Nhiếp chính vương lạnh lùng nói với bọn họ.
Tên ngự lâm quân đi đầu vẫn cho chút do dự, hắn chỉ vào trong lều: " Nhiếp chính vương, ở đây..."
"Ở đây có bản vương, ngươi còn lo lắng sao?"
Đột nhiên chàng nói như vậy, làm cho tên ngự lâm quân kia sợ bắn lên.
"Dạ, yên tâm. Có Nhiếp chính vương ở đây, áp lực của chúng thuộc hạ cũng giảm bớt đi hơn nửa...."
Hắn theo bản năng buông lời nịnh nót.
"Chúng ta đi, đến chỗ khác tìm"
Hắn phất tay nói, toàn bộ đám ngự lâm quân liền rời đi.
"Vương gia"
Quỷ Mị lau mồ hôi trên trán, bước lên cười hì hì.
Diêu Linh Linh không dám tiến lên, chỉ lo lắng nhìn về trong lều.
Nhiếp chính vương "Ừm" một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía cửa lều đang đóng, nói: " Phòng thủ bên ngoài, đừng đi xa"
Chàng vừa định bước lên, thì cửa lều 'rẹt' một tiếng rồi mở ra.
Ánh trăng chiếu xuống, chiếu vào đôi mắt hạnh sáng như sao của người con gái, hiện ra một khung cảnh rất đẹp.
"Ý"
Dù không nhìn thấy được khóe miệng nàng nhưng từ giọng điệu có thể nghe ra nàng đang cười.
"Đứng ở ngoài không lạnh sao?"
Trong giọng nói pha chút hờn dỗi của nữ nhân.
Quỷ Mị đã đưa Diêu Linh Linh nhảy lên một gôc đại thụ tránh gió, dành thời gian lại cho hai người.
Nhiếp chính vương sải bước vào trong lều, sau đó trở tay khóa cửa lều lại, đôi mắt phượng sắc bén quét một vòng quanh lều ấm áp, ánh mắt chàng lóe lên rồi dừng lại trên chiếc áo gấm trên giường.
Chàng khẽ thở dài nhẹ nhõm/
"Lạc nhi, nàng không sao chứ"
Chàng nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi nàng.
Vân Tử Lạc thấy không thể dấu được chàng, cười một tiếng: "Chàng nhìn ta giống có việc gì sao?"
Nàng đi đến bên giường, hất tay lên, liền kéo áo ngủ bằng gấm ra.
"A"
Vân Thái Lệ không biết Nhiếp chính vương cũng ở bên ngoài, nghĩ rằng Vân Tử Lạc bán đứng nàng ta, lập tức kêu lên: " Vân..."
"Nhỏ giọng một chút, muốn chết sao?"
Vân Tử Lạc lấy tay che miệng nàng ta, cấp cho nàng ta một ánh mắt cảnh cáo.
Mắt phượng của Nhiếp chính vương sâu như biển,lúc nhìn thấy Vân Thái Lệ, ánh mắt chàng có hơi xao động.
Thì ra là như vậy!
--
Giờ phút này, Sở Tử Uyên đang ở trong lều mình, mộ bầu rượu bên cnahj, hai cái chén nhỏ, ánh nền mờ nhạt, hắn cởi bỏ hỉ phục đỏ thắm chỉ còn lại một chiếc trường bào bạch ngọc, đối diện hắn còn có môt nam nhân nữa.
Ngoài lều có âm thanh vọng vào, chỉ một lúc sau liền có người mở cửa tiến vào bẩm báo.
Tên kia đúng là tên cầm đầu ngự lâm quân.
"bát vương gia, Hà đại nhân, vẫn chưa bắt được thích khách"
Hắn là thống lĩnh ngự lâm quân được Sở Tử Uyên tín nhiệm, ngay cả nhiệm vụ đơn giản này cũng không biết được, về sau hắn không biết còn được vương gia coi trọng nữa không.
Nghĩ tới đó sắc mặt hắn liền tối sầm lại.
Vị nam nhân được gọi là "Hà đại nhân" không phải là người ngoài, mà đúng là phụ thân của Hà Thái Bình và Hà Tiêm Nhi, bộ binh thị lang đại nhân.
Sở Tử Uyên liếc hắn một cái, không khỏi có chút tức giận: " Ngay cả một nữ nhân không biết võ công cũng để chạy thoát?"
Tên ngự lâm quân kia vội vàng nói: " Thuộc hạ nghi ngờ nàng ta ở lều nhỏ khu phia tây, chúng thuộc hạ còn nghe được tiếng động lạ bên đó, chỉ là đang muốn vào kiểm tra thì bị Nhiếp chính vương ngăn cản"
Nghe được ba chữ "Nhiếp chính vương" cơ mặt của Bộ binh thị lang liền run rẩy.
"Nhiếp chính vương sao lại quản chuyện này được? Đây là chuyện của Hà phủ chúng ta"
Trong lòng ông ta đương nhiên bất mãn, nhưng ngoài mặt cũng không dám thể hiện ra nhiều.
Hắn sợ có người bẩm báo, hắn bất kinh với Nhiếp chính vương.
Mắt phượng của Sở Tử Uyên đã híp thành môt đường thẳng.
Hắn khẽ mở môi mỏng, nói rõ ràng từng chữ một:" Lều ở phía tây là của... Vân nhị tiểu thư"
"Là cô ta?"
Bộ binh thị lang nghe được tên nàng, liền lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt khiếp sợ.
Phát hiện mình thất thố, hắn vội vàng ngồi xuống.
Những mà trong ánh mắt hắn đã nổi lên giông bão.
"Là Vân Tử Lạc?"
Giọng hắn có một tia kích động không thể kiềm chế được.
Hắn hỏi nhưng giọng điệu lại khẳng định.
Vân nhị tiểu thư! Vân Tử Lạc! Hắn nắm chặt quả đấm, cả thân thể nhịn không được run lên lẩy bẩy.
Con trai của hắn, vốn là muốn thành thân với cô ta, kết quả lại bị bày mưu đần độn nằm trên giường của Vân tam tiểu thư, phải lấy một người đàn bà chanh chua về phủ.
Mà Vân tam tiểu thư này lại luôn miệng nói đó là âm mưu của Vân Tử Lạc.
Ban đầu hắn còn có chút nghi ngờ, nhưng đến khi con gái Hà Tiêm Nhi của mình nhiều lần chịu ấm ức vì Vân Tử Lạc, lại bị nàng ta cướp đi từ hà phủ, đưa đến Nam Xuyên làm nhục. Hắn mới tỉnh ra một điều, nữ nhân này không thể chọc vào được.
Hơn nữa, thông qua việc Hà Tiêm Nhi khóc lóc kể lại bộ binh thị lang cũng biết, nữ nhân này có quan hệ không tầm thường với Nhiếp chính vương.
Hắn giận mà không dám nói, lửa giận dâng đến đỉnh đầu lại không cách nào thoát ra được, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi.
Sở Tử Uyên lại rơi vào trầm tư, cũng không chú ý đến biến hóa sắc mặt của bộ binh thị lang, lúc hắn ngẩng đầu, thì gương mặt của ông ta đã vặn vẹo rất khó coi.
"Xem ra, Vân tam tiểu thư đúng là ở chỗ đó"
Sở Tử Uyên thở dài nói/
Bộ binh thị lang hỏi: " Bát vương gia, vậy phải làm sao? CHúng ta có cần làm rõ chuyện này với Nhiếp chính vương không?"
"Lần này, Vân tam tiểu thư phạm tội lớn như vậy bỏ trốn, chạy trốn phu gia, các ngươi có quyền xử lý nàng ta"
Sở Tử Uyên lại bổ sung thêm một câu: " Chỉ là, Lạc nhi bảo vệ nàng ta, các ngươi cũng không có cách nào mang nàng ta đi được"
"Thần biết rõ"
Bộ binh thị lang đứng dậy, sắc mặt tối sầm: ' Việc này sau khi trở về kinh thành, thần sẽ đến Vân gia đòi công đạo"
Lều nhỏ ở khu tây, Vân Thái Lệ cùng Tiểu Hoa đang thất thần ngồi ở đầu giường, Vân Tử LẠc ngồi đối diện các nàng.
Nhiếp chính vương đã rời đi.
Lúc này, Vân Thái Lệ mới biết được, là Vân Tử Lạc cứu nàng ta thật.
"Nói đi, tại sao lại phải trốn khỏi Hà phủ?"
Vân Tử Lạc nhàn nhã nâng chén trà nóng lên, nhấp một ngụm.
Trước mặt Vân Thái Lệ cũng có hai chén trà nóng, khói bay lượn lờ, chỉ là hai nữ nhân đó không có tâm tư nào thưởng thức.
Vân Thái Lệ động môi, giọng điệu mang theo vài phần lạnh nhạt: " Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho một kẻ ngốc, cả đời sống cùng hắn sao?"
Mặc dù nàng ta nói ta rất cứng rắn, nhưng ánh mắt lại không sắc bén được như trước khi.
Không biết nàng ta ở Hà phủ chịu ấm ức gì, lại còn vì mình mà đến đó, Vân Tử Lạc nghĩ cứu nàng ta cũng là chuyện nên làm.
Vân Tử Lạc cong môi cười một tiếng, trong đầu không khỏi nhớ lại một màn kia ở dịch quán... là vì Giang đại nhân sao? Nàng nhớ rõ, người đàn ông kia họ Giang, là sứ giả của Đông Lâm
Vân Thái Lệ muốn đến Đông Lâm là để nương tựa vào hắn sao?
Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt đồng tình nhìn về phía Vân Thái Lệ.
Chính nàng cũng nhận mình không phải người tốt, cứu nàng ta không phải là để cho nàng ta đi.
Vân Thái Lệ trong trí nhớ của nàng cũng không mấy tốt đẹp. Lần đầu xuyên không tới đây, Vân Thái Lệ luôn cho người đến gây sự với nàng, thậm chí còn nghĩ kế để tên ngu ngốc thấp kém Hà Thái Bình phá hư thanh danh của nàng.
Điều này đã chạm đến giới hạn của nàng.
Cho nên, nàng mới phản kích đem Vân Thái Lệ đặt lên giường cùng Hà Thái Bình, ở thời đại này, chuyện đó chẳng khác nào hủy hoại một nữ nhân.
Sống còn thống khổ hơn chết! Làm sao nàng ta có thể cảm thấy thoải mái được sao?
Đôi mắt hạnh hơi híp lại, đôi môi đỏ mọng thoáng ý cười lạnh, Vân Tử Lạc vừa muốn mở miệng thì Vân Thái Lệ ngồi đối diện đã cúi người, che miệng nôn khan một traannj.
Tiểu Hoa vội vàng vỗ vỗ sau lưng nàng ta, vừa nhìn về phía Vân Tử Lạc bằng ánh mắt phực tạp
Vân Tử lạc ngẩn ra.
Lúc Vân Thái Lệ ngẩng mặt lên, mặt nàng ta đã đỏ bừng.
Vân Tử Lạc lúc này mới bừng tỉnh, trong lòng không khỏi chấn động.
"Ngươi có tin vui?"
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm về phía Vân Thái Lệ.
Vân Thái Lệ cúi mặt xuống, vẻ mặt lúng túng, cũng không trả lời câu hỏi của nàng.
Vân Tử LẠc đặt chén trà xuống, thoải mái đứng lên, nói:" Đã là hài tử của Hà Thái Bình, ngươi không nên một mình bỏ trốn, chuyên này đối với ngươi mà nói chính là một loại hành hạ, mà đôi với đứa trẻ mà nói cũng là hành hạ"
Nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Vân Thái Lệ.
Sắc mặt Vân Thái Lệ đỏ lên rồi lại trắng nhợt.
Vân Tử Lạc nhếch môi, tốc độ nhanh người khác không thể nhìn thấy được.
Nàng kiên định nói:" Đứa trẻ trong bụng ngươi là cháu ngoại của Thái hậu, cho nên, ta muốn ngươi quay về hà phủ dưỡng thai thật tốt"
"Không cần"
Vân Thái Lệ bị hù dọa, đứng lên bước về phía nàng một bước.
"Lạc nhi, đừng, ta van ngươi, đưa ta đến Đông Lâm được không?"
Nàng ta nhìn Vân Tử lạc, do dự một lúc rồi mới khó khăn mở miệng: " Phụ thân của đứa trẻ ở Đông Lâm"
Chưa bao giờ Vân Thái Lệ gọi nàng là Nhị tỷ đó là thói quen của nàng ta
Nhìn sắc mặt nàng ta tái nhợt, Vân Tử Lạc mấp máy môi, giọng lạnh băng: " Giang đại nhân?"
Vân Thái Lệ như bị sét đánh, kêu lên thất thanh: " Làm sao ngươi biết?"
Nàng ta lùi về phía sau vài bước, nhìn Vân Tử LẠc giống như gặp phải quỷ
Bên ngoài, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, đương nhiên là vì thị vệ Vân phủ và Quỷ Mị đang canh gác phía ngoài.
Sắc mặt Vân Tử Lạc tối lại, nhìn về phía nàng ta ánh mắt thương cảm: "Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm"
Vân Thái Lệ cũng không để ý nàng nghĩ gì về mình, chỉ sốt ruột hỏi:" Vậy phụ thân có biết không? Phụ thân có biết chuyện này không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...