Bắc Đế nhìn về phía Tạ Vô Tâm hừ một tiếng, không trả lời.
"Nhưng mà, không phải ngài chỉ có một con gái thôi sao?"
Tạ Vô Tâm giống như chịu đả kích lớn, hai tay hắn khua loạn, đồng tử co rút kịch liệt, thirng thoảng liếc về phía Bắc Đế rồi lại nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Năm ngoái, lúc Vân Tử Lạc về quy tông nhận tổ, hắn ở Đại Tuyết Sơn, cho nên không hề biết gì về chuyện này.
Vân Tử Lạc nghiêng mặt, để lộ xương hàm tuyệt đẹp, cao ngạo không nhìn Tạ Vô Tâm một lần.
"Nàng chính là con gái của Thanh Thanh và ta có phải hay không?"
Tạ Vô Tâm nhảy lên trước ba bước, vẻ mặt vội vang, đưa tay định chạm vào vai Vân Tử Lạc, như muốn chứng thực điều này.
Chỉ là, tay của hắn còn chưa kịp đụng tới vạt áo của nàng liền bị một bàn tay cứng ngắc giữ chặt lại không cho đụng đến nàng.
Nhiếp chính vương một thân trường bào lam, thân mình không động đậy, chân hơi nhếch lên, đứng giữa hai người, đem cánh tay ôm Vân Tử Lạc vào trong ngực mình.
"Nữ nhân của bản vương, ngươi cũng dám động vào?"
Giọng nói vang dội, vừa bá đạo, khiến bất cứ kẻ nào cũng không dám manh động.
Sắc mặt Tạ Vô Tâm trầm xuống, nhìn về phía hắn: " Bản vương? Ngươi là vương gia Kỳ Hạ?"
Đoạn đường từ Đại Tuyết Sơn trở về, hắn chỉ vì một thứ, ăn uống cũng qua loa, lại sớm mất liên lạc với đồ đệ đi cùng, cho nên cũng không có thời gian nghe ngóng chuyện khác.
Đối với chuyện Bắc Đế chính thức nhận cháu ngoại hắn hoàn toàn không biết gì cả, ngay cả chuyện của Lê Hoa đảo, hắn cũng là sau khi lên thuyền mới nghe nói, không khỏi có chút kinh hãi, nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Chỉ là Bắc Đế đột nhiên lại nói đến cháu ngoại, làm cho hắn nhất thời không thích ứng kịp.
Nhiếp chính vương không trả lời hắn, bình bĩnh lùi về phía sau vài bước, quan sát Tạ Vô Tâ,
Một tay chàng, nhẹ nhàng đặt ngang eo của Vân Tử Lạc, ngón tay ở bên hông nàng hơi mơn trớn nhẹ, cực kỳ hưởng thụ.
"Ngươi là con gái của ta?"
Tạ Vô Tâm run rẩy hỏi, gắt gao nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Bắc Đế lạnh lùng lên tiếng:" Tạ Vô Tâm? Trẫm có nói nó là con gái của ngươi sao?"
Tạ Vô Tâm ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn lại:" Ngài không phải nói đây là cháu gái ngoại của ngài hay sao?"
Ánh mắt Bắc Đế tức giận, cười lạnh băng: " Là cháu gái ngoại của ta! Nhưng cháu gái của ta sẽ là con gái của ngươi sao? Ngươi cho rằng, Thanh Thanh chỉ biết sinh con cho một mình ngươi sao?"
Những lời này nói ra làm Vân Tử Lạc hơi ngẩn ra.
"Ý của ngài là, con của Thanh Thanh và người khác?"
Tạ Vô Tâm mở to mắt, khiếp sợ nhìn về phía Vân Tử Lạc.
"Không thể nào! Bắc Đế! Không thể nào"
"Vì sao không thể?" Bắc Đế cong môi thoáng ý cười: "Hách Liên Trì chẳng phải hơn ngươi sao?"
Đột nhiên nhắc tới Hách Liên Trì, Vân Tử Lạc không khỏi sững sờ, mà nàng dường như cảm nhận được bàn tay đặt bên eo nàng đột nhiên run lên, siết eo nàng chặt hơn.
Nnafg vừa định xoay người nhìn vẻ mặt của Hách Liên Ý, thì bên tai lại truyền đến giọng điệu tức giận của Tạ Vô Tam:" Ngài nói là con gái của Hách Liên Trì? Bắc Đế, ngài chớ dựng chuyện, ngài cho rằng ta là đứa trẻ lên ba có thể dễ lừa gạt vậy sao?"
Bắc Đế nắm tay, vẻ mặt lạnh băng không một gợn sóng, hỏi ba câu: " Hách Liên TRì chẳng phải ưu tú hơn ngươi sao? Hắn yêu Thanh Thanh cũng không thua gì ngươi? Vì sao bọn họ lại không thể ở cùng một chỗ"
Trong lòng Vân Tử Lạc cả kinh, không nghĩ rằng Bắc Đế sẽ nói những điều này, nàng ngạc nhiên nhìn qua ông, lại cảm giác được bàn tay đặt trên eo nàng rời đi.
Lòng nàng như có một tảng đá lớn đè xuống, Vân Tử Lạc sợ hãi nghiêng đầu, trước mặt nàng, sau tấm mặt nạ của Nhiếp chính vương nhìn rõ sắc mặt xanh mét của chàng.
Đôi mắt phượng u ám, hai tay chàng gắt gao nắm chặt thành đấm.
Đôi mắt phượng u ám kia nhìn thẳng về phía Bắc Đế.
Vân Tử Lạc không khỏi co rút khóe miệng, ông ngoại cũng thật là, nói bừa cũng không nghĩ gì, người khác không nói lại nói đến Hách Liên Trì! Còn nhắc đến chuyện quan hệ của Hách Liên Trì và mẫu thân nàng không trong sáng, tuy nói vì Tạ Vô Tâm nàng sẽ không để ý, nhưng mà, nàng không để ý không có nghĩa người khác không để ý!
"Bắc Đế, ngài chớ nói đùa"
Giọng Nhiếp chính vương lạnh như hàn băng.
"Lâm Thanh Thanh là nữ nhân đã có chồng, Hách Liên Trì là nam nhân có vợ, không biết sự thật đằng sau như thế nào, ngài cũng không nên bôi nhọ thanh danh con gái mình nhưu vậy, cũng không nên vu oan cho Hách Liên Trì"
CHàng đã không nhắc đến chuyện của Lâm Thanh Thanh, nhưng đây đã là giới hạn của chàng.
Nhưng không có nghĩa khi nghe người người khác vu oan quan hệ của cha chàng và Lâm Thanh Thanh khong chính đáng, chàng sẽ không tức giận! Cho dù đó chỉ là nói đùa.
Vẻ mặt Bắc Đế thay đổi, khiếp sợ nhìn về phía Nhiếp chính vương, từ trong lời nói của chàng có thể nhận ra vẻ không thiện ý.
Ông khi nghĩ rằng, những lời này sẽ làm cho Nhiếp chính vương bất mãn, hơn nữ còn mãnh liệt như vậy!
Bắc Đế không khỏi nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc hơi nhếch môi, đôi mắt hạnh xẹt qua một tia không vui
Một là không vui vì Bắc Đế nhắc tới Hách Liên Trì, hai là không vui vì thái độ của Nhiếp chính vương.
Cho dù, nàng hiểu được, chàng không muốn nhắc tới quan hệ của cha chàng và mẹ của nnafg, nhưng thái độ và hành động của chàng đều khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Mà đáy mắt của Tạ Vô Tâm lại xẹt qua vẻ tức giận, hắn mở miệng nói:" Hách lIên Trì, hắn còn xứng có được Thanh Thanh sao! Không biết là ai vui oan ai?"
Nhiếp chính vương đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía hắ, đôi mắt phượng thoáng qua vẻ u tối:" Tạ Vô Tâm, là một người vứt bỏ vợ con, ngươi không có tư cách đánh giá người khác! Ngươi và Hách Liên Trì cùng một hạng mà thôi"
"Ngươi..."
Sắc mặt Tạ Vô Tâm liền trở nên trắng bệch.
Khóe miệng Vân Tử Lạc thoáng qua tia khổ sở.
Một màn hô nay kỳ thực trước kia nàng cũng từng nghĩ đến, nàng cùng Hách Liên Ý lúc trước, cũng vì chuyện này là tồn tại ngăn cách.
Hách Liên Ý nguyện sẽ vì nàng mà thay đổi, hơn nữa cũng đã dần dần chấp nhận mẹ nàng, điểm này làm cho nàng vô cùng cảm động.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là chàng chấp nhận chuyện của Hách Liên Trì và mẹ nàng.
Chỉ cần không nhắc tới chuyện này, cuộc sống của bọn họ sẽ không phiền muộn,nhưng Bắc Đế hết lần tới lần khác lại nhắc tới chuyện này... Thật là tự vạch áo cho người xem lưng.
"Ý/"
Nàng tiến lên cầm tay của Nhiếp chính vương, cúi đầu nói:" Chàng đi ra sau xem giúp ta canh nấm được không?"
Sắc mặt Nhiếp chính vương đang khó coi nhìn thấy nàng vậy liền trở nên hòa hoãn hơn, chàng hít một hơi, lật tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
"Không cần, Lạc nhi, ta ở đây với nàng"
Nói xong, chàng lại nắm chặt tay nàng hơn một chút.
Vân Tử Lạc hạ mi mắt không nói gì.
Tạ Vô Tâm đột nhiên chỉ về phía Vân Tử Lạc, giọng khàn khàn kích động nói:" Ngươi nói ta bỏ vợ bỏ con, như vậy, năm đó Thanh Thanh bình an vô sự sinh con gái ta ra? Chính là nàng phải không?"
Bắc Đế thu hồi ánh mắt đang nhìn Nhiếp chính vương và Vân Tử Lạc, ông nhìn về phía Tạ vô Tâm, giọng lớn lên:" Như thế thì đã sao? Tạ Vô Tâm, người phụ thân như ngươi, Lạc nhi cũng sẽ không thừa nhận"
"Lạc nhi... Lạc nhi"
Ánh mắt Tạ Vô Tâm trong nháy mắt dại ra dường như nghĩ ra điều gì đó.
Vân Tử Lạc cũng không muốn gạt hắn nữa, nàng nhướn môi, ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không: " Tạ bá bá, đã lâu không gặp"
Tạ Vô Tâm ngẩn ra, ánh mắt lướt qua nàng, đột nhiên hiểu ra: " Là ngươi? LẠc nhi... thì ra ngươi không phải xấu xí?"
Lúc trước, hắn chỉ nhìn thấy Vân Tử Lạc mang mạng che mặt.
"Không, đây không phỉa là tướng mạo của ta"
Vân Tử Lạc trả lời, rồi nhanh chóng gỡ mặt nạ da người xuống, trong nháy mắt, liền lộ rõ dung mạo của nàng, là gương mặt xinh đẹp giống hệt Lâm Thanh Thanh.
"Thanh Thanh"
Tạ Vô Tâm cả kinh, gương mặt nhất thời trắng bệch như tờ giấy, còn có thể nhìn rõ gân xanh trên mặt hắn.
"Tạ Vô Tâm, Tạ Tầm, bỏ rơi vợ con nếu ngươi đã làm được vậy thì phải chịu trả giá, ngươi dám không?"
Vân Tử Lạc ngạo nghễ ngẩng đầu, đôi mắt hạnh sáng như sao, lại lóe lên vẻ trầm lạnh, thẳng tắp nhìn về phía Tạ Vô Tâm.
'Lạc nhi, con thực sự là con của ta sao, là con của ta và Thanh Thanh?"
Huyết khí dâng trào, gò má Tạ Vô Tâm bỗng nhiên đỏ lên, ánh mắt lộ rõ vẻ không tin, một cỗ vui sướng không lỗ cùng hưng phấn ập tới.
Vân Tử Lạc cười cười, mang theo vài phần mỉa mai:" Ngươi nhận nhầm người rồi, ta chỉ có một phụ thân, là Trấn quốc Đại tướng quân của Kỳ Hạ. Mà ngươi, những chuyện ngươi làm ngươi phải chịu trả giá đắt"
Khóe mắt Tạ Vô Tâm thống khổ, giọng nói nghẹn ngào:" Lạc nhi, ta tìm mẹ con con đã bao lâu con có biết không? Nhất là con, ta biết rõ con còn sống trên thế gian này, nhưng lại không tìm được nửa điểm tung tích của con, con có biết vì sao người khác gọi ta là Tạ Tầm không? Là vì ta đã khổ sở tìm kiếm mẹ con con bao lâu nay"
Hắn nhắc chân bước về phía trước một bước, Nhiếp chính vương lại lạnh lùng ôm Vân Tử Lạc lùi về phía sau một bước dài.
"Phải không? Ta còn cho rằng, người con ngươi tìm kiếm không phải là ta"
Vân Tử Lạc không chút cảm kích trả lời hắn.
Thân thể Tạ Vô Tâm run lên, đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng: " Ta, con ta..."
TRường sam màu trắng càng làm nổi bật lên vóc dang cao gầy to lớn của hắn, giọng của hắn đã khó nghe bội phần.
"Chẳng lẽ ngươi còn giả vờ ngây ngốc?" Vân Tử Lạc nhíu mày, giọng lãnh đạm.
"Không phải vậy, Lạc nhi, làm sao con biết? Là Hoa Phong Bình nói cho con sao?"
Nhắc tới cái tên này, sắc mặt Tạ Vô Tâm liền tối hẳn đi, cho dù che dấu nhưng đáy mắt phẫn hiện rõ vẻ oán hận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...