Vân Khinh Bình vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn nàng một cái, ánh mắt rơi xuống bụng nàng, đồng tử nàng ta kịch liệt co rút.
Nàng ta lại đang mang bầu.
Vân Khinh Bình lạnh lùng nghĩ, nắm tay dưới ống tay áo bất giác nắm lại thành đấm, không thể sinh con nối dõi đã là nỗi đau nhức nhối của nàng ta, huốn chi vì những lời của Thái hậu hôm đó, sinh con, đã trở thành một bóng đen trong lòng nàng ta.
"Quý phi nương nương, phong cảnh ở đây rất đẹp, không để nô tỳ ngòi một chút sao?"
Vân Tử Lạc dùng "quý phi" để rach rồi thân phận của hai người.
Hai chữ muội muội kia nàng nuốt không nổi.
Vân Khinh Bình giật mình trong giây lát, rồi đột nhiên nhấc váy đứng dậy, đi vòng qua bàn, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Vân TỬ Lạc.
"Quý phi nương nương làm gì vậy?"
Thân hình Vân Tử Lạc hướng về phía cột đỏ bên cạnh, né tránh nàng ta một chút, nhưng trong lòng hiểu vì sao nàng ta làm vậy.
Mặt mũi Vân Khinh Bình đẫm lệ, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng, rập đầu một cái:" Nhị muội, ta biết rõ nhiều năm qua ta làm nhiều chuyện có lỗi với muội, nhưng những năm gần đây chẳng phải ta vẫn luôn muốn hòa hảo với muội sao, muội lại ở Băng Thành không quay về. Cho dù nói thế nào, chúng ta cũng là tỷ muội mười sáu năm, muội có thể nhẫn tâm nhìn người khác cướp ngôi vị hoàng hậu của ta sao? Muội có thể nhẫn tâm nhìn cảnh phụ thân bị tên họ Vạn kia xem thường sao?"
"Ngươi muốn làm gì?" Vân Tử Lạc biết nhưng cố tình hỏi.
"Cầu xin nhị muội hãy thu hồi lại sự trừng phạt với tỷ được không, Bắc Đế là ngoại công của đệ, chính ông ấy đã nói với Hàn Lâm, à không, nói với Hoàng thượng, ta chỉ có thể làm thiếp, nhưng chỉ cần ông ấy không truy cứu chuyện này, ta lại có thể làm hoàng hậu. Muội muội, tỷ tỷ cầu xin muội, tỷ tỷ có lỗi với muội, nhưng xin muội hãy đồng ý với nguyện vong duy nhất này của tỷ"
Vân Khinh Bình nói có chút không rành mạch, nhưng mục đích của nàng ta rất rõ ràng, nàng ta muốn làm hoàng hậu, nàng ta vừa nói, vừa nặng nều dập đầu.
Vân Tử Lạc chấn động, không nghĩ rằng vì chuyện này mà nàng ta lại ăn nói khép nép cầu xin nàng như vậy, đây còn là Vân Khinh Bình cao ngạo ngày xưa sao?
Hơn nữa, chỉ vì cái ngôi vị hoàng hậu đó mà có thể làm bất kỳ chuyện điên rồ nào.
Vân Khinh Bình vẫn còn đang khóc lóc kể lể, thậm chí còn bò lên phía trước, hai tay ôm chặt lấy chân của Vân Tử Lạc: " Muội muội, trong lòng muội nếu như vẫn còn giận ta, muội cứ việc đánh mắng ta, trừng phạt ta cũng được, ta cũng sẽ không kêu la một tiếng, nhưng cầu xin muội đừng lấy đi ngôi vị hoàng hậu của ta"
Vân Tử Lạc không nói gì.
Vân Khinh Bình chỉ thấy dường như sự cầu khẩn của mình có hiệu quả, nàng ta lại càng ra sức khóc lớn, cho đến khi một tiếng quát khiếp sợ vang lên bên tai nàng ta:" Bình nhi, nàng đang làm gì vậy?"
Sở Hàn Lâm vóc dáng cao lớn trong bộ long bào vàng sáng, giữa áo thêu một con rồng đang giương móng vuốt trông rất sống động, giống như cả long bào kia đàng gào thét, hắn thả tóc ngang lưng, mũ châu long rực rỡ, hết sức tuấn lãng.
GIờ phút này, cặp mắt phượng kia đang chăm chú nhìn về phía Vân Khinh Bình, trong con người hắn dâng lên vô vàn cảm xúc, khiếp sợ có, áy náy có, thất thần cũng có, phức tạp vô cùng.
Nghe được âm thanh này, lại nhìn thấy một đôi hài đen ngay trước mặt mình, hồn phách Vân Khinh Bình đã dạt đi nơi khác, nàng ta ngã nhào xuống đất, hoảng sợ ngẩng đầu lên.
"Tham kiến Hoàng thượng" Vân Tử Lạc nhàn nhạt hành lễ.
Từ lúc nàng tiến cung, đã cố ý cho Quỷ Hồn đi thông báo cho Sở Hàn Lâm, nàng biết rõ, Sở Hàn Lâm nhất định sẽ đến.
Nhưng Vân Khinh Bình thì không biết, khi nhìn thấy ảnh mắt phượng sâu thẳm của Sở HÀn Lâm, nàng ta mới sực tỉnh ra, biết hắn nhìn thấy một màn lúc nãy của mình, lại nhìn thấy đám cung nữ Bình Thêu cung cũng đang nhìn về phía bên này.
Lúc này Vân Khinh Bình đã quá sợ hãi, nàng ta đã đứng không nổi nữa.
"Bình nhi, nàng vẫn muốn làm hoàng hậu sao?"
Sở HÀn lâm đau lòng hỏi.
Nàng muốn làm hoàng hậu, là chính phi của hắn, điều này hắn có thể hiểu được.
Nhưng mà, hắn không thể chập nhận được chuyện, nàng vì vị trí này mà dập đầu trước mặt Vân Tử Lạc,
Hắn hiểu rõ Bình nhi, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy! Chẳng lẽ chỉ vì hư danh mà ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng vứt bỏ sao?
Không, không phải như vậy! Trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, vậy vẻ tiểu thư khuê các cao quý, danh môn tiểu thư tài hoa bậc nhất đâu rồi.
Vân Khinh Bình từ từ trấn tĩnh lại, nàng ta lau mặt tràn đầy nước mắt của mình, giọng bi thiết: " Hoàng thượng, không phải như vậy, thần thiếp cũng không phải là chỉ vì ngôi vị hoàng hậu kia mà làm vậy. Từ nhỏ, thần thiếp đã nghe cô cô nói, cửa cung sâu như biển cả, vua một nước bận trăm công ngàn chuyện, sẽ không thể bận tâm đến chuyện sinh tử của hậu cung. Còn thần thiếp, lại không thể sinh cho hoàng thượng một người nối dõi, lại ít có dịp được gần gũi với Hoàng thượng, nếu như không thể trở thành chính thất của Người, chỉ sợ rằng, vài năm nữa, Hoàng thượng căn bản cũng sẽ không biết được hài cốt của thần thiếp chôn cất ở chỗ nào"
Sở HÀn Lâm nghe vậy, lúc này hắn im lặng, con tim bỗng nhiên co rút như bị dao đâm.
Hắn không khỏi nhìn về phía Vân Tử Lạc, Vân Tử Lạc rũ mắt xuống, thầm nghĩ như vậy cũng có thể làm Sở Hàn lâm xao động sao?
Vân Khinh Bình cũng thập phần căng thẳng nhìn về phía nàng, thấy nàng không có chút phản ứng nào, đang muốn mở miệng, Sở Hàn Lâm đã thở dài một tiếng, chuyển tầm mắt đi nơi khác, nói: " Bình nhi, là trẫm nợ Lạc nhi quá nhiều, vì chuyện năm đó ta đã hối hận vô cùng, nếu như nàng trở thành chính thất của trẫm, trẫm sợ cả đời này không thể thoát khỏi bóng ma trong lòng mình"
Vân Khinh Bình đưa tay bụm miệng, nước mắt rơi lã chã.
"Trẫm sẽ bồi thường bằng việc đến Bình Thêu cung thường xuyên hơn" SỞ Hàn Lâm nói nhỏ.
Nhưng Vân Khinh Bình cảm giác được, người đàn ông lúc nói những lời này, tâm tình hắn đã cách nàng ta quá xa, làm cho nàng ta cảm giác rất đỗi xa lạ.... Hậu cung ba nghìn mỹ nữ, muôn hình vạn trạng, chỉ vì một mình hắn, tâm tư nàng ta đã trầm luân, nàng ta vội đưa tay chỉ muốn kéo hắn trở lại bên mình, nhưng hết thảy chỉ là phí công vô ích.
Bình Thêu cung này, thực sự sẽ là lao từ trói buộc Vân kHinh bình nàng ta sao?
Nhưng lúc nàng ta mười sáu tuổi, cũng chưa từng nghĩ như vậy, ngay cả thời điểm gả cho hắn, cũng không phải bộ dạng như bây giờ!
Vân Tử Lạc cười lạnh một tiếng: " Hoàng thượng, chuyện năm đó không liên quan đến quý phi, là người muốn lấy nàng ấy làm chính phi, làm sao có thể nói, nếu để nàng ấy thành chính phi, cả đời này không thoát khỏi bóng đen trong lòng mình chứ? Sai lầm của người nhưng lại muốn trừng phạt nàng ấy sao?"
Sở Hàn Lâm sớm đã quen với cách nói chuyện của nàng, dù vậy hắn vẫn khó chịu.
Hắn hơi nhíu mày: " Nàng nguyện ý để Bắc Đế thu hồi những lời kia sao?"
"Không muốn" Vân Tử Lạc dứt khoát nói.
Con ngươi Vân Khinh Bình lóe lên vẻ hận ý tàn độc.
"Như vậy thì được rồi, Lạc nhi, nàng biết rõ chuyện này không thể được, cần gì nói những lời làm tổn thương trẫm?Những năm qua, trẫm thương tâm còn chưa đủ sao?"
GIọng Sở Hàn Lâm có vài phần lãnh đạm, nhưng mơ hồ lại hơn run rẩy.
Vân Tử Lạc giương mắt lên, nói: " Hoàng thượng, quý phi, nếu như đã không còn chuyện gì, nô tỳ xin được hồi phủ"
"Này... Lạc nhi, đi dạo với Trẫm một lúc được không?"
Sở Hàn Lâm biết hôm nay Nhiếp chính vương không tiến cung cùng nàng, trong lòng sinh lưu luyến, liền muốn giữ nàng lại bên nàng một lúc nữa.
Sắc mặt Vân Tử Lạc không thay đổi, nói: "Hoàng thượng, hôm nay nô tỳ không được thoải mái, muốn về phủ nghỉ ngơi"
Nói rồi nàng xoay người đi.
Bỗng nhiên, Vân Khinh Bình đứng bên cạnh Sở Hàn lâm cắn răng một cái, nàng ta bổ nhào về phía trước, đưa hai tay đẩy mạnh về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc chỉ nghe được tiếng xe gió, trong lòng chỉ cảm thấy có điều không hay, nàng muộn hướng gió, nhảy qua lan can, một tay giữ lấy cột trụ, cả người chới với bên ngoài, dưới chân nàng là mặt nước.
Tuy nhiên, lan can này không phải cố định, nàng vừa mới với tay cầm, cả khối lan can liền hướng về phía mặt hồ rơi xuống, Vân Tử Lạc phịch một tiếng rồi ngã nhào vào hồ nước.
"Lạc nhi" SỞ Hàn lâm kinh sợ kêu lên.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cho dù là Vân Tử Lạc hay Sở Hàn Lâm cũng không ngờ rằng, trước mặt bao nhiêu người như vậy Vân kHinh Bình lại ra tay đẩy nàng xuống hồ. Cũng không ngờ rằng, lan can này sớm đã không chắc chắn.
Sở HÀn Lâm chỉ kịp bắt lấy đai lưng của Vân Tử Lạc, đó là Tuyết sát của nàng, nhưng bơi vì phản ứng đầu tiên của Vân Tử Lạc là giữ lấy lan can, Tuyết sát lại quá dài, cho nên thời điểm nàng cầm lấy Tuyết sát, cả người nàng đã rơi xuống hồ.
Khóe miệng Vân Khinh Bình thoáng ý cười lạnh, nàng ta gắt gao nắm chặt quả đấm, gắt gao cắn môi, trừng mắt nhìn về phía hồ nước.
Nước lạnh thấu xương ngấm tới, Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy cả người mình như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức làm nàng thở không nổi.
"Lạc nhi, ta kéo nàng lên"
Trong lúc cấp bách, Sở Hàn Lâm thậm chí còn quên nói "Trẫm" Hắn đưa tay ra, tuyết sát bay lên, đột nhiên hắn nhớ tới Vân Tử Lạc đang mang thai, liền gấp rút lùi tay, thân thể giống như diều hâu bay thẳng xuống hồ, một tay nắm ôm lấy nữ nhân đang chới với trên mặt nước.
"Hoàng thượng"
"Hoàng thượng cẩn thận"
Bảy tám tên thị vệ vội vàng chạy tới, rối rít nhảy xuống hồ.
Sở Hàn lâm mượn sức một tên thị vệ lên bờ, Vân Tử Lạc lúc này đã ướt nhẹp nằm trong ngực hắn không ngừng run rẩy. Tim Sở Hàn lâm bỗng nhiên đau nhói.
Hai người vững vàng đứng trên mặt đất, Sở Hàn lâm gầm lên: " Mau gọi ngự y"
"Dạ, dạ"
Cung nữ trên bờ sớm đã chuẩn bị, sau khi Sở Hàn Lâm đặt Vân Tử Lạc xuống, lập tức liền có người tiến tới cởi áo khoác lông đã ướt của nàng ta, cầm áo khoác khác khoác lên cho nàng, nói: " Vương phi, nô tỳ mang người đến thiên điện thai y phục"
"Ừm, vương phi cần một bộ y phục khác, mau thay cho nàng ấy"
Sở Hàn lâm lập tức nói.
Sau khi Vân Tử Lạc rời đi, hắn giận giữ đi đến đình bát giác, đối mặt với vẻ kinh ngạc của Vân khinh Bình, hắn đưa tay tát mạnh nàng ta: " Nàng xem nàng đã làm gì?"
Vân kHinh Bình bị hắn đánh một tát, tóc mây bay loạn, gò má lập tức đỏ bừng, khóe miệng cũng rịn ra một tia máu.
Nàng ta kinh sợ lấy tay che một nửa gương mặt mình,mắt trừng lớn, kinh sợ nhfin về phía Sở Hàn Lâm, lại thấy vẻ mặt tức giận đùng đùng của hắn, trong đầu nàng ta không khỏi "Ong Ong" một tiếng, nàng ta chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, thân thể cũng mềm nhũn.
"Hoàng quý phi"
Bọn cung nữ đã bước tới gần, thất thanh kêu lên.
Sở Hàn Lâm đỡ lấy thân thể nàng ta, quát lớn: " Còn không mau đỡ lấy"
Bọn cung nữ vội vàng chạy tới, ba chân bốn cẳng đỡ lấy Vân Khinh Bình, nàng ta đã hôn mê bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, chỉ cso ba vết theo đỏ là đỏ ửng, trông cực kỳ dữ tợn.
Sở Hàn lâm vung tay áo, đảo mắt nhìn đoạn lan can bị gãy, quát: " Tiểu Bình Tử, lan can này xảy ra chuyện, ngươi hãy đi điều tra một chút"
Nói rồi hắn sải bước đuổi nhanh theo Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy đỡ rùng mình hơn, dưới sự chăm sóc của cung nữ, nàng cũng nhớ lại một màn vừa rồi.
Lan can kia rõ ràng là đã gãy từ trước, hôm nay tới đây, nhất định Vân kHinh Bình sớm đã chuẩn bị, nếu như nàng ta, nàng ta sẽ đẩy nàng xuống hồ.
Nàng biết bơi, Vân Khinh Bình cũng biết điều này, nhưng dường như dưới đáy hồ có vật gì đó.
"A, máu! Vương phi, máu..." Cung nữ đỡ nàng đột nhiên quay đầu lại, thất thanh kêu lên.
Tên thái giám theo cung nữ vào cung giờ phút này cũng đang tức giận vô cùng, lại nhìn thấy con đường mòn dẫn đến đây có máu, trong lòng hắn không khỏi kinh hãi.
Hắn cong chân, đặt Vân Tử Lạc lên vai, chạy nhanh về phía thiên điện, vừa cao giọng quát: " Mau gọi ngự y! Mau gọi ngự y"
Đám cung nữ cũng chạy theo, dọc đường chỉ nghe tiếng hắn quát: " Các ngươi nếu làm hại đến tiểu thế tử của vương phi, vương gia chúng ta trở lại nhất định sẽ phanh thây các người thành tám mảnh, đem rán trong chảo dầu"
Vân Tử Lạc nằm trên lưng hắn, nghe vậy không khỏi bật cười.
Nhưng nàng có thể đoán được toàn thân tên thái giám này cũng đang run rẩy.
Còn nàng, ngoại trừ cảm giác lạnh băng trên người, thì trên đùi cũng cảm giác đau đớn vô cùng, cũng không cảm nhận được sự bất thường của hắn.
"Đưa Lạc nhi cho ta" Đột nhiên một thân bạch y trắng xuất hiện ngăn cản tên thái giám.
Nhìn thấy nàng, tên tiểu thái giám mừng rỡ kêu lên: " Công chúa"
Là Lâm Thanh Thanh, bà ấy lúc sau mới nhờ được Hách Liên Trì trông chừng tiểu Vân Tình, liền lập tức tiến cung, nhưng vẫn là chậm một bước.
Khi ôm lấy Vân Tử Lạc, lại thấy vẫn còn cách Thiên điện một đoạn, bà cẩn thận ôm Vân Tử Lạc đặt lên bên vạt cỏ, đưa tay điểm huyệt, rồi vén quần áo của nàng lên xem xét.
"Mẹ, không sao chứ?" Vân Tử Lạc mỉm cười hỏi.
Tên thái giám sớm đã tránh sang một bên, nhưng vẻ mặt hắn cũng vẫn đang vô cùng căng thẳng.
"Không có việc gì, chỉ là bắp chân có vết đao" Lâm Thanh Thanh cũng lau mồ hôi lanh trên trán, lúc bà đuổi theo thấy dọc đường toàn là máu,còn tưởng là Vân Tử Lạc...
Vân Tử Lạc vừa nhìn, quả nhiên là như vậy, nàng không khỏi trầm tư, ngã vào hò, vì sao trên đùi nàng lại có vết đao được?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...