Lạc Nhi Ý

Sở Hàn Lâm cơ hồ như muốn nổ tung, hắn hoàn toàn không thể không chế được cở thể đang run lên kịch liệt của mình, cũng không cách nào tiếp nhận được sự thật này.

Hắn nhìn thẳng về phía Vân Khinh Bình, nói: " Trầm còn nhớ, có một lần nhìn thấy thể chữ như vậy trong phòng người, đó căn bản không phải là do ngươi viết, mà là bút tích của Lạc nhi, có phải hay không?"

Vân Khinh Bình sớm đã nhớ lại chuyện đó.

Bởi vì lúc đó chưa kíp bắt chước bài của Vân Tử Lạc lại bị Sở Hàn Lâm nhìn thấy, lúc đó, hắn còn cho rằng chữ của Bình nhi tiến bộ, hắn rất cao hứng, còn nàng ta lại không có cách nào giải thích được, chỉ đành ngậm miệng thừa nhận, cho nên từ đó về sau, Sở Hàn Lâm có đề cập đến chuyện này vài lần, còn nuối tiếc nói rằng thể chữ đẹp như vậy nhưng nàng ta chỉ viết được một lần.

Dưới ống tay áo, tay của Thái hậu đã nắm thành đấm, móng tay dài nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay bà ta, bà ta căm phẫn nhìn về phía Vân Tử Lạc,không ngờ rằng, nàng lại nói ra toàn bộ sự thật.

Chẵng lẽ nàng không biết, bây giờ nói ra mọi chuyện chẳng khác nào đưa Vân Khinh Bình đến đường chết hay sao?

Chẵng lẽ, ngay cả Vân Kiến Thụ nàng cũng không nể mặt thêm một lần nữa?

Nghĩ đến Vân Kiến Thụ, toàn thân bà ta bỗng run lên, bà ta nghiêng đầu nháy mắt với cung nữ bên cạnh mình, cung nữ này quả không hổ danh là đã ở bên cạnh bà ta nhiều năm, thấy vậy lập tức hiểu ngay ý của Thái hậu, bà ta tìm lý do chạy ra ngoài.

Sắc mặt Vân Khinh Bình u ám, nàng ta nhắm chặt mắt, thân thể cũng không thể bớt cảm giác lạnh lẽo đi dù chỉ vài phần, ý lạnh trong lòng chưa tản đi thì toàn thân nàng ta đã đông cứng.

"Đúng, những chuyện đó đều là do ta làm, chàng vừa lòng chưa?"

Giọng của nàng ta run run, lại mơ hồ như buông bỏ, đúng là buông bỏ, hiện tại nàng ta cảm thấy toàn thân rất thoải mái, rốt cuộc nàng ta cũng không phải vì hư danh của người khác mà làm mình khổ sở.

"Ngươi thừa nhận?"

Sở Hàn Lâm sắc mặt xanh mét.

Vân Khinh Bình mở mắt ra: " Đúng, đàn kia không phải do ta đàn, là nàng ta đàn, những bài thơ kia,lưu truyền ra bên ngoài, đều là do nàng ta viết, ta so với nàng ta, quả thực kém xa, ta cái gì cũng không có"


"Quả nhiên, trẫm cư nhiên lại bị nữ nhân như ngươi lừa gạt bấy lâu nay"

Sở Hàn Lâm tức giận rống lên, xông lên phía trước, tức giận tát nàng ta một cái, cái tát đó dường như là dùng hết toàn bô sức lực của mình.

"Á" Thân thể Vân Khinh Bình ngã lên áo ngủ bằng gấm, nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, trong máu có lẫn mấy mảnh răng vỡ vụng.

"Lâm nhi" Thái hậu không kịp ngăn Sở Hàn Lâm lại, bà ta cả kinh hét lên, giờ phút này mới bắt được một tay của Sở Hàn Lâm còn đnag định vung xuống lần nữa.

Bà ta quát lớn: " Dừng tay, con quên rồi sao, dù sao đó cũng là biểu muội của con"

Sở Hàn Lâm hai mắt đỏ au, ánh mắt hung ác: " Ta bị nữ nhân này lừa gạt nhiều năm như vậy! Mẫu hậu, người biết không? Nàng ta đã lừa gạt tình cảm của ta! Nàng ta rốt cuộc là loại người như vậy, lại chiếm đoạt mọi thứ thuộc về Lạc nhi! Thật là hèn hạ vô sỉ"

Vân Khinh Bình đau đớn không thể nào kiếm chế được sự nghẹn ngào.

"Khóc? Ngươi còn biết xấu hổ mà khóc sao? Nếu như không phải là vì ngươi, Lạc nhi sớm đã gả cho ta! Vân Khinh Bình, nữ nhân bỉ ổi này,là Trẫm đã nhìn nhầm ngươi"

Ngực hắn ta phập phồng, Sở Hàn Lâm thở hổn hển, cả gương mặt cũng phiếm hồng, quả nhiên là tức giận vô cùng.

"Người đâu! Đem nữ nhân này đến tông phủ! Tước bỏ mọi phong hào! Phạm tội khi quân, trẫm không tha thứ, trẫm muốn đích thân giết ả"

Sở dĩ hắn đem nàng ta đến tông phủ là vì không muốn trực tiếp hạ thánh chỉ quyết định sinh tử của nàng ta, hay nói đúng hơn, là Sở Hàn Lâm không coi Vân Khinh Bình là phi tần của mình nữa.

"Lâm nhi" Thái hậu vẻ mặt căng thẳng: " Tội khi quân, đây là con đang mắng ai gia sao? Còn nữa, không được đưa đến tông phủ, con muốn vứt bỏ thể diện của mình sao? Con vừa mới đăng cơ, lại xảy ra chuyện như này, dân chúng trong thiên hạ và quần thần trong triều sẽ nghĩ con thế nào?"

Sở Hàn Lâm nghe vậy không nói gì, vẻ mặt dần trấn tĩnh lại, cuối cùng lạnh lùng phân phó: " Phong tỏa Bình Thêu cung, không có lệnh của Trẫm, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiến voa, người của Bình Thêu cung, ngoại trừ một người ở lại, còn lại phạt ba mươi trượng, đuổi ra khỏi cung"

Trước cửa điện, cung nữ người hầu lập tức quỳ xuống khóc lóc cầu xin Hoàng thượng tha mạng. Tiểu Bình Tử tuân theo thánh mệnh đi gọi thị vệ, nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ vì sự thật này.


Lúc Lâm Thanh Thanh cùng Vân Tử Lạc rời khỏi Bình thêu cung, quỷ Hồn cũng đã có ở hậu viện, sắc mặt của hắn cực kỳ không tốt.

Thái hậu dừng lại, lên tiếng giữ người: " Thanh Thanh công chúa, người và Lạc nhi tiến cung vất vả, chi bằng đến Tử Ninh cung nghỉ ngơi một chút"

Lâm Thanh Thanh ngoài mặt cười nói: " Lần này đến đây, ta đã cho người bẩm báo với Nhiếp chính vương, nếu sau nửa canh giờ chưa thấy chúng ta về phủ, ta sợ vương gia sẽ lo lắng, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa"

Thái hậu căng cứng, sít sao nhíu mày, gật gật đầu: " Vậy ai gia không tiễn"

Lúc lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, trên đường về Vân Tử Lạc nhìn thấy xe ngựa của Vân phủ đang đi về phía hoàng cung

"Thái hậu tìm Vân Kiến Thụ!" Lâm Thanh Thanh kéo mành xe lên, nói.

"Con đã hết lòng rồi" Vân Tử Lạc lạnh lùng nói: " Cùng lắm, thì giam cầm nàng ta trong lãnh cung cả đời"

Sau khi trở về Nhiếp chính vương phủ, tuy cơ thể hết sức bình thường cũng không có gì đáng ngại, nhưng Lâm Thanh Thanh cùng Quỷ Hồn vẫn kiên trì gọi thái y đưa thuốc dưỡng thai đến, ăn xong bữa chiều nàng liền đi ngủ.

Ngủ đến giữa khuya, đang lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nàng cảm giác được ánh sáng chiếu vào mắt mình, nàng híp đôi mắt hạnh lại, nhưng vẫn kịp thoáng qua thân ảnh trước mặt mình.

"Lạc nhi, tỉnh rồi sao?"

Giọng nam nhân quen thuộc vang lên bên tai, trong giọng của chàng có vài phần lo lắng, lại thêm phần khàn khàn, luồng nhiệt quen thuộc phả lên cổ nàng làm nàng không khỏi tê dại.

Nàng mở đôi mắt hạnh vô tội, nhìn về phia gương mặt tuấn tú của chàng, mày rậm mũi cao, đôi môi mỏng, mắt phượng hơi híp, ngũ quan cương nghị, Nhiếp chính vương khoác áo choàng đen ngồi ở đầu giường, dùng một tay ôm ngang eo nàng, cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt nàng.

Bị chàng nhìn như vậy, mọi ủy khuất trong lòng nàng lập tức bùng lên.

"Ý..." Trong tiếng gọi mang theo một cỗ ôn nhu.


"Ta biết rồi" Vẻ mặt chàng tức giận: " Vân Khinh Binh to gán, bản vương tuyệt đối sẽ không để nàng ta sống không bằng chết"

"Ý, đừng vì ta mà làm lỡ chuyện chính sự của chàng, ta cùng mẹ đã vạch trần nàng ta rồi, nhưng ngày còn lại, nàng ta sống cũng không dễ dàng gì"

Vân Tử Lạc lo lắng nhìn Nhiếp chính vương.

"Ta không sao, nhưng Vân Khinh Bình, lại dám tính kế với nàng cùng con trai ta, những ngày tiếp theo, nàng ta ắt phải sống không băng chết"

Nhiếp chính vương nghĩ, nếu như lúc đó Sở Hàn lâm không xuất hiện, vậy nàng nhất định sẽ bị cọc ngầm đâm bị thương, thậm chí còn có thể một lúc hai mạng, thể tử chàng sủng ải lại bị uy hiếp nghiêm trọng như vậy, chàng làm sao nuốt được cơn tức giận này.

"Lạc nhi ngoan, nàng ngủ trước đi, lát nữa ta sẽ quay lại với nàng, bây giờ ta đi tắm trước"

Nhiếp chính vương ôn nhu nói, đợi đến khi Vân Tử Lạc gật đầu, chàng mới rời đi.

Gió đêm thê lương, trong bóng tôi, thân ảnh cao lớn vọt một cái rồi biến mất trong làn gió.

Bình Thêu cung..

Vân Khinh Bình ôm áo ngủ bằng gấm, hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt mình.

"Chủ, chủ...nhân..." Môi nàng ta run rẩy chưa kịp khép lại thì nghe một tiếng " rắc", Nhiếp chính vương dùng một tay túm lấy cổ nàng ta, bóp mạnh.

"Á" Vân Khinh BÌnh thống khổ nhíu mày, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, nàng ta đấm đá tay chân cuồng loạn nhưng không có tác dụng gì.

"Không phải ngươi rất nham hiểm sao? Ngay cả thể tử và con trai của bản vương cũng dám tính kế! Vân Khinh Bình, ngươi đúng là chán sống rồi!"

Giọng trầm thấp cùng vẻ mặt hung ác, lúc này Nhiếp chính vương không khác gì Tu la dưới địa ngục.

Vân Khinh Bình gắt gao bắt lấy hai tay của chàng, liều mạng lắc đầu.

"Răng rắc" Nhiếp chính vương không chút lưu tình bẻ gãy hai tay của nàng ta, trong không gian chỉ còn văng vẳng lại tiếng xương gãy.


Vân Khinh Bình đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, sau đó miệng nàng ta bị cạy ra, một thứ mát lạnh trôi tuột xuống yết hầu, nàng ta hoảng sợ trừng lớn mắt, giống hệt người sắp chết trăn trối lần cuối cùng.

Nhiếp chính vương buông tay, lạnh lùng nói: " Một viên đứt ruột tán một tháng phát tác một lần, năm viên đứt ruột tán, năm ngày phát tác một lần, ta sẽ không ban cho ngươi cái chết, bởi vì, sống không bằng chết sẽ tốt hơn."

Sắc mặt Vân Khinh Bình tái nhợt, kinh hãi nhìn về phía chàng.

" Không, không cần! Chủ nhân, cầu xin ngài, ta không muốn đứt ruột tán, ta không muốn đứt ruột tán"

Loại đau đớn đó, nàng ta nhận thức được, nước mắt nàng ta tràn mi, cầu xin tha thứ, thân thể cũng bổ nhào về phía Nhiếp chính vương.

"Dám ta tay với Lạc nhi, ngươi sớm nên nghĩ đến kết cục này"

Nhiếp chính vương lạnh lùng, chàng nghiêng mình, thân thể Vân kHinh Bình ngã nhào lên mặt đất, nàng ta muốn đứng lên, nhưng đột nhiên thân thể cong lên, mắt trợn ngược, nàng ta gắt gao ôm lấy bụng mình.

"Á"

Tiếng hét thê lương vang vọng cả Bình thêu cung, thậm chí là vang cả hoàng cung.

Vân Khinh Bình quằn quại trên mặt đất,cả người đều là mồ hôi lạnh.

"Đau, đau quá"

Nàng ta chỉ cảm thấy bụng như bị vặn xoắn, dường như có một cây đao chém loạn xạ khắp cơ thể mình, có lẽ là vì liều độc tăng lên gấp nhiều lần, loại thống khổ này so với trước kia thật đúng là quá sức chịu đựng của nàng ta.

Nàng ta như phát điên cắn lấy mu bàn tay mình, thân thể lăn lộn, khắp nơi toàn là máu tươi. Bình thêu cung chỉ có một cung nữ trông coi, đêm hôm nay nàng ta đẵ chạy trốn khóc mọi chỗ, hai tay bịt chặt lấy tay mình, toàn thân run lẩy bẩy chịu đựng qua một đêm.

Sáng hôm sau, Nhiếp chính vương liền kể chuyện tối hôm qua cho Vân Tử Lạc nghe.

Còn Sở Hà Lâm, sáng sớm muốn thẩm vấn Vân Khinh Bình nhưng lại phát hiện tinh thần nàng ta hoảng loạn, liền ra lệnh khóa nàng ta ở Bình thêu cung.

-Hết chương 354-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui