Vân Tử Lạc yên lặng quét mắt qua Sở Hàn Lâm một cái, khẽ gật đầu.
Lâm Thanh Thanh dùng cặp mắt hanh xinh đẹp nhìn xuống dưới Sở Hàn Lâm, tiếp tục cúi đầu hỏi:" Mẹ nghe nói, hắn từ chối con là để thành thân với đệ nhất mỹ nhân Vân Khinh Bình,con gái của Kiến Thụ?"
Khóe miệng Vân Tử Lạc hơi nhếch lên, ý bảo bà nhìn về phía nữ nhân mang mạng che mặt bên cạnh Sở Hàn Lâm. Nàng thầm nghĩ,đệ nhất mỹ nhân nay vẫn còn sao? Bị Trường Nhạc công chúa lấy làm bia đỡ đạn, dung nhan của nàng ta đã bị hủy rồi!
Lâm Thanh Thanh chú ý đến Vân Khinh Bình,hỏi:" Vậy còn đệ nhất tài nữ?"
Vân Tử Lạc khẽ cười liếc nhìn bà:" Mẹ, người này vạn phần so sánh được với người sao, ai dám đứng trước mặt người tự xung là tài nữ?"
Lâm Thanh Thanh hơi động môi, tà tà liếc nhìn nàng một cái: " Con còn dám trêu chọc ta, bất quá ta chỉ biết chút thiên văn địa lý kỳ môn bát quái mà thôi"
Khóe miệng Vân Tử LẠc co rút: " Những thứ này còn chưa đủ sao?"
Lâm Thanh Thanh đưa tay đặt lên vai nàng:" Nhưng ta nghe bốn vị trưởng lão khen ngợi con hết lời, còn cả Tiếu Đồng miệng lưỡi trơn tru kia nữa, hắn nói con đã làm chấn động cả triều đĩnh, lúc ở Kỳ Hạ, con chỉ múa và làm thơ đãn làm cho đệ nhất tài nữ Kỳ Hạ không thể sánh kịp, Haizz, con gái của Lâm Thanh Thanh ta có thể không ưu tú được sao? Cái gì mà đệ nhất tài nữ chứ, sao có thể so sánh được với con"
Vân Tử LẠc cười phá lên:" Mẹ, đây chính là người đang tự khen mình sao?"
Lâm Thanh Thanh mỉm cười thì thầm:
"Đào chưa thơm hạnh chưa hồng...
Hương hàn trướ đã cười đông phòng.
Hn bay dữu dãy núi lớn....."
Vân Tử Lạc lè lưỡi, không biết từ khi nào, Lâm Thanh Thanh thậm chí đã đọc qua những bài thơ nàng làm trước đây.
"Đó là đương nhiên ta là mẹ của con nha!" Lâm Thanh Thanh dường như biết được suy nghĩ của nàng, tự hào nói một tiếng, bà nhấc váy trực tiếp đi ra ngoài.
Vân Tử Lạc nhìn thấy rõ hướng bà đi là chổ Sở Hàn Lâm, không khỏi vỗ trán.
Mẹ à mẹ, người thật đúng là mẹ của con! Không chút chào hỏi nào đã ra tay, chẳng lẽ mẹ muốn cứ như vậy qua đó hỏi tội hắn sao?
Nghĩ đến năm đó Hách Liên trì cũng hủy bỏ hôm ước với mẹ nàng, mẹ nàng đã ngàn dặm xa xôi đến Nam Xuyên truy cứu, ngẫm lại phản ứng hiện tại của bà cũng là rất bình thường.
Lâm Thanh Thanh đi từng bước chậm rãi đến trước mặt Sở Hàn Lâm thị dừng lại, ánh mắt nhìn về phía tên thái giám, lập tức hắn liền bưng một cái ghế đến cho bà, trên ghế còn có lông cừu.
SỞ Hàn Lâm tuy biết thân phận của Lâm Thanh Thanh, nhưng dù sao cũng chỉ là đứng từ xa nhìn, lúc này đây khi nhìn bà ở khoảng cách gần hắn không khỏi chấn kình.
Quả thực là rất giống!
Sau khi ngồi xuống,liền thẳng lưng hai chân chụm lại, khẽ hướng về phía bên phải một góc, tư thế cực kỳ ưu nhã đaon trang, hai tay đặt tự nhiên lên đùi mình, đôi môi đỏ mọng hơi mỏ:" Tứ vương gia của Kỳ Hạ sao? Ta là Thanh Thanh công chúa"
"Thanh Thanh công chúa" Sở Hàn Lâm ngây dại gật đâu, lâu sau mới khôi phục lại lý trí.
Vân kHinh Bình ở bên cạnh toàn thân căng cứng, nàng ta không biết, Vân Tử Lạc cùng vị Thanh Thanh công chúa nàng đã nói những chuyện gì về mình, nhưng nàng ta có dự cảm, nàng ta không có ấn tượng tốt trong lòng vị công chúa này.
Nhớ đến cảnh tượng Vân Tử Lạc được ngự lâm quân Lâm thị vậy quanh sáng nay, đi bên cạnh Bắc Đế như bằng hữu, nàng lại có thân phân công chúa cao quý, moitj người ở Băng Thanh đều quý trọng Vân Tử Lạc, trong bụng Vân Khinh Bình không khỏi tức giận.
Mà tối nay nhìn thấy nàng ôm con gái vẻ mặt hạnh phúc ngọt ngào, mọi chuyện đã có Nhiếp chính vương trợ giúp, nàng ta càng thêm ganh tỵ.
Loại cảm giác hạnh phúc đó, nàng ta vĩnh viễn không có được.
Cho dù Sở Hàn Lâm có bên cạnh nàng ta, nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn về hướng khác, cũng không có tình yêu, nàng ta lại không có bất kỳ quyền thế gì trước mặt hắn.
Cho dù nàng ta có diễm lệ như trước kia thì há có thể so sánh được với Vân Trư Lạc bây giờ sao? Cho dù nàng ta không dám làm gì Vân Tử Lạc, nhưng sự ghen ghét đố kỵ không thể nào kiềm chế được.
"Vị này là Vân đại tiểu thư sao?" Ánh mắt Lâm Thanh Thanh nhìn về phía nàng ta, hỏi.
Vân Khinh Bình vội vàng bình tĩnh lại, giả bộ vui mừng hỏi ngược lại:" Là dì Thanh Thanh sao ạ?"
Ý cười trên miệng Lâm Thanh Thanh đã biến mất: " Ta đã không còn là gì của cô"
Vân Khinh Bình ngẩn ra, gò má ửng đỏ, nói: " Lúc trước, cha đều nói như vậy"
Lâm Thanh Thanh lạnh nhạt nhìn nàng ta, đáy mắt không một ý cười:" Cha ngươi là nghĩa phụ của con gái ta, về lý ngươi nên gọi ta một tiếng gì, nhưng ngươi cũng không phải là người của hoàng thất, gọi như vậy, nếu như có người nghe được, sợ là sẽ gây khó dễ cho ngươi"
Sắc mặt Vân Khinh Bình biến sắc, ý tứ của Lâm Thanh Thanh quá rõ ràng là phân định rõ thân phận của hai người, lấy thân phận công chúa để thị uy với nàng ta, nhưng những lời bà ấy nói lại vô cùng hợp lý hợp tình, không có điều gì sai cả.
Trừ phi đối phương cho phép mới có thể đổi cách xưng hô, nếu không, ngay cả cháu ruột cũng không dám gọi như vậy.
Lâm Thanh Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói:" Cho dù thế nào, ngươi cũng là con gái của Kiến Thụ, năm đó huynh ấy đã có ơn cứu mạng ta, ta làm trưởng bối lần đầu gặp ngươi quả thực rất cao hứng, nghe nói ngươi gả cho Tứ vương gia...."
Vân Khinh Binh nghe được những lời này, vội nói:" Công chúa, đều là lỗi của ta, ta và Hàn Lâm hai bên cam tâm tình nguyện, lại không nghĩ rằng chuyện đó làm tổn thương Lạc nhi muội muội"
Lâm Thanh Thanh che dấu ý cười: " Nói như vậy sao được! Lạc nhi nhà ta là thiên kim công chúa, sao có thể gả cho người khác làm thiếp được? Ngươi yên tâm, nó căn bản không để tâm chuyện này"
Sắc mặt Vân Khinh Bình lập tức trắng bệch, nhưng lại không dám phản bác lại một câu.
Tỳ thiếp, thiếp.... đúng vậy, nàng ta bây giờ là tỳ thiếp! Cho dù lúc trước mục đích của nàng ta không phải là làm tỳ thiếp, nhưng sự thật bây giờ là như vậy,c òn có thể chối cãi được sao?
Sắc mặt SỞ Hàn Lâm khói chịu, nghe được câu này lại càng trở nên khó coi, hắn không khỏi lên tiếng: " Thanh Thanh công chúa tới là muốn hạ nhục tiểu vương sao? Ta biết lúc trước ta từ hôn với Lạc nhi là phạm phải sai lầm vô cùng lớn, bây giờ có hối hận cũng không kịp, nhưng chuyện cũng đã qua, ta ngoại trừ nói câu xin lỗi cũng không thể làm được gì nữa"
Nói rồi hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, dưới ống tay áo tay đã siết thành đấm
Lâm Thanh Thanh nhìn hắn một cái, cười nhẹ một tiếng nói: " Ngươi suy nghĩ nhiều rồi,ta tới là muốn cảm ơn ngươi"
"Cảm ơn ta?" Sở Hàn Lâm vốn đang nhìn chỗ khác không khỏi nghiêng đầu nhìn lại bà.
"Ta muốn cảm ơn ngươi một tiếng, nếu như không có ngươi thành toàn, Lạc nhi nó làm sao gặp được Hách Liên Ý, làm sao có được hạnh phúc như bây giờ! Ý nhi là kỳ tài, ưu tý như vậy, thế gian cũng chỉ có mình Lạc nhi xứng đôi với nó, cũng chỉ có nó mới xứng đôi với Lạc nhi"
Lâm Thanh Thanh chậm rãi nói, trong ánh mắt biểu lộ sự vui mừng của một người mẹ vì hanh phúc của con gái mình.
Vân Khinh Bình dường như muốn bóp nát chiếc khăn trong tay mình, nhớ ngày đó, nàng ta tính kế là muốn làm nhục Vân Tử Lạc, bất quá chỉ là muốn cho nàng ngày càng thấp kém, để nàng nhận thức rõ nàng vĩnh viễn không thể trở thành Nhiếp chính vương phi, nhưng nàng ta không ngờ rằng, Vân Tử Lạc nàng lại gả cho Nhiếp chính vương.... Người đã từng là chủ nhân của nàng ta! Là người ưu tú xuất chúng, là người nàng ta hằng mong muốn nhưng không thể có được.
Nam nhân đó, nàng ta biết rõ thủ đoạn vô tình tàn nhẫn đến mức nào, cho nên, nàng ta không dám hy vọng xa vời.
Thật không ngờ rằng, nam nhân như vậy, lại bị muội muội nàng ta luôn khinh thường chinh phục, điều này không đáng hận sao?
Sắc mặt Sở HÀn Lâm càng khó coi, gân xanh trên trán đã nổi rõ, giọng trầm thấp như rút ra từ kẽ rằng: " Người còn muốn trêu chọc hạ nhục ta sao?"
Nói trắng ra là do hắn có mắt như mù không nhìn ra Lạc nhi, cho nên Hách Liên Ý mới có được nàng!
Sở HÀn Lâm tức giận, nhưng hắn thực không dám lỗ mãng trước mặt Lâm Thanh Thanh, nghĩ cũng không dám.
Lâm Thanh Thanh đứng dậy, đồng tình nhìn hắn một cái, rồi lắc lắc đầu:" Ngươi thực suy nghĩ quá nhiều rồi"
Nói rồi bà xoay người rời đi.
Da thịt Sở Hàn Lâm co rút, nắm đấm siết chặt rồi buông, buông rồi lại siết chặt, lửa giận cùng bất mãn ngập đầu nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Vân Tử Lạc không biết họ đã nói gì, chỉ biết Sở HÀn Lâm tức giận mẹ nàng không hề ít, đợi sau khi Lâm Thanh Thanh đi đến, nàng muốn hỏi nhưng cuối cũng vẫn không hỏi ra.
Yến tiệc trôi qua một nửa, Sở Hàn Lâm liền mang theo Vân Khinh Bình rời đi.
Sau khi yên tiệc kết thúc, đột nhiên từ ngoài điện có một tiểu thái giám đẩy cửa điện vội vã xuông vào, trực tiếp quỳ dưới bậc thềm, bẩm báo: " Hoàng thượng, ác đồ của Huyền Linh đảo đang công kích tiến vào. Bọn họ giả trang thành nô tài trà trộn vào cung"
Vừa nghe lời này, cả đại điện lập tức náo loạn.
Bắc Đế nhíu mày, từ vị trí cao nhất đứng dậy: " Thanh Tiêu, ra ngoài xem một chút đi"
"Dạ " Lâm Thanh Tiêu lên tiếng rồi rời đi.
Ngờ đâu vừa mới tới cửa điện, đã nghe âm thanh huyên náo truyền đến:" Chúng ta muốn gặp Thanh Thanh công chúa"
Lâm Thanh Thanh chau mày, đứng dậy khỏi chỗ mình, định ra cửa, Bắc Đế đã quát lên: " Thanh Thanh, đứng lại đó"
Lâm Thanh Thanh quay đầu lại: " Phụ hoàng,đây là chuyện riêng của con, ngươi Huyền Linh đảo hận chính là con"
Là bà đã phá hoại hôn sự của Hoa Phong Bình cùng Tạ Vô Tâm.
"Hiện tại đã không còn là ân oán nhỏ của các con nữa rồi, giờ đã liên quan đên tính mạng hàng trăm binh sĩ Băng Thành và Huyên Linh đảo"
Bắc Đế trầm giọng nói.
"Thanh Thanh công chúa, chúng ta là muốn tìm người đồi công đạo, hôm nay danh sĩ ba nước đều ở bên trong, có chuyện này cần làm rõ"
Cửa điện rộng mở, Lâm Thanh Tiêu dẫn theo ngự lâm quân bao vây trước cửa điện, trên trền đại điện cũng có ngự lâm quân đang giương cung, mũi tên đang hướng về một đám người hầu đang dương binh khí trong đại điện.
Tiếng kêu gào vừa rồi la từ bọn họ mà ra.
"Không biết các ngươi muốn nói gì?" Lâm Thanh Thanh trầm lãnh hỏi.
"Khẩn cầu Thanh Thanh công chúa trả Tạ đảo chủ lại cho chúng tôi, để cho cả nhà bọn họ được đoàn viên! Năm đó, công chúa không để ý đến ánh mắt người đời phá hủy một nhà họ, bây giờ, cầu xin công chúa để tiểu thư nhà chúng tôi được gặp tiểu thiếu gia"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...