Lạc Nhi Ý

Chỉ là nàng cũng không thể suy nghĩ chuyện này được lâu.

Rượu qua, mọi người sau khi dùng cơm xong, cũng không rời đi, Lâm Thanh Thanh đột nhiên để chén sứ xuống, nhìn về phía Nhiếp chính vương, đôi mắt hạnh khẽ híp lại, rồi chậm rãi nhìn về phía Bắc Đế, nói: " Phụ hoàng, có một vài chuyện chúng ta nên thẳng thắn nói ra sự thật, như vậy mới giải quyết được mọi chuyện, không để khó chịu trong lòng"

Nghe những lời này của bà, Bắc Đế hơi nghi ngờ, nhưng biết được từ trước đến nay con gái mình luôn biết chừng mực, liền gật đầu: " Lời của Thanh Thanh nói là có ý gì?"

Nói rồi, ông quét mắt nhìn qua mỗi người.

Lòng Vân Tử Lạc khẽ động, nhưng cũng rất nhanh để sang một bên, nàng rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa màu trắng, ưu nhã lau khóe miệng, nghiêng đầu nhìn thấy khóe miệng của Nhiếp chính vương vẫn còn nước đọng, nàng liền đưa tay nhẹ nhàng lau giúp chàng.

Mà lúc này, Lâm Thanh Thanh đã đưa mắt nhìn sang, không nhanh không chậm nhìn về phía Nhiếp chính vương.

"Ý nhi, con hận ta bao nhiêu năm?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Bắc Đế đột nhiên biến sắc.

"Hai mươi năm" Nhiếp chính vương cũng không né tránh ánh mắt của bà, bĩnh tình đáp.

"Ý nhi..." BẮc Đế không thể tin được, trợn ta mắt nhìn, ông không nghi rằng chàng lại nói ra chuyện này.

Lâm Thanh Thanh khẽ nhếch môi mỏng, dường như rất hài lòng với đáp án của chàng.

"Vậy bây giờ thì sao?"

Nhiếp chính vương ngồi thẳng người trên ghế, ngón tay cái khẽ xoay xoay chén rượu, ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía Lâm Thanh Thanh, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:" Nhạc mẫu nói sao?"

Ý cười của Lâm Thanh Thanh càng đậm hơn, chỉ từ một câu 'nhạc mẫu' cũng đã rõ đáp án, không cần hỏi lại nữa.

Cả hai đều là người thông minh, biết điểm dừng, chỉ là nhìn thấy ảnh mắt khó hiểu của Đại trưởng lão, bà khẽ thở dài nói:" Năm đó ta bị đuổi khỏi Lưu Ly các, việc này làm rất đúng"


Bốn vị trưởng lão đều ngẩn ngơ, chuyện này đúng sao?

Nhiếp chính vương cũng nhịn không được ngước mắt nhìn.

" Đối với chuyện của Lưu Ly các, chuyện cũ ta cũng đã quên, thời điểm con giao Lưu Ly các lại cho Lạc nhi, ta liền hiểu ra, con đã không còn hận ta nữa"

Lâm Thanh Thanh lãnh đạm cười một tiếng, giống như là cho mấy vị trưởng lão một câu trả lời thỏa đáng.

Mày rậm của Nhiếp chính vương hơi nhíu lại đôi chút, rồi nhìn về phía Đại trưởng lão, mấy vị trưởng lão lập tức ngồi yên không dám lộn xộn.

Chàng cười khẽ: " Nhạc mẫu nói mấy lời này khách khí quá rồi, Lạc nhi là nữ nhân của ta, giao Lưu Ly các cho nàng thực ra vẫn là của ta"

Vân Tử Lạc mím môi cười, haizz, cái này là tư tưởng đại nam tử của chàng!

Lâm Thanh Thanh ngẩn ra, rồi sau đó cũng tưởng thật gật đầu nói:" Lạc nhi có được người phu quân như con, người làm mẹ như ta cũng vui mừng cho nó, hy vong con có thể đối xử với nó như vậy cả đời"

Sau đó bà không nói thêm gì nữa

"Không cần nhạc mẫu nói, con cũng tự biết nên đối đãi như thế nào với nữ nhân của mình"

Mày kiếm của Nhiếp chính vương khẽ nhếch ên, ngạo khí lóe lên trong con người, những lời này chàng trả lời một cách dứt khoát vang dội, đàng sau mấy chữ ' nữ nhân của mình' còn nghe âm thanh sang sảng.

Vân Tử Lạc nhở tới lời hôm đó mẫu thân nói với nàng, bà nói mặc dù bà thích Hách Liên Ý, cũng rất hài lòng với hắn, nhưng mà bà cũng vì một chữ tình mà bôn ba nửa đời, nên bà không thể tin tưởng nam nhân hoàn toàn, lúc nào bà cũng giữ lại vài phần hoài nghi, nhất là Hách Liên Ý, người đã hận bà hai mươi năm, cuối cùng lại thành thân với con gái bà, điều này không khỏi khiến bà nghĩ ngợi.

Lời nói và hành động có lẽ sẽ không thể khiến bà yên tâm được, thứ duy nhất có thể khiến bà an tâm là thời gian.

Chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người trong bữa cơ,

Sự khiếp sợ ban đầu của Bắc Đế cũng dần hòa hoãn, Ông nhìn trúng Hách Liên Trì là con rẻ, giờ cũng nhìn trúng Hách Liên Ý là cháu rể, theo quan sát của ông, đứa cháu rể này rất đáng tin tưởng, mặc dù nó oán hận Thanh Thanh hai mươi năm,nhưng hiện tại có thể nhìn thấy rõ ràng, hiềm khích trước kia đã không còn.


Giống như năm đó ông cũng đã từng oán hận Hách Liên Trì, nhưng bây giờ,đối với Hách Liên Trì ông lại có vài phần đồng tình, vì chuyện hắn không muốn bội tín mà hy sinh hạnh phúc cả đời mình.

Nam nhân Hách Liên gia, cuối cùng cùng là rơi vào bể tình.

Sau khi ăn xong, Nhiếp chính vương ở lại thương lượng chút chuyện với Bắc Đế, còn Vân Tử Lạc một mình trở về Băng Lạc cung.

Vừa tới trước cửa cung, một nữ quan liền tiến lên chào đón, nói: " CÔng chúa, một cung nữ từ Thanh cung đến, nói là người bảo nàng ta chờ người ở hậu viện có phải hay không?"

Vân Tử Lạc căng thẳng, gật đầu, bước nhanh vào.

Trong hậu viện quả nhiên có một cung nữ vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, vân tử Lạc nháy mắt với nàng, rồi hai người một trước một sau vào chủ điện.

"Như thế nào? Nhanh như vậy đã có động tĩnh sao?"

Vân Tử Lạc ngồi trên ghế thái sư, gõ xuống mặt bàn, ý bảo nàng ta ngồi xuống.

Cung nữ không ngồi, nàng đứng một bên Vân Tử Lạc, ánh mắt trầm lạnh, thấp giọng nói: " Thuộc hạ phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, Ninh cô cô mỗi tối đều cầm sổ sách lên xem, cuốn sổ đó đựng trong hộp gầm khóa lại để ở đầu giường, thuộc hạ thừa dịp lúc đã mở cuốn sổ đó ra xem, nhưng bên trong là chữ chằng chịt, thuộc hạ không hiểu được gì"

"Sổ sách?"

Vân Tử Lạc không khỏi nghĩ tới chuyện lúc ở Lê Hoa đảo Ninh TRân cũng xem cuốn sổ đó, cũng không biết là bà ta xem cái gì/

"Còngì nữa không?"

"Tối hôm qua Ninh cô nương đưa cho nô tỳ mộ phong thư, cho nô tỳ đưa đi gửi, nô tỳ cũng không dám hỏi bà ấy gửi cho ai, liền lấy cớ để xem bên trong, sau đó cẩn thận dán lại, nô tỳ lấy cớ đau bụng, để cho một nô tỳ thân cận của Ninh cô cô đi gửi"

"Trong thư nói gì?" Vân Tử Lạc trầm giọng hỏi.


Cung nữ cúi đầu nói:" Trong thư chỉ nói là muốn một viên giải dược, cũng không biết là gửi cho ai"

"Thuốc giải"

Vân tử Lạc nhíu mày suy tư/

Ninh Trân cũng không trúng độc,vậy bà ta nói thuộc giải làm gì?

Mọi chuyện rối như tơ vò, nàng nhẹ giọng nói:" Ngươi về trước đi, tiếp tục theo dõi"

"Dạ" Cung nữ đáp một tiếng, xoay người rời đi.

Ra khỏi băng Lạc cung, đi tới góc tối không có người, nàng ta từ trong tay áo lấy ra một tấm mặt nạ da người đeo lên mặt, đi qua hai con đường nhỏ đã có người gọi nàng ta: " Tiểu Mai, ngươi đi đâu vậy, Ninh cô nương tìm ngươi khắp nơi"

Lại nhắc đến Nhiếp chính vương, sau khi chàng trở về Vân Tử Lạc liền đem mọi sự nghi ngờ kể lại cho chàng nghe, Nhiếp chính vương nghe xong nhíu mày, nói: "Chuyện này cũng đơn giản,ngay đêm nay có thể tiến hành, Tiểu Mai là nữ nhân, tâm tính cũng không ngoan cố như Ngô Đại, chỉ sở là cái gì nàng ta cũng sẽ thú nhận"

Vân Tử Lạc mừng rỡ.

Nếu là không sau, Tiểu Mai nhất định sẽ không nói đến, nhưng nếu ngộ nhỡ để lộ ra vài câu, Tiểu Mai nhất định cũng không dám nói bậy.

"Ý, chàng cho ta một loại độc được tác dụng ngắn được không, cái này không nhất thiết phải động thủ, nhiều một chút cũng được"

Vân Tử Lạc nói rồi lén đưa tay lên áo của Nhiếp chính vương, cúi người tìm tìm chỗ eo của chàng.

Nhiếp chính vương cười, mắng nàng:" Lá gan nàng ngày càng lớn nha! Không sợ độc của ta hại chết người sao?"

"Độc của chàng đâu" Vân Tử Lạc vẫn cúi đầu nó, rồi móc ra một bình sứ nhỏ màu trắng, cầm đến bên tai lắc lắc, nhướn mày nhìn chàng hỏi: " Đây là độc gì?"

"Thôi tình dược" Nhiếp chính vương không có hảo ý nói ra.

Vân Tử Lạc nghe xong, nhịn không được gò mà như bị bỏng, giữa hai hàng mày như có như không toát lên vẻ kiều mị: ' Chàng lại dám luyện ra loại dược này" Sau đó nàng vội vàng đem bình thuốc để lại chỗ củ, sờ soạng lấy ra một bình sứ khác: " Đây là gì?"

"Hợp hoan tán" Nhiếp chính vương nói.

"Xùy" Vân Tử Lạc nhịn không được cười thành tiếng, gõ lên trán chàng một cái: " Nói thật đi"


Nhiếp chính vương lắc lắc đầu nói: " loại độc đó đã không còn ở chỗ ta nữa, mấy ngày trước thì vẫn còn"

Vân Tử Lạc cả kinh:" Chàng đã cho người khác dùng?"

"Có người gọi là Trường Nhạc công chúa" Chàng nghiêm túc nói/

"Á? Nàng ta? Độc gì?" Vân Tử Lạc không ngờ được, nhưng lại rất ngạc nhiên mừng rỡ.

Không thể không nói, khi biết được Trường Nhạc công chúa bị hạ độc, tâm tình nàng cũng hưng phấn hơn.

Bởi vì con gái, tâm tình của nàng cũng đã trầm ổn hơn trước nhiều, nhưng không có nghĩa là nàng có thể nhân từ với người gây chuyện với mình.

"Thời gian trước rảnh rỗi không có việc gì, ta đã nhờ Tiếu Đồng giúp đỡ chế ra loại độc đó, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra tên" Nhiếp chính vương giải thích: ' Loại độc này là tổng hợp của các loại cổ độc của Nam Xuyên, sau khi trúng độc, người trúng độc sẽ một tháng phát tác một lẫn, mỗi lần phát tác toàn thân sẽ như bị thay da, toàn thân nổi đầy mẩn đỏ lấm tấm, cả quá trình sẽ thập phần thống khổ, bất quá loại độc này sẽ không làm chết người, cũng sẽ không có thuốc giải, khi trúng độc sẽ chịu sự giày vò của nó cả đời, không cách nào sống như người bình thường được"

Thay da... Vân Tử Lạc lè lưỡi, chỉ nghĩ đến thôi nàng đã cũng cảm thấy đáng sợ.

Trường Nhạc à Trường Nhạc, cô tự lo cho bản thân đi!

"Vậy bây giờ có thể có loại độc nào có tác dụng trong thời gian ngắn không?" Nàng hỏi.

"Có" Nhiếp chính vương gật gật đầu, khóe miệng lóe lên nụ cười quỷ dị.

"Ở đây"

Chàng đưa tay mình hướng đến eo của nàng,nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc không khỏi trừng lớn, chỗ đó của chàng đã thức tỉnh.

Nàng không khỏi kinh hãi nhìn về phía Nhiếp chính vương, người đàn ông đã dùng một tay ôm chặt eo nàng, đem nàng kéo vào lồng ngực mình, mắt phượng thập phần u ám, giọng khàn đặc:" Trong thời gian ngắn.... Sẽ thấy hiệu quả"

Hai gò má của Vân Tử Lạc bỗng chốc hóa thành hai ngọn lửa, giọng mềm yếu vô lực:" Ý.."

Hàng mày Nhiếp chính vương lóe lên vẻ yêu thương, bàn tay càng thêm siết chặt eo nàng, lẩm bẩm bên tai nàng:" Lạc, giải độc cho ta trước đã..."

Bàn tay chàng nhanh chóng cởi bỏ y phục cả hai, rất nhanh đã truyền đến tiếng gầm gừ thỏa mãn của người đàn ông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui