Nhưng mà bước chân của hắn cũng không nhanh, từ xa có thể nhìn thấy cảnh tượng làm hắn tan nát cõi lòng.
"Còn nhìn chưa đủ, hử"
Đối với việc Vân Tử Lạc nhìn chằm chằm về phía Sở Tử Uyên và Tiếu Đồng, Nhiếp chính vương bất mãn lên tiếng.
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, quay đầu liếc mắt nhìn chàng một cái.
Đêm nay nàng vẫn cảm thấy có gì đó bất an.
Nhiếp chính vương quay đầu nháy mắ với Quỷ Mị đang đứng phía sau, rồi sau đó nhìn về phía Diêu Linh Linh gật đầu nhẹ, ý bảo bọn họ lặng lẽ rời đi.
Diêu Linh Linh cũng hiểu ý, thừa dịp Vân Tử lạc nghiêng đầu cũng lặng lẽ rời khỏi đó, cũng không quên ôm theo Giáng Linh đến chỗ Đào nhi.
Cho đến khi Vân Tử Lạc nhìn lại, đèn lưu ly trong cung cũng đã hạ, chỉ còn lại nàng, Nhiếp chính vương cùng hai phu thê Sở Hàn lâm, hai người họ, một thấp một cao, một khỏe một yếu, bóng lưng của họ kéo dài trên mặt đất.
Nhiếp chính vương nhìn bọn họ một cái, cũng không quan tâm, nhìn Vân Tử Lạc nói:" chúng ta đi thôi"
"CHúng ta cũng trở về dịch quán" Sở Hàn Lâm cũng nhấc chân đi về hướng hai người đuổi theo.
Nhưng mà, lúc đi đến một ngõ sâu, hai người đi phía trước đã không thấy đâu.
Hắn liền nghĩ đến chuyện hai người dùng khinh công rời khỏi hoàng cung.
Sở Hàn Lâm mấp máy môi, đưa tay ôm ngang eo Vân Khinh Bình, cũng dùng khinh công rời khỏi hoàng cung.
Hắn đi được không lâu, thì từ trong ngõ sâu vọng ra tiếng thở trầm thấp, yêu kiều.
Bức tường cao bị phủ bởi một lớp rêu xanh, hai tay Nhiếp chính vương đặt lên tường, chàng hơi nghiêng người về phía trước, đem Vân Tử Lạc vây trong vòng tay của mình.
Hai mắt chàng u ám, liếm liếm cánh môi ẩm ướt của mình, vừa nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên của Vân Tử Lạc. Một lúc sau ánh mắt chàng mới dời đi, hỏi nhỏ:
"Vừa rồi nàng đi gặp Tiếu Đồng hả?"
Lúc nói những lời này, giọng người đàn ông mang theo vài phần ủy khuất, ánh mắt nhìn nàng chuyển từ ảm đảm thành dịu dàng.
"Không phải đi gặp, chàng đừng nghĩ nhiều"
Vân Tử Lạc không khỏi bật cười.
Nhiếp chính vương khẽ mỉm cười, nghe lời nàng, thực ra trong lòng cũng không có bất kỳ hoài nghi nào, chỉ là muốn được nàng an ủi nên mới xác định lại như vậy thôi.
Quả nhiên, lời nói đảm bảo mềm mại nhẹ nhàng của người con gái vang lên bên tai làm chàng thực cảm giác thoải mái vô cùng.
Ánh mắt chàng nhịn không được lại rơi xuống đôi môi hơi đỏ như cánh hoa hồng của nàng, chàng không kiềm chế được, đưa tay khóa chặt eo Vân Tử Lạc, thân thể cường tráng hơi rướn về phía trước, đem người con gái áp lên mặt tường.
Chàng cúi đầu, đôi môi đặt lên cánh hoa đó, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi mềm đỏ của nàng, qua trái rồi lại qua phải, giày xéo đôi môi của nàng đến đỏ rực.
Dần dần, hai đôi môi ma sát lần nhau làm cho hai người họ dần dần cũng nhập tâm.
Đầu lưỡi của Nhiếp chính vương càn quấy trong khoang miệng của Vân Tử Lạc, thỏa mãn nuốt trọn hương thơm của nàng, Vân Tử Lạc vô lực vịn lấy bờ vai của chàng, toàn thân dựa hẳn vào người đàn ông.
Gió đêm lạnh lẽo, nhưng hai người bọn họ lại cảm thấy từng đợt nóng hừng hực.
"Lạc nhi, nàng thật mê người..."
Hơi thở Nhiếp chính vương hơi loạn, ánh mắt tối lại, ý loạn tình mê: " Hương vị nàng thật ngọt ngào, ta muốn...."
Mặt Vân Tử Lạc đỏ như lửa, liền đẩy chàng ra.
Nhiếp chính vương lại giữ lấy cổ tay nàng, cúi đầu ôm lấy eo nàng, một cơn gió thoảng qua, chàng nhảy lên nóc nhà, sau vài cái liền biến mất trong màn đêm.
--
Nội cung Trường Nhạc công chúa.
Quả nhiên là một cảnh vui mừng náo nhiệt, mọi người đem Sở Tử Uyên vào động phòng, người theo chăm sóc tân nương dẫn hắn đến trước giương.
Sau khi Sở Tử Uyên ngồi xuống, Trường Nhạc công chúa lập tức hỏi: "Tử Uyên, chàng uống bao nhiêu rượu?"
Nàng ta vừa định xốc khăn hỉ lên thì bị người chăm sóc tân nương cản lại, nàng ta vội vàng nói: " Công chúa, việc này phải để phò mà làm"
Trường Nhạc công chúa lúc này mới nhớ ra, ngượng ngùng đưa tay xuống.
Gò má Sở Tử Uyên đỏ hơn bình thường, hắn híp mắt phượng nói:" Cũng không uống nhiều"
Bên ngoài đám danh môn công tử thích náo nhiệt rối rít ngó đầu vào trong xem, chỉ là trước cửa phòng lại có một hàng thị vệ ngăn lại, ngay cả một con ruồi cũng không lọt vào trong được.
Mà đám thị vệ này, tướng mạo như hoa, ôn nhu dị thường, cả đám người tạo thành một 'cảnh quan' thích mắt.
Ở đối diện với bọ, Triển Hưng dẫn theo thị vệ của Bát vương phủ đứng ở hành lạng, tất cả đều im lặng không lên tiếng.
Bên trong, Sở Tử Uyên đã cấm lấy khăn hỉ của Trường Nhạc công chúa kéo xuống.
Công chúa Trường Nhạc công cúa tỏ ra kiều diễm hơn bình thường, tựa như một đóa hóa nở rộ chờ hắn tới hái.
Người chăm sóc tân nương lui ra ngoài, cũng không quên đóng cửa phòng, nhìn về phía thị vệ Đông Lâm và thái giám tổng quản nói vài câu, tên thái giám tổng quản nghe xong cười híp mắt, trước khi đi, hắn còn mang lệnh đuổi khách với đám người bên ngoài.
Cung Trường Nhạc công chúa đột nhiên vắng lặng hẳn đi
Một lúc sau, trong phòng cũng không có động tĩnh gì, Triển Hưng có chút nôn nóng, nhìn lại đám thị vệ Đông Lâm, sắc mặt bọn họ dường như cũng không tốt.
Hắn cảm thấy rất khó chịu
Đúng lúc này, từ trong tân phòng truyền ra một tiếng 'rầm' cùng với đó là tiếng kêu của Trường Nhạc công chúa:" Tử Uyên, Tử Uyên"
"Ầm!"
Cửa phòng bị mở ra, Triển Hưng cùng vài tên thị vệ xông vào.
"Vương gia"
Đợi đến lúc vào trong, Triển Hưng mới nhìn thấy thấy Sở Tử Uyên nửa thân trên đang nằm sấp trên giường, chân vẫn còn ở dưới đất, hiển nhiên là chưa lên nổi giường.
Trường Nhạc công chúa khoác áo ngủ bằng gấm, trên đầu cài đủ loại trâm, mái tóc nàng ta rũ xuống, phong thái rất xinh đẹp.
Nàng ta đưa tay lắc lắc người Sở Tử Uyên/
"Vương gia say quá"
Triển Hưng đỡ Sở Tử Uyên dậy, nhìn mớ hỗn độn phía trước, mặt hắn đỏ bừng, thở nhẹ một tiếng.
"Bản vương không sao"
Sở Tử Uyên nhắm mắt, cố gắng duy trì giọng nghiêm nghị.
"Công chúa, thuộc hạ đỡ vương gia sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, vương gia khi say sẽ hay nôn mửa, sợ sẽ làm bẩn tân phòng"
Triển Hưng chau mày nói.
"Công chúa"
Nghe lời Triển Hưng nói xong, Trường Nhạc công chúa không nói gì, nhưng đám thị vệ hơn mười người đứng bên cạnh lại tỏ ra ngạc nhiên cùng mừng rỡ, bọn họ rối rít mong chờ nhìn về phía Trường Nhạc công chúa
Triển Hưng kinh hãi, hắn không khỏi nhìn lại mấy người họ, thấy rõ ánh mắt sáng quắc của bọn họ.
Có thể đoán, Trường Nhạc công chúa bây giờ đang nằm ở trên giường, mặc dù nàng ta đang dùng chăn đáp ngang người mình, nhưng mà, cánh tay trắng tuyết lộ ra ngoài chứng tỏ phía dưới nàng ta căn bản không mặc quần áo.
Chính hắn nhìn nàng ta cũng thấy thẹn thùng, thế nhưng đám thị vệ kia lại lớn mật đến như vậy.
Chẳng lẽ, lời đồn là có thật?
Lúc đến hoàng cung Đông Lâm, nhìn thấy đám thị vệ bên cạnh Trường Nhạc công chúa ai ai cũng tuấn tú, người của Bát vương phủ đều có suy nghĩ như vậy.
Hắn không ngờ rằng, đám thị vệ nàng lại là sủng nam...
Ánh mắt hắn lập tức tối hắn đi, vờ như không nhìn thấy bọn họ, nhìn về phía Trường Nhạc công chúa, lo lắng hỏi:" Công chúa..."
Trường Nhạc công chúa nhìn Sở Tử Uyên, vẻ mặt nuối tiếc, nàng ta gật đầu nhẹ:" vậy cũng được, ngươi mang Tử Uyên nghỉ ngơi trước, đêm nay cũng không động phòng hoa chúc được, vậy để ngày mai đi"
Nàng ta nhìn đám thị vệ, nhíu mày nói:" Các ngươi lui cả đi"
Vẻ mặt bọn thị vệ tỏ ra thất vọng, cũng không nói gì thêm, lui ra ngoài.
Trong đó, có một tên thị vệ đi cuối cùng, dáng người hắn cao gầy, ngũ quan tuấn mỹ, sau khi đi ra khỏi phòng hắn liền đóng cửa rồi đứng trước cửa phòng.
Trường NHạc công chúa tắt đèn đi ngủ, nhưng từ ngoài của chính, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng ho khan của nam nhân, quả nhiên không hổ có tướng mạo tuấn mỹ đến cả âm thanh của hắn ta cũng cực kỳ gợi cảm. Trường Nhạc công chúa trở mình, cuối cùng nhịn không được kêu lên:" A Minh, ngươi vào đi"
Tên A Minh liền đẩy cửa đi vào, trong bóng tối, khóe miệng hắn thoáng ý cười, hắn sờ sạng đến giường.
"Công chúa, người cần thuộc hạ đến hầu hạ sao?"
Giọng của tên A Minh càng thêm phần ái muội.
Trường Nhạc công chúa đỏ mặt, cả người nàng ta căng cứng, giọng nói cũng nhẹ đi vài phần:" A minh, ngươi cũng không phải lần đầu tiên, ngươi biết rõ ra thích gi"
"Đương nhiên"
A Minh bò lên giường, không biết từ khi nào hắn đã cởi sạch y phục mình, thân thể lõa lồ, một cỗ thân thể nóng hừng hực đè lên người Trường Nhạc công chúa, hắn nỉ non bên tai nàng ta:" Công chúa, thuộc hạ nhất định sẽ làm cho người dục tiên dục tử..."
"Ừm...."Trường Nhạc công chúa phóng túng hừ một tiếng, " Nhỏ giọng một chút...A..."
Phòng bên cảnh, môt nam nhân ngồi yên trên chiếc giường gỗ lê rộng lớn,
Một thân hồng bào đỏ, không ai khác chính là Sở Tử Uyên.
Vẻ mặt hắn minh mẫn, không có điểm nào giống người say rượu, sắc mặt hắn cũng khó coi đến dị thường.
Phòng cách vách thỉnh thoảng lại truyên đến tiếng ván giường va chạm 'két két ket". Hiển nhiên, cảnh tượng trong phòng cực kỳ nóng bỏng, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng nam nữ lẫn vào nhau, cũng với đó là tiếng rên rỉ phóng đãng của nữ nhân.
"Đường đường là công chúa, lại không bằng một ả kỷ nữ"
Sở Tử Uyên lạnh lùng nói
"Vương gia, có phải nên hành động rồi không?"
Triển Hưng hỏi.
Trong nội cung này nuôi dưỡng nhiều sủng nam như vậy, Sở Tử Uyên hắn đến đây cũng nên tỏ rõ uy quyền cho bọn họ biết, nếu không, trước mặt Trường Nhạc công chúa hắn còn có thể nói chuyện quyền lực sao?
Nghĩ đến thân phận của mình đường đường là vương gia của một nước, thế nhưng lại cùng vài tên thị vệ đê tiện ' tranh giành tình cảm', lửa giận trong lòng Sở tử Uyên đã bốc lên tận đầu.
Nếu như không phải vì mối thù của mình, không chịu ủy khuất hắn lập tức sẽ rút kiếm phá tung cung Trường Nhạc công chúa.
Nhưng mà, hắn không thể, sau khi mẫu phi chết, hắn liền bị đối xử như hoàng tử thất sủng, nếu không nhẫn nhịn, đại cuộc không thể thành được.
"Đi"
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...