ta, khi ta vừa mới nói chuyện muốn gặp ngươi, họ liền phạt ta, nên ta không dám sinh chuyện, chỉ mong có ngày gặp được ngươi, ta không ngờ rằng, sẽ phát sinh chuyện ngày hôm nay, cũng không nghĩ rằng, lại gặp được ngươi như vậy"

Ánh mắt Vân Tử Lạc hơi sáng lên, nàng có thể tưởng tượng ra Vân Thái Lệ đã chịu không ít khổ sở, nếu không một nữ nhân ngang ngược như nàng ta lại có thể thu mình ngoan ngoãn như vậy được.

Chỉ sợ rằng, không chỉ ở trong cung nàng ta mới chịu khổ sở.

"Ngươi trốn Đông Lâm quay về Nam Xuyên sao?" Nàng hỏi.

Vân Thái Lệ ừm một tiếng, "Sau khi ta trốn khỏi lầu xanh, có một đoạn thời gian cũng không có người truy đuổi, khi ta vừa mới sinh Cẩu nhi xong, không biết vì sao hắn lại có được tin tức, liền phái không ít người lục khắp kinh thành tìm kiếm ta, muốn giết mẹ con ta"

Lông màu Vân Tử Lạc chau lại, Cẩu nhi... Đây là tên con gái của Vân Tử Lạc sao? Vẻ mặt nàng thay đổi muốn hỏi nhưng cũng không nói thành lời được.

Sắc mặt vân Thái Lệ đôt nhiên thay đổi trở nên dữ tợn: " Giang Tứ Lang, đồ nam nhân độc ác! Hắn thế nhưng lại muốn bịt miệng bọn ta, vì vậy ta liền đến Nam Xuyên, trốn đến một làng nhỏ mới có thể sống bình an được vài ngày, sau đó, ta liền bị bắt vào cung, may mắn có người Đông gia tốt bụng giúp ta cưu mang Cẩu nhi, ta đã đến đây hơn một tháng, cũng không biết Cẩu nhi hiện tại như thế nào..."

Vừa nói, lệ hàng ta đã rơi thành hai hàng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui