Nhìn bộ dạng sốt ruột của nàng ta, Vân Tử Lạc cố tình hù dọa nàng ta, nàng hỏi ngược lại: " Ngươi nói thử xem"
Sắc mặt Vân Thái Lệ biến hóa kịch liệt, gương mặt trắng như một tờ giấy.
"Vậy, ông ấy, ông ấy nói thế nào?"
Những lời này gần như là run rẩy nói.
Vân Tử lạc nghĩ đến nữ nhân này vẫn luôn quan tâm đến thái độ của Vân Kiến Thụ đối với mình, nhưng lại luôn làm nhưng việc chọc giận Vân Kiên Thụ nàng không khỏi thấy buồn cười.
Nàng cũng không trêu chọc nàng ta nữa, mà thấp giọng nói: " Phụ thân cũng không biết, nhưng mà, lúc ngươi làm chuyện này có nghĩ đến chuyện một ngày phụ thân cũng biết không? Ngươi vứt đi không phải là thể diện của mình ngươi, mà là thể diện của Vân gia, là thể diện của phụ thân"
Vân Thái Lệ mấp máy môi không nói gì.
Một giọt nước trong suốt rơi từ hốc mắt nàng ta xuống, rồi liên tiếp liên tiếp rơi xuống cằm nàng ta.
Nàng ta ngẩng đầu lên,cũng không lau nước mắt đi.
"Cho dù là như vậy, ta cũng không còn đường lùi nữa. Đi theo một kẻ ngốc như vậy, hài tử sinh ra cũng là kẻ ngốc, cả đời này sẽ không khá lên được. Cho nên, cho dù có quay lại lức đó, ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy, ta không hối hận"
Nước mắt nàng ta ngập hộc mặt, cái miệng nhỏ nhắn hơi mím lại: " Ta sớm đã không còn mặt mũi đứng trước mặt phụ thân rồi. Cứ để như vậy đi"
Sắc mặt Vân Tử Lạc không đổi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng ta: " Nếu như lúc trước ngươi không cố ý hãm hại ra, ngươi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay"
Toàn thân Vân Thái Lệ chấn động, nàng ta giương mắt lên, ánh mắt xẹt qua tia oán hận.
Một hồi sau, nàng ta mới nói ra một câu: " Vân Tử LẠc, ta không phải là đối thủ của ngươi"
"Ngươi không phải là Vân Tử Lạc ta biết trước kia, ngươi che dấu quá giỏi, e rằng tâm kế của toàn bộ Vân gia cũng không thâm sâu bằng ngươi"
Vân Tử Lạc nhịn không được cười rộ lên.
Vân Thái Lệ lại nói tiếp: "Ngươi giả ngu giả ngốc mười sáu năm, ta không biết vì sao ngươi lại làm vậy, nhưng bây giờ ta đã triệt để hiểu rồi, ngươi bây giờ, căn bản là người Vân gia có thể quản được"
Vân Tử LẠc không trả lời nàng ta, chí đứng dậy đi, nhìn ra ngoài trời.
"Đã còn không sớm nữa, ta sẽ cho người đưa ngươi tới Đông Lâm"
"Ngươi đồng ý đưa ta đến Đông Lâm?"
Ánh mắt oán hận của Vân Thái Lệ lập tức thoáng qua tia ngạc nhiên, mừng rỡ.
Vân TỬ Lạc trực tiếp gọi: "Thanh Long, Bạch Long"
Chỉ một lúc sau, liền có hai thân ảnh ưu nhã bay vào trong lều.
Hai người này là thanh niên không lớn tuổi lắm.
"Các chủ"
Hai người nay là thị vệ của Lưu Ly các được Vân Tử Lạc bố trí trong thành, võ công cao cường, hơn nữa còn có Hồng Long, Hoàng Long, tổng cộng có bốn người.
Bọn họ luôn ẩn núp trong tối, không có mệnh lệnh của Vân Tử lạc, trừ trường hợp cấp bách vạn bất đắc dĩ bọn họ tuyệt đối sẽ không lộ diện.
Cho dù là Vân Tử Lạc đánh nhau với kẻ khác, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, nếu Vân Tử Lạc không cho phép bọn họ cũng không được lộ diện.
"Các ngươi đưa nàng ta đến Đông Lâm. Nhớ phải bảo vệ an toàn cho đứa trẻ trong bụng nàng ta"
Vân Tử Lạc trầm giọng phân phó.
Đứa trẻ này dù sao cũng là người của Vân gia, nàng sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào sát hại nó.
Thời khắc này, Vân Tử Lạc biết được, mình đang chừa cho Vân Thái Lệ một đường sống.
Con đường kia cũng là vì nàng buộc Vân Thái Lệ bước vào, cho nên bây giờ, nàng cũng sẽ cho nàng ta một con đường sống.
Để nàng làm người tốt một lần, cho nàng ta một cơ hôi.
Về phần Giang đại nhân ở Đông Lâm kia sẽ đối xử với nàng ta thế nào, có thật thích nàng ta hay không, Vân Thái Lệ đến cuối cùng sẽ ra sao, thật xin lỗi, Vân Tử Lạc nàng không quan tâm được nhiều đến vậy.
"Vân Tử Lạc, ngươi không sợ ta sẽ...."
Vân Thái Lệ bước lên, đôi môi hơi động,cuối cùng vẫn không nói ra câu tiếp theo.
Vân Tử Lạc lạnh nhạt nhìn nàng ta rời đi.
Sợ nàng ta thế nào? Sợ nàng ta đến hại mình sao?
Trước kia ở Vân phủ nàng còn không sợ, huốn chi là bây giờ.
Mà cho dù vậy, Túy Vân Lâu biết rõ mọi tin tức trong thiên hạ, nàng đã phái Thanh Long Bạch Long đưa Vân Thái Lệ đến Đông Lâm, về sau tung tích của nàng ta nàng sẽ nắm rõ trong lòng bàn tay.
Một lúc sau, Diêu Linh Linh trở lại, Đào nhi cũng theo sau vào.
"Tiểu thư, em đã trở về, em đi nấu nước cho tiểu thư và Diêu tiểu thư tắm rửa"
Sắc mặt Đào nhi có chút hậm hực.
Đợi đến khi muội ấy ra khỏi lều, Diêu Linh Linh liền hỏi: " Chuyện của Đào nhi và Triểu Hưng, tỷ định tính thế nào?"
Chuyện này nàng cũng biết rõ.
Vẻ mặt Vân Tử Lạc có một tia mờ mịt, một hồi sau nàng mới nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để Đào nhi rời đi, nó đã ở bên ta gần mười bảy năm rồi"
Kể các nửa năm nàng và Hách Liên Ý xa nhau, cũng chỉ có Đào nhi ở bên cạnh bầu bạn với nàng.
"Nhưng mà, muội ấy cũng phải có hạnh phúc riêng cho mình, ta không thể ích kỷ giữ muội ấy bên mình cả đời được, cho nên, đợi muội ấy lớn thêm chút nữa, ta sẽ làm chủ cho họ"
Diêu Linh Linh nâng mặt, nghĩ gì đó đến xuất thần, thở dài nói: " Nhưng mà, muội ấy đến Bát vương phủ, Trường Nhạc công chúa biết muội ấy là người của tỷ, vậy sẽ đối với muội ấy thế nào?"
Lòng Vân Tử Lạc xao động/
Vấn đề này, không phải nàng chưa nghĩ qua.
Chỉ là, không nghĩ rằng, chuyện này nhanh như vậy đã đến.
Trường Nhạc công chúa và nàng trước nay luôn đối đầu, nếu nàng ta biết được Đào nhi là người của nàng, nàng ta có thể tha cho Đào nhi sao?
Chuyện về sau không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Sở Tử Uyên, có thể vì Trường Nhạc công chúa mà thay đổi không? Triển Hưng có thể vì chủ nhân mình mà thay đổi không? Đào nhi, liệu có trở thành vật hi sinh của bọn họ hay không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng không khỏi lạnh băng.
Cho dù là thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào uy hiếp đến Đào nhi.
Đào nhi cùng nàng sống nương tựa vào nhau, nàng bước vào thế giới này cần nhiều người phải bảo vệ, nếu ngay cả muội ấy nàng cũng không bảo vệ được thì nói gì đến bảo vệ Vân Hạo, bảo vệ Linh Linh.
Một đêm trôi qua
Ngày thứ hai, cả đoàn người gấp rút lên đường.
Nhiếp chính vương và Sở Tử Uyên cưỡi ngựa đi phía trước.
Nhiếp chính vương thâp giọng hỏi: " Thích khách tối hôm qua bắt được chưa?"
"Chưa" Sở Tử Uyên nhìn chàng đầy cảnh giác/
Nhiếp chính vương cười khẽ: "Tối qua bản vương không nhìn thấy thích khách nhưng mà lại gặp được một người quen""
Nói rồi, chàng hơi liếc mắt nhìn về phía Sở TỬ Uyên, thản nhiên nói" "Bát vương gia thật có tâm"
"Nói vậy là có ý gì?"
Sở Tử Uyên hỏi ngược lại.
"Tối hôm qua bản vương gặp được bộ binh thị lang, hắn nói, có người ở phủ bỏ trốn, chạy đến chỗ chúng ta, hắn không tìm được, nên muốn nhờ Bát vương gia hỗ trợ tìm kiếm"
Sắc mặt Sở Tử Uyên hơi thay đổi.
Nhiếp chính vương vẫn thản nhiên:" Nhưng Bát vương gia lại nói, trong trại có thích khách xuất hiện, trước bắt sông, sau đó sẽ xử tội chết"
Môi mỏng của Sở Tử Uyên hơi động, nói: " Nhiêp chính vương, người bản vương nói là thích khách, không phải là Vân tam tiểu thư. Mong ngài đừng có xuyên tạc lời ta nói, dẫn đến hiểu nhầm không đáng có"
Nói rồi hắn thúc ngựa đi trước, cũng không quay đầu lại.
Nhiếp chính vương cong môi, rõ ràng là đang cười, nhưng mắt phượng lại không có một tia tình cảm.
Chuyện của Hoa phi mười mấy năm trước, chủ ý đương nhiên là của Thái hậu, nhưng mà, Vân kiến thụ mới là người thực hiện.
Đứa trẻ có ôn dịch mang đến kinh thành cũng là do Vân Kiến Thụ mang đến, cố ý sắp xếp để Hoa phi nhìn thấy trên đường.
Sở Tử Uyên là muốn ra tay với Vân gia.
Đêm qua Vân Thái Lệ suýt nữa trở thành người đầu tiên hắn trả thù.
Nhưng mà, Nhiếp chính vương cũng không quan tâm tới điều này, điều chàng quan tâm là tuyệt đối sẽ không cho Sở Tử Uyên là bị thương Lạc nhi.
Vân Kiến THụ cùng Vân Hạo là người Lạc nhi quan tâm nhất, chàng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn họ gặp chuyện.
Cho dù chàng cũng không thích Vân Kiến Thụ.
Nghĩ đến đây, Sở Tử Uyên đột nhiên quay đầu lại, mắt phượng quét về phía Sở Hàn Lâm.
Lúc này, Sở HÀn lâm đã cưỡi ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa của Vân kHinh Bình không đi cùng bọn họ.
Sở TỬ Uyên thấp giọng nói: " Nhiếp chính vương, ngài muốn liên thủ với ta đối phó với Sở Hàn Lâm, như vậy, Vân gia, ngài không thể không diệt"
Nhiếp chính vương lạnh lùng cười một tiếng, nói: " Hai chân Vân Kiến Thụ đã tàn phế, ngươi cảm thấy, hắn còn uy hiếp được bản vương sao?"
Ánh mắt SỞ Tử Uyên hơi thay đổi: " Thái hậu ngồi trên đài, người xung quanh bà ta chưa diệt được thì khó làm đại sự"
Giọng Nhiếp chính vương lạnh lùng: " Sự tình của Vân gia, bản vương ắt có tính toán, Bát vương gia, ngươi không cần hao tổn tâm tư vì chuyện của Bản vương. Mượn đao giết người, đây không phải là cách hay, ngươi cũng nên biết, người bản vương yêu nhất cũng họ Vân"
Đồng tử Sở Tử Uyên co rút kịch liệt, hắn liền nhìn về phía xe ngựa của Vân Tử Lạc.
"ta sẽ không là tổn thương muội ấy"
"Ngươi đả thương Vân Kiến Thụ cũng chính là làm tổn thương nàng"
Mắt phượng Nhiếp chính vương sâu thẳm, chàng hiểu rõ vì trước kia chàng cũng từng phạm sai lầm như vậy.
Ánh mắt Sở Tử Uyên phức tạp, không nói thêm gì nữa,đánh ngựa rời đi.
Nhiếp chính vương thì ngược lại,chàng chậm rãi đánh ngựa, đi đến bên cạnh xe ngựa Vân Tử LẠc.
"Khụ, khụ"
Chàng ho nhẹ hai tiếng.
Vân Tử Lạc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được âm thanh quen thuộc, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, vén mành xe nhìn ra ngoài.
"Đến đầu rồi?"
Nàng nhìn cười hỏi.
"Huyện Bình Cát"
Nhiếp chính vương tỉ mị nhìn nàng" Một lúc nữa sẽ đến huyện, nàng muốn ăn gì không, ta mua cho nàng"
"Được, tiểu Ý Ý, chàng thật ngoan ngoãn"
Vân Tử LẠc cong mắt cười.
Sắc mặt Nhiếp chính vương tối sầm lại, lập tức nhìn ngó xung quanh, cũng may thị vệ không đi gẫn không nghe rõ chuyện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...