Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày liễu, nói như vậy, quả nhiên mình không phải là con gái ruột của Vân Kiến Thụ, khó trách ngày đó Thái Hậu là nói những lời như vậy.
Chẳng biết vì sao, trong lòng nàng có chút mất mát.
Vân Kiến Thụ, lại không phải là phụ thân của nàng, ha ha...
Vì sao lại yêu thương nàng như vậy, từ sau khi nàng đến đây, ông ấy cho nàng cảm nhận được tình thân, cho dù, ông ấy cũng chưa làm được hết, nhưng lại làm cho trái tim nàng ấm áp.
Nhưng mà, đối với nam nhân thời cổ đại này mà nói, như vậy đã rất hiếm có.
Huống chi, huống chi, nàng căn bản không phải là con ruột của ông ấy.
Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng nàng.
Bắc Đế giật giật môi:" Cha con, chính là Vân tướng quân sao? Lần này sao ông ấy không tới?"
Biết được chuyện Thanh Thanh ngây ngốc ở Vân phủ một thời gian, ông ấy nhịn không được muốn hỏi cặn kẽ chân tướng.
Vân Tử lạc lắc đầu: " Chân cha ta bị thương, nên không thể tới đươc"
Bắc Đế trầm mặc một lúc rồi hỏi: " Mẹ con vì sao đến Vân phủ con có biết không?"
"Không biết, phụ thân chưa từng nói qua"
"Hắn đối xử với con thế nào?"
Thấy Bắc Đế hỏi như vậy, hàng mày Vân Tử Lạc thoáng nét bi thương, " Tốt, ông ấy đối với ta rất tốt"
Mặc dù, bởi vì ông ấy sơ ý, nên lúc trước Vân Tử Lạc ở Vân phủ chịu nhiều khổ cực, nhưng bây giờ, mọi chuyện không đáng để nhắc lại.
"Chờ xong chuyện ở Đông Lâm, trầm đi cùng con tới Kỳ Hạ, đến thăm Vân phủ"
Lúc Bắc Đế nói lời này, giọng ông ấy hơi run, hiển nhiên là đang che dầu tâm tình kích động.
Vân phủ, đó là chỗ con gái yêu quý của ông sống những ngày cuối cùng.
Ông ấy đương nhiên sẽ tới đó.
Lúc trước, ông ấy đã phái rất nhiều ám vệ đi mật thám, nhưng đều cho tin tức là hành tung cuối cùng của Thanh Thanh xuất hiện ở một núi tuyết, làm sao ông ấy tin tưởng không hề nghi ngờ gì,
Mà lúc này ông ấy mới biết, tin tức đó là giả.
Để đánh lừa nhiều người như vậy, cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Xem ra, trong nguyên kinh có người ngăn cản chuyện này!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bắc Đế lại tối sầm lại.
Lần này đến Kỳ Hạ nhất định phải đi.
Huống chi, cháu gái của ông đến cuối cùng vì sao lại ở Vân phủ, ông ấy cũng phải đến nơi hỏi kỹ một chút.
Nếu như có người dám ngược đãi cháu ngoại của Lâm Bá Anh ông, vậy cũng đừng trách ông ra tay thủ đoạn vô tình tàn nhẫn.
Một lúc sau, ánh mắt ông ấy liền chuyền về phía cửa thư phòng, ý tứ sâu xa hỏi: " Con cùng tên tiểu tử Hách Liên Ý kia đã đính ước?"
"Ầm" một tiếng, mặt Vân Tử Lạc lập tức đỏ ửng lên.
Đính ước.... Ông ngoại vẫn chưa biết, đối tượng đính ước của nàng không phải là Hách Liên Ý mà là Sở HÀn Lâm.
Trong đầu nàng đột nhiên lóe sáng, có Bắc Đế, vậy nàng muốn từ hôn với Sở Hàn Lâm chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?
Nàng vội vàng lắc đầu: " Không có"
Sắc mặt Bắc Đế lập tức lạnh đi: " Không có đính ước, vậy sao hắn dám động tay động chân với con như vậy"
Trán Vân Tử Lạc không khỏi nổi đầy vạch đen.
Bắc Đế hừ lạnh một tiếng: "Con trai Hách Liên TRì nghĩ có thể chiếm được tiện nghi của cháu gái ta sao, không dễ như vậy được"
Vân Tử Lạc mấp máy môi, dè dặt nói: " Ý đối với con rất tốt, con tin tưởng chàng"
"Con và mẹ con rất giống nhau"
Bắc Đế nhìn quan nàng than nhẹ một tiếng: " Mẹ con lúc trước cũng không chịu nghe lời trẫm, kết quả người thiệt thòi chính là nó"
Vân Tử Lạc im lặng không nói, mẹ nàng là một nữ nhân anh mình, như thế nào lại nhìn nhầm người như vậy? Lời này nàng lại không thể trực tiếp hỏi Băc Đế, đợi sau này tìm được tên Tạ Vô Tâm kia, nàng phải hỏi cho kỹ.
Bắc Đế dường như nhìn ra nghi vấn của nàng, thản nhiên nói: "Mẹ con mặc dù thông mình, lúc chưa thành thân cũng cực kỳ đơn thuần, cho đến khi, nó vì tên khốn họ Tạ kia rời Băng Thành, vứt bỏ thân phận công chúa tôn quý, phiêu bạt tam quốc, tiếp quản Lưu Ly các, sau này mới trưởng thành lên được"
Nói xong, giọng ông ấy nghẹn ngào, " Trẫm mặc dù giận nó, nhưng nó cũng là con gái bảo bối của trẫm, ta cũng phái người bí mất liên lạc với nó, nhưng nó cái gì cũng không nói. Trẫm biết, nó sống không tốt..."
Nghe lời này của Bắc Đế, lòng Vân Tử Lạc rất nhiều tư vị.
Thì ra, mẹ nàng vì vậy mà nổi danh, con đường của mẹ cũng rất bấp bênh.... Đến cuối cùng, cùng là vì đàn ông mà chịu tổn thương.
"Cho nên, ta không cho phép nam nhân làm tổn thương con, ta không muốn con giẫm vào vết xe đổ của mẹ con. Lạc nhi, con yên tâm, ông ngoại nhất định sẽ tìm cho con một người tốt nhất để thành hôn, cháu ngoại của Bắc Đế ta, phải nam nhân ưu tú nhất thiên hạ mới xứng đáng, không cần đến con trai Hách Liên Trì"
Giờ phút này, Vân Tử Lạc đã hiểu, Bắc Đế cùng phụ thân ý, dường như có hiềm khích.
"Ý còn chưa đủ ưu tú sao?"
Nàng trực tiếp hỏi.
Bắc Đế cũng không chút khách khí, "Mặc dù là người đứng đầu Nam Xuyên, nhưng mà bất quá cũng chỉ là một thế tử, mặc dù là Nhiếp chính vương nắm đại quyền Kỳ Hạ nhưng cũng không phải là người của hoàng tộc. Mà con, lại là công chúa Băng Thành, muốn xứng đáng với con phải là quốc quân một nước"
Vân Tử Lạc không nói gì, Hách Liên Ý lại bị ông ấy nói thành như vậy.
"Quốc quân thì có gì tốt? Hậu cung ba nghìn thê thiếp, bận rộn triều chính, ta muốn, chỉ là hai người cùng nhau vui vẻ thôi"
Bắc Đế ngẩn ra, ông ấy ngừng nói, ngắm nhìn gương mặt của nàng, vẻ mặt đó, giống lúc Thanh Thanh hạ quyết tâm – kiên định mà cố chấp.
Ông ấy hơi nhướng mày, khẽ mỉm cười, tốt, rất tốt, cháu gái ngoại của ông ấy rất giống Thanh Thanh, không màng công danh lợi lộc, đây cũng là chuyện tốt.
Suy nghĩ một lúc, ông ấy mới mở miệng: "Lạc nhi, kỳ thực ông ngoại cũng có chút thành kiến. Theo ta quan sát, ngoại trừ thân phận ra, Hách Liên Ý ưu tú khắp ba nước, không người nào sánh được, nhưng mà, thân phận cùng năng lực của hắn, nhất định cả đời này con sẽ bị giam cầm trong quyền lực, trẫm lo, con sẽ không chế trụ được hắn"
Bắc Đế nói ra tâm tư tận đáy lòng.
Trong lòng vân Tử lạc xúc động, nhưng nàng vẫn kiên định nói: "không, sẽ không,Ý không phải người như vậy"
Bởi vì yêu, cho nên hiểu, bởi vì hiểu cho nên nàng tin tưởng.
Bắc Đế nhìn nàng, gật gật đầu: "Trẫm sẽ điều tra hắn, hôn nhân đại sự của con cũng không thể vội vã như vậy được, tiểu công chúa của ta ưu tú như vậy, tất nhiên phải gả cho người tốt"
Vân Tử Lạc khẽ nhếch môi, cuỗi cùng vẫn không nói ra chuyện sắp gả cho Sở Hàn Lâm.
Đợi đến khi ông ấy tiếp nhận Hách Liên Ý rồi hẵng nói.
Từ thư phòng bước ta, ánh mắt của Bắc Đế lóe lên vẻ mong chờ: " Lạc nhi, con không gọi ta một tiếng sao?"
Cửa thư phòng mở ra, ánh sáng bên ngoài nhè nhẹ chiếu vào, chiếu lên gò má xinh đẹp của người con gái, sáng như ngọc, đôi một màu hống phấn, càng thêm đẹp mắt.
Vân Tử lạc quay đầu, cười tự nhiên, trong phút chốc toàn bộ thư phòng như bừng sáng.
"Ông ngoại"
Nàng tự nhiên kêu lên.
"Đứa trẻ ngoan" Hốc mắt Bắc Đế như ngập nước.
"Lạc nhi..."
Nhiếp chính vương chắp tay bước đến,chàng ngưng mắt nhìn Bắc Đế.
Ánh mắt Bắc Đế liền trở nên sắc bén, nhìn thẳng Nhiếp chính vương, trầm giọng nói: " Hách Liên tiểu tử, trước ta không nói đến, nhưng bây giờ Lạc nhi là cháu ngoại của Bắc Đế ta, nếu ngươi dám phụ bạc nó, đừng trách ta mang cả đại binh Băng Thành đến san bằng Nam Xuyên nhà ngươi"
"Lạc nhi là của ta, ta can tâm tình nguyện bảo vệ nàng"
Nhiếp chính vương cũng không chịu yếu thế, khẩu khí cao ngạo tuyên bố chủ quyền của mình.
Bắc Đế nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.
Ông gọi Vân Tử Lạc ở lại ăn trưa cùng mình, Vân Tử Lạc liền đồng ý, ông lặp tức cười híp mắt dẫn nàng đến tiền điện.
Nhiếp chính vương cũng đi theo, trong tay cầm theo mạng che mặt mới, định đeo lên cho nàng, Bắc Đế lập tức tức giận: " Mang thứ đồ bỏ đi này theo làm gì! Lạc nhi đẹp như vậy, giống Thanh Thanh mẹ nó cũng đẹp như vậy, không để người khác nhìn thấy thì thôi, còn dùng cái này che làm gì?"
Vân Tử Lạc nhìn Nhiếp chính vương lè lưỡi một cái, cầm lấy mạng che mặt, giải thích: "Đây là ý của phụ thân, con không muốn làm trái ý ông ấy"
Bắc Đế giận dữ: "Trầm biết rồi, hắn chính là không muốn ta nhận ra con"
Ông ấy liền đoạt lấy chiếc mạng che, ngón tay bóp một cái, chiếc mạng che bằng lụa trắng lập tức tan thành trăm mảnh, tiện đà thành bột trắng bay đi.
Vân Tử Lạc không nói gì.
"Lúc nào rảnh, ta phải đến tìm tên họ Vân kia uống chút trà"
BẮc Đế tức giận không thôi, chỉ là, lúc sóng vai cùng Vân Tử Lạc đi trên hành lang, gương mặt ông ấy lập tức tươi cười.
Nhìn thấy thị vệ Băng Thành, ông ấy liền hoan hoan hỉ hỉ giới thiệu Vân Tử Lạc cho bọn họ biết.
Vân Tử Lạc đột nhiên có cảm giác, Bắc Đế, quả nhiên giống như trong lời đồn, tính tình vô cùng quái dị!
Người Băng Thành nghe nói Bắc Đế còn có thếm một đứa cháu gái nữa, thêm một vị tiểu công chúa nữa, thì hứng phấn không thôi, không hết thời gian uống xong một tác trà, tin tức này liền lan ra cả hoàng cung, không đầy nửa ngày, toàn bộ kinh thành Lâm An đều biết chuyện này.
E rằng chưa đầy ba ngày chuyện này sẽ truyền đến Kỳ Hạ.
"Cái gì? Chàng nói cái gì? Vân... Nhị muội, muội ấy là cháu ngoại của Bắc Đế?"
Trong sương phòng, Lúc nghe Sở Hàn Lâm nói chuyện này, Vân Khinh BÌnh như bị sét đánh, thân thể suýt nữa ngã quỵ xuống.
Vẻ mặt nàng ta khiếp sợ, nhưng nhiều hơn là không tin và không cam lòng.
"Cháu ngoại của Bắc Đế? Là cháu gái ruột? Mẹ nàng... di nương lại là con gái của Bắc Đế?"
Vân Khinh Bình lặp lại.
Nàng ta thực không thể tin được, thân thế của Vân Tử Lạc vốn không như mình, là thứ nữ của phủ tướng quân, đột nhiên lại biết thành phượng hoàng, một khắc biến thành công chúa Băng Thành.
Bắc Đế Băng Thành, so với Đông lâm còn hùng mạnh hơn.!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...