Lông mày Vân Tử Lạc nhẹ xoắn một cái, ánh mắt nhìn về phía Trường nhạc công chúa xẹt qua một tia lạnh, nàng không để ý đến nàng ta, quay đầu nhìn về phía Sở Tử Uyên.
Sở Tử Uyên trầm giọng nói với Trường nhạc công chúa: " trường nhạc, ta..."
"Không cho phép!"
Trường nhạc công chúa gắt gỏng cắt lời hắn, còn vọt lên đứng giữa hai người, lông mày giương cao: " Không cho phép, ta không cho phép!"
Vân Tử Lạc ngạc nhiên.
Sở Tử Uyên hết sức khó xử.
Các đại thần Kỳ Hạ nhìn thấy một màn kỳ lạ này ai nấy cũng đều âm thầm đánh giá, Bát vương gia rất thân thiết với Trường nhạc công chúa.
Trường nhạc công chúa nắm lấy ống tay áo của Sở Tử Uyên,lớn tiếng nói: " Tử Uyên, Bản cung không cho phép chàng đi cùng Vân Tử Lạc! Nếu chàng đi cùng cô ta, vậy chúng ta về sau đoạn tuyệt!"
Gò mà Sở Tử Uyên xuất hiện hai mảng đỏ sậm, xấu hổ không thôi.
Vân Tử Lạc nhíu mày, lập tức cảm thấy lựa chọn như vậy đối với Sở Tử Uyên đích thực là chuyện khó khăn, mà chính mình, trong lúc vô tình đã đẩy huynh ấy đến hoàn cảnh lựa chọn khó khăn này.
Nàng lập tức lùi về phía sau một bước.
Vẻ mặt Sở Tử Uyên áy náy nhìn nàng.
Mặt Nhiếp chính vương tràn đầy ghen tuông nhìn hai ngươi, nắm đấm căng rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi lại căng lên.
Quỷ Hôn đáng thương đứng phía sau, hận không thể lập tức xông lên phía trước thay chàng nói vài lời,
Sở Hàm Lâm hừ một tiếng, nhìn vè Sở Tử Uyên, mở miệng nói: " Bát đệ ở chỗ này đối xử tốt với Trường nhạc công chúa đi, Lạc nhi, nàng có gì cần giúp, cứ tìm ta là được".
Nói rồi, hắn cất bước đi tới.
Sở TỬ Uyên đỏ mặt, mắt phượng xẹt qua tia tức giận, oán hận nhìn Sở Hàn Lâm.
Sở Hàn Lâm cười nhạt một tiếng, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc cũng lẳng lặng thở dài, cuối cùng cười nhẹ nói: " Được thôi, đi theo ta"
Không nhờ Sở Tử Uyên giúp đỡ, nàng hiện giờ thật sự không muôn nhờ Nhiếp chính vương giúp.
Nội tâm Vân Khinh Bình nổi lên một trận sóng to gió lơn, oán hận đã điên cuồng xông lên, sít sao trói buộc lấy nàng ta, làm nàng ta không thể thở được!
Vân Tử Lạc, mặt của nó không còn xấu xí như trước kia nữa,mà so với mình con xinh đẹp diễm lệ hơn nhiều!
Điều này đã không nói đến, thế nhưng Hàn Lâm lại đối với nó ân cần hơn!
Người đàn ông trước kia đã từng nói yêu nàng ta, đào mắt một cái đã ân cần, dịu dàng với người mình căm hận nhất! Giờ phút này, tim Vân Khinh Bình như muốn vỡ làm đôi, đan đớn vô cùng.
"Hàn Lâm, thiếp hơi nhức đầu!"
Nàng ta lấy tay đỡ lấy trán, thực sự là có chút đau đầu, đầu như muốn nổ tung ra!
Sở Hàn Lâm đưa tay đỡ nàng ta, giọng nói ân cần, quan tâm: " Bình nhi, làm sao vậy? Có phải vì lúc nãy ngã hay không?"
Khóe miệng Vân Tử Lạc cười lạnh.
Vừa rồi là Trường nhạc công chúa, giờ lại đến lượt Vân Khinh Bình.
Vân Khinh Bình thừa dịp dựa vào lòng hắn, giọng nói yêu kiều rên ri một tiếng: " Chắc vậy! đầu ra rất đau!"
Sở Hàn Lâm nhíu mày, nhìn sang Vân Tử Lạc một cái,,rồi đẩy Vân Khinh Bình ra, " Bình nhi, nàng nghỉ ngơi một chút, ta đi cùng Lạc nhi một lát sẽ quay lại ngay. Thanh Dạ, ngươi đi mời ngự y đến xem bệnh cho nàng ấy"
Nói xong, hắn quay về phía Vân Tử Lạc gật đầu một cái, ý bảo nàng có thể đi.
Vân Tử Lạc kinh ngạc, Sở Hàn Lâm liền như vậy mà bỏ lại Vân Khinh Bình?
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, cất bước đuổi theo Sở Hàn Lâm, tránh việc Vân Khinh Bình lại bày ra kiều đau đầu...
Vân Khinh BÌnh ở phía sau choáng váng.
Hàn Lâm, chàng có thể bỏ mình ở lại để đi giúp Vân Tử Lạc sao?
Nàng ta khiếp sợ vô cùng, quên cả đau đớn, cũng quên luôn cả giả vờ, chỉ há hốc miệng, sững sờ nhìn theo.
Nhìn thấy Vân TỬ Lạc rời đi cùng Sở Hàn Lâm, sắc mắt Nhiếp chính vương trong chốc lát trở nên xanh lét!
Không nghĩ rằng, Sở Hàn Lâm giúp nàng, nàng cũng đồng ý.
Thực ra điều chàng để ý không phải là cái này, mà là trong cả quá trình, Vân Tử Lạc không nhìn về phía nàng một lần, một lần cũng không có!
Cảm giác này,giống như hoàn toàn bị bỏ rơi, không đếm xỉa đến, chàng cảm giác mình không được Vân Tử Lạc để ý đến làm cho chàng gần như sụp đổ.
Giấm chua từ trong ngực cuồn cuộn tuôn trào, như chầu chực tràn ra ngoài, sắc mặt nhiếp chính vương đã cực kỳ khó coi, chàng sắp không không chế được loại cảm giác này nữa!
Cho đến khi nhìn thấy Sở Hàn Lâm cùng Vân Tử Lạc hai thân ảnh, một thanh một bích, biến mất dưới bậc thềm, ghen tuông trong lòng chàng đã không thể áp chế lại được nữa.
Đúng lúc này, Trường nhạc công chúa nhìn về phía Vân Khinh Bình mỉa mai cười nói: " Người đã đi rồi, tứ vương phi cũng không cần diễn..."
"Câm miệng cho ta!" Một tiếng quát chói tai từ trên vọng xuống, giọng điệu tràn đầy tức giân, như thể sét đánh giữa trời.
Trường nhạc công chúa sợ hết hồn, sắc mặt trắng bệch, những điều định nói cũng bị chẹn lại trong cổ họng, quay đầu nhìn về phía người quát.
Chỉ thấy Nhiếp chính vương một thân trường bào trắng, lạnh như băng ngồi trên ghế, sắc mặt xanh lét, đôi mắt phượng tràn đầy tức giận, sát khi không hề che dấu.
Bốn phía lập tức yên tĩnh, không hiểu Trường nhạc công chúa vì sao chọc giận Nhiếp chính vương.
Mặc dù Trường nhạc công chúa là công chúa Đông Lâm kiêu căng, ngạo mạn, căn bản không xem Kỳ Hạ ra gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt phượng trầm lạnh như băng của Nhiếp chính vương, sợ hãi từ đáy lòng không khỏi phát sinh.
Nàng ta hướng về phía Sở Tử Uyên, lùi về sau một bước, một chữ cũng không dám mở lời.
Lục Thừa Hoan rũ mắt xuống, dường như hiểu vì sao Nhiếp chính vương nổi giận, trong lòng nàng ta lại có chút vui mừng.
Nàng ta hiểu tính tình Nhiếp chính vương, cho nên lúc này không nói điều gì là lựa chọn đúng đắn nhất!
Nhiếp Chính vương đã quát lớn hỏi: " Ca múa đâu? Vì sao lại ngừng?"
Ngụy thừa tướng vừa mới nhận chức vội vàng bẩm báo: " Vừa rồi, Hầu hạ quận chúa đến, đã cho đội ca múa xuống dưới nghỉ ngơi,bây giờ thần gọi bọn họ lên"
Mắt phượng Nhiếp chính vương trầm xuống, quát: " Còn không mau đi?"
Ngụy thừa tướng nhìn thấy thần sắc của Nhiếp chính vương, liền lập tức đi gọi, sợ muốn tè ra quần.
Nhiếp chính vương nhìn bóng dáng hắn vội vã chạy xuống bậc thềm, trên bậc thểm lại có một khoảng trống, tâm trạng lại càng phiền muộn hơn, chàng đạp mạnh lên mặt bàn, làm tách trà sứ thanh hoa trên mặt bàn chấn động mà bay lên.
"Choang" một tiếng rơi trên mặt đât, nước trà nóng hổi bay tứ phía, mọi người thấy thế lại càng hoảng sợ.
"Vẫn còn chưa lên? Chậm như vậy?" Môi mỏng của Nhiếp chính vương khẽ mở, giọng nói lạnh như trong hầm băng tháng chạp.
Mọi người nhìn thấy vậy vô cùng sợ hãi, Quỷ Hồn đứng sau cũng không nhin được nữa, vô cùng thông cảm với họ..
Hắn dè dặt nhắc nhở: " Ngụy đại nhân vừa mới xuống, vương gia, không thể nhanh như vậy được!"
Nói xong hắn liếc mắt nhắc nhở đám thị vệ bên cạnh thu dọn mảnh vỡ của chén trà...
Nhiếp chính vương hừ một tiếng, nắm chặt quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn xuống bậc thềm.
Mọi người cũng không dám thở mạnh, đều chúi thấp đầu không dám ho he..
Tiếu Đồng nhíu mày, thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, trong lòng hắn không ngừng kêu than: còn phải ngồi như thế này bao lâu nữa đây! Hắn thực sự sắp không chịu nổi nữa.
Vẻ mặt Sở Tử Uyên dường như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt miên man.
Dưới bậc thềm ngọc trước sương phòng, Vân Tử Lạc cùng Sở Hàn Lâm đứng sóng đôi, đợi người Sở Hàn Lâm vừa phái đi về bẩm báo.
"Có thế cho ta nhìn lại mặt nàng được hay không?"
Sở Hàn Lâm do dự rất lâu rồi mới chầm chậm hỏi.
Vân Tử Lạc nghiêng đầu, nhìn hắn một cái, không nói gì, lấy tay kéo mạng che mặt của mình xuống.Dung mạo tuyệt sắc kia lập tức lộ ra, Sở Hàn Lâm đứng cách nàng chưa đầy một thước, hô hấp của hắn đột nhiên căng thẳng, mất đi chừng mực.
Khoảng cách gần, càng cảm giác gương mặt của Vân Tử Lạc càng chân thật, băng cơ ngọc cốt, mắt sáng long lanh, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, vừa thuần khiết vừa quyến rũ."Lạc nhi, nếu như..."
Giọng nói Sở Hàn Lâm khàn khàn, lúc này hắn căn bản không thể dùng ngôn ngữ để hiểu đạt được sự hối hận trong lòng mình.
Nếu như lúc trước hắn không từ hôn, không đổi tân nương, Lạc nhi, có phải vẫn còn yêu hắn hay không? Nàng, có phải đã sớm trở thành nữ nhân của hắn hay không?
"Thế gian này, không bao giờ có nếu như"
Khóe miệng Vân Tử Lạc thoáng ý cười lạnh, nàng phát hiện, mình đối với Sở Hàn Lâm sớm đã không còn oán hận cùng căm giận như trước nữa.
Cũng đúng, lúc trước là hắn nợ cô bé kia, còn bây giờ lại là chính mình hoàn toàn khác, Sở Hàn Lâm cùng mình cũng không có bất kỳ động chạm gì.
Ánh mắt Sở Hàn Lâm hơi tối lại, trong lòng hắn không cam chịu.
Hắn vừa muốn nói, thì tiếng bước chân dồn dập chạy tới bên này.
"Quá tốt, quá tốt, Vân nhị tiêu thư, có phải loại chim này hay không? Là chim khách?" Mười mấy tên thái giam mỗi người mang một chiếc lồng chim chạy tới.
"Đúng, là nó" Vân Tử Lạc hài lòng cười một tiếng, quay lại nói với Sở Hàn Lâm: " Chim khách điểu, tương truyền là do đệ nhất hoàng hậu sau khi chết biến thành, nên thường có ở hoàng cung và các chỗ vương gia quý tốc, trên thế gian xem nó như biểu tượng may mắn, cát tường"
Ánh mắt Sở Hàn Lâm xẹt qua tia kinh ngạc, "Lạc nhi, điều này nàng cũng biết?"
Hắn không thể tin được, ngay cả truyền thuyết này Vân Tử Lạc cũng biết...
"Xem trên sách" vân Tử Lạc cười gọi thái giám mang lồng chim đến cho nàng xem.
Sở Hàn Lâm kinh hãi, xem trên sách, xem trên sách... chả trách từ người nàng mình có thể ngửi thấy được cả mùi sách nồng đậm! Chả trách nàng ấy lại có khí chất như vậy!
Lúc này Sở Hàn Lâm hối hận vô cùng, ruột cũng muốn đứt thành đoạn..
Lúc trước hắn lại bỏ rơi người con gái này sao?
Vân Tử Lạc chơi đùa với chim khách, thì có thái giám đến nói: " Dưới bậc thềm đã sắp xếp xong, chờ Tứ vương gia và vân nhị tiểu thư đến viết chữ".
"Đi thôi" Vân Tử Lạc đi đầu, vòng qua hành lang đi ra ngoài.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên đài cửu phượng đã kéo dài hơn nửa tuần hương.
Tất cả mọi người đều lén nhìn sắc mặt của Nhiếp chính vương, mặc dù ca múa ngay trước mắt, cũng không ai dám tập trung để xem.
Sắc mặt Nhiếp chính vương càng lúc càng sa sầm, càng khó coi hơn, cuối cùng,, sắc mặt từ từ đen lại, khóe miệng lại thoáng ý cười lạnh.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy không khỏi run sợ, không biết chàng muốn làm gì.
Lục Thừa Hoan nhíu mày, lẩm bẩm: " vân Tử Lạc thế nào còn chưa tới?"
Nhiếp chính vương quăng cho nàng ta ánh mắt sắc lạnh, dường như nói đúng nguyên nhân cơn giận của chàng, giọng nói lạnh lùng vô tình từ đôi môi mỏng của chàng vang lên: " Nhiều lời! đi xuống phía dưới!"
Lục Thừa Hoan đang sững sỡ, Nhiếp chính vương đã vung tay lên, nàng ta vội vàng đứng lên, hết sức tự giác tìm một chỗ phía các đại thần ngồi xuống.
Vừa mới đổi chỗ ngồi xong, dưới bậc thềm có tiếng bước chân, một thân váy màu ngọc bạch đung đưa trong gió, người con gái uyển chuyển đi tới.
Ánh mắt Nhiếp chính vương sáng ngời, sự tức giận vừa rồi dường như bị quét sạch, ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc đã đi tới trước mặt Thái Hậu.
"Lạc nhi đang chuẩn bị cái gi?" Thái hậu không hiểu hỏi.
"Đương nhiên là chuẩn bị lễ vật mừng sinh nhật thái hậu cô cô ạ". Vân Tử Lạc thản nhiên đáp.
Lục Thừa Hoan cười trào phúng:" Thật không hiểu trong một thơi gian ngắn như vậy cô chuẩn bị được cái dạng lễ vật tâm ý gì?"
Vân Tử Lạc vừa gập đầu gối, cười nói: " thái hậu cô cô, mời người di dá đến bậc thềm ngọc quan sát một lát".
Thái hậu hạ mi, mọi người lại sợ lúc này tính tình Nhiếp chính vương thất thường, không dám có bất kỳ ý kiến gì.
Nhiếp chính vương trầm giọng nói: " Đi qua xem một chút đi".
Mọi người lúc này mới thở hắt ra, may mà lúc nãy Nhiếp chính vương không tức giận.
Vì vậy, các quý phu nhân đi sau quanh thái hậu,các đại thần thì đi sau Hoàng thượng, cùng Nhiếp chính vương bước ra bậc thềm, Vân Tử Lạc cũng đẩy Vân Kiến Thụ đến đó.
Vân Kiến Thụ thấp giọng hỏi: " Lạc nhi, trong hồ lô của con bán thuốc gì?"
Vân Tử Lạc cười nhưng không nói gì.
Đến bậc thềm ngọc, Lục Thừa Hoan rướn cổ dài trắng ngọc nhìn xuống, cũng không thấy có gì đặc biệt, đầu mày lại nhăn lại.
Vân Tử LẠc nhìn về phía Sở Hàn Lâm gật đầu, Sở Hàn Lâm khẽ mỉm cười, quay lại nói với thị vệ câu gì đó.
Hành động của hai người họ lọt vào mắt Vân Khinh Bình, lửa ghen trong lòng nàng ta bùng cháy, tâm trạng cũng bùng cháy, hừ một tiếng: " Thần thần bí bí như vậy, không biết là làm cái gì!"
Lời vừa dứt, một loạt âm thanh ríu rít từ bốn phương tám hương hoàng cung vang lên, một bóng đen từ đâu bay đến, kết thành hình phía dưới đài cửu phượng.
"Cái gì vậy?" Thái hậu kinh sợ, ngửa đầu hỏi.
"Là chim khách được nuôi trong hoàng cung" Ánh mắt Nhiếp chính vương sắc bén nhận ra.
Vân Khinh Bình như tìm được chuyện để nói: " Chim khách nuôi dưỡng trong hoàng cung, như thế nào đều thả ra hết?"
Giọng nói nhiếp chính vương trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía nàng ta quát: " Tứ vương phi, chim trong cung thả hay không thả có quan hệ với ngươi sao?"
Vân Khinh Bình bị chàng nói, im bặt, mặt mũi đỏ bừng, không dám nói nửa lời.
Nàng ta nhìn về phía Sở Hàn Lâm, chờ hắn nói giúp mình vài câu, nhưng lại phát hiện Sở Hàn Lâm đang nhìn những con chim khách kia đến thất thần, đối với lời nàng ta nói dường như không nghe thấy, trong lòng nàng ta không khỏi bực bội.
Một đàn chìm khách bay lượn trên không trung, thái hậu đã cho thị vệ đứng bên cạnh cầm sẵn kiếm, trông bà ta cực kỳ căng thẳng.
Nhưng chim khách cũng không bay đến,mà chỉ bay lượn tầm thấp ở trong không trung mấy vòng, sau đó sà lên mặt đât.
Thị vệ phía dưới đã tự rút lui, tất cả chim khách đều sà xuống mặt đât.
Càng ngày càng nhiều chim khách sà xuống đât, trên mặt đất lập tức hiện lên một mảng màu đen.
Không biết ai tự nhiên nói lớn một câu: " Mọi người xem kia, phía dưới chẳng phải là một chữ sao?"
Nhiếp chính vương vừa nhìn chăm chú, cũng kinh ngạc không thôi, nói: " Chính xác là một chữ"
"Là chữ Thọ" Sở Tử Uyên nhận ra được.
Hắn vừa nói xong, những người khác cũng sôi nổi hẳn, liên tục khẳng định: " Đích thức là chữ Thọ".
"Chữ thọ này là còn có kiểu bút trong gió! Nhìn như phác họa...."
"Là thể chữ Liễu, những con chim tạo thành chữ Thị là thể chữ Liễu" Có người kinh hô.
Tất cả mọi người đều không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình.
Thừa dịp Thái hậu đang ngây ngẩn, Vân Tử LẠc đã quỳ xuống đất, giọng nói giòng vang:" Bách điểu triều phượng, chim khác trên đài, đúng là đến vì sinh nhật của Thái hậu cô cô, Thái hậu cô cô chắc chắn phúc thọ ngàn năm đời đời con cháu, muôn đời nghiệp!"
Thái hậu vui mừng, nhìn lại, tất cả các con chim khách dường như nghe được tiếng gọi về tổ, tất cả rối rít bay lên, trăm con đồng thời vỗ cánh, cảnh tượng vô cùng hoành tráng: " tốt, tốt, hay cho Bách điểu triều phượng, hay cho chim khách trên đài, Ai gia sống nhiều năm như vậy, hôm nay mới được mở rộng tầm mắt".
Thái hậu vui mừng khôn xiết.
Đôi mắt phượng của Nhiếp chính vương tràn đầy tán thưởng, trầm giọng nói: "Lễ vật của Vân Nhị tiểu thư quả thật quý giá, tinh diêu, so với ngọc phật của Nam Xuyên chúng tôi càng trân quý "
Lục Thừa Hoan cắn môi không lên tiếng, nàng ta thừa nhận mình đuối lý.
Có nhiếp chính vương khẳng định, những đại thần ở đó, người người liên tục ca tụng, nói cho Thái hậu mặt mũi như muốn nở hoa, cười không ngừng được.
Ngay cả Nhiếp chính vương cũng nói vậy, trong lòng bà ta còn có thể không thoải mái sao?
Vẻ mặt Trường nhạc công chúa lại sa sẩm, Vân Khinh Bình lại vờ như bình tĩnh, gắt gao nhìn xuống dưới bậc thềm, sắc mặt lúc này đã khó coi đến cực điểm.
Vân Tử Lạc cười không đáp.
Sở Hàn Lâm vội vàng giải thích: " Mẫu hậu, Lạc nhi rất thông minh,chim khách chả phải rất thích ăn đồ ngọt sao? Nàng ấy sai ngươi nhúng cành liễu vào chè đặc, rồi viết chữ thọ lên mặt đất, chim khác được thả ra, ngửi thấy vị ngọt sẽ bay đến, mà xếp thành chữ "Thọ""
Mọi người vừa nghe Sở Hàn Lâm giải thích ai ấy đều khiếp sợ, trong lòng cực kỳ chấn động.
Cách này cũng không khó, nhưng mà, bọn họ, mà không chỉ bọn họ, bao nhiêu tiền nhân đời trước cũng chưa từng nghĩ qua được cách này.
Xấu hổ, thật xấu hổ!
Mọi người đang nhìn lại chữ Thọ trên mặt đất, lúc này một giọng nói dễ nghe từ dưới bậc thềm vang lên, "Quả nhiên là một nữ tử thông minh, tâm kế như vậy, Hậu hạ thua cũng là tâm phục khẩu phục".
Giọng nói vang lên làm cho bốn phía yên tĩnh lại.
Sắc mặt Nhiếp chính vương thay đổi, khóe mắt lại có một tia mừng rỡ, nhưng rất nhanh liền bị chàng che dấu, thân hình cao lớn đứng phía trên cui đầu nhìn xuống.
"Mẫu phi".
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Mẫu phi của Nhiếp chinh vương?
Đây không phải là người được Hoàng thượng Nam Xuyên cưới về- Cảnh Hoa vương phi sao?
Thái hậu cũng nhanh chóng đứng lên, nhìn về phía Lục Thừa Hoan: " Công chúa cũng tới"
Vân Tử Lạc đứng một bên, trong lòng cũng rạo rực không thôi.
Mẫu phi của Nhiếp chính vương? Đó chẳng phải là mẹ của Hách Liên ý sao? Mặc dù giọng điệu nói tới mình nghe có vẻ ôn nhã, nhưng lại nghe ra ý lạnh nhạt, trong đầu Vân Tử Lạc không khỏi cảnh giác.
Nàng liền nhớ đến câu gọi: Hầu hạ kia, ôn hòa như vậy, có thể thấy được bà ấy rất thân mật với Lục Thừa Hoan.
Dưới bậc thềm, người ngồi trong kiệu cũng vừa bước ra, bàn tay trắng noãn đưa ra ngoài, thi vệ ở ngoài dìu lấy tay người đo, một người phụ nữ mặc bộ quần áo hoa mỹ màu đỏ tím từ trong kiệu bước ra.
Vóc người cũng không cao lắm, tóc chải búi cao, trâm vàng lâm lang, mặt trái xoan không tính là tuyệt mỹ nhưng cũng hết sức xinh đẹp, dung nhan đó dường như không chịu ảnh hưởng của tuổi tác.
"Ý nhi!"
Nàng ta gọi mộ tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp chính vương, đưa tay dịu dàng vẫy, trong ánh mắt cũng tràn đầy vui vẻ.
Ánh mắt Nhiếp chính vương sáng ngời, có thể nhìn ra được đối với việc mẫu thân đột nhiên xuất hiện chàng vô cùng ngạc nhiên cùng vui mừng.
Mặc dù đối với mẫu thân chàng không gặp nhiều, nhưng chàng vẫn giống trước đây rất muốn gần gũi với mẫu thân mình.
Người đan ông đưa tay vịn lên lan can trên bậc thềm ngọc, lộn mộ vòng, đã từ đài cửu phượng nhảy xuống.
"mẫu phi, sao người lại đến đây?"
Môi mỏng của Nhiếp chính vương uốn thành đường cong, đi đến trước mặt Cảnh Hoa vương phi.
Cảnh Hoa vương phi vui vẻ vuốt đầu chàng.
Nhiếp chính vương có phần không quen, mẫu thân nhiều năm như vậy không quan tâm, chăm sóc chàng như thế, nhưng vui sướng trong lòng càng lúc càng lớn.
"Mẫu phi" Lục Thừa Hoan cũng từ trên bậc thềm chạy xuống, mặt tươi cười, dìu lấy tay Cảnh hoa vương phi.
Cảnh hoa vương phi đi lên bậc thềm, ánh mắt rất tự nhiên nhìn về phía Vân Tử Lạc, đôi môi đỏ thắm thoáng ý cười, nói
"Đúng là lễ vật đặc biệt! Bách điểu triều phượng, chim khách trên đài, không chỉ là thái hậu lần đầu nhìn thấy, bản vương phi cũng chưa bao giợ tận mắt nhìn thấy, phần lễ vật này, quả nhiên đặc biệt!"
"hầu hạ, con còn không nhận thua"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...