Hai người đến trước cửa Lâm phủ, thủ vệ nhìn thấy hai người đứng trước cửa mà không vào thì nói:- Hai vị, đây là Lâm phủ, nếu hai vị không có chuyện gì thì mời đi cho.Lạc Nhật đang định mở miệng thì có tiếng nói từ trong vọng ra nói với thủ vệ:- Ta nói ngươi bao nhiêu lần rồi, gặp ăn xin thì cứ đuổi đi, sao cứ phải nói nhảm với chúng?Hai người Lạc Nhật nghe bản thân bị nói thành ăn xin thì rất không vui, nghe giọng điệu này thì người đang nói chắc chắn là một tên hoàn khố.
Hơn nữa địa vị ở Lâm phủ này cũng khá lớn nên mới có giọng điệu như vậy.
Lạc Nhật đang định mở miệng thì nghe đằng sau có tiếng gọi:- Lạc Nhật, cuối cùng ngươi cũng đến.- Giọng nói nghe rất quen thuộc Lạc Nhật quay lại nhìn, thì ra là tiểu la lỵ Nạp Lan Như Yên.
Tiểu la lỵ này đang vẫy tay với Lạc Nhật, bên cạnh là Cát lão đang đứng nhìn.Thấy Nạp Lan Như Yên gọi Lạc Nhật một cách thân thiết, tên hoàn khố Lâm gia kia bắt đầu đưa Lạc Nhật vào sổ đen.
Lạc Nhật thu hết những thứ đó vào trong mắt nhưng không nói gì.
“Nếu như hắn thích gây bất lợi thì một quyền đấm chết là được”, Lạc Nhật nghĩ.Lạc Nhật giới thiệu Nạp Lan Như Yên và Hàn Nguyệt cho nhau.Tuy khó chịu nhưng tên hoàn khố đó vẫn phải tươi cười nói với Lạc Nhật và Hàn Nguyệt:- Hoá ra hai vị là bằng hữu của Như Yên tiểu thư, ta đã thất lễ.
Ta tên là Lâm Nguyên, xin mời hai vị vào phủ.
Nạp Lan tiểu thư, xin mời.Lâm Nguyên này lật mặt nhanh hơn lật sách, cũng phải thôi, Lạc Nhật quen biết Nạp Lan Như Yên, nếu Lạc Nhật nói sấu hắn một phát thì Nạp Lan Như Yên sẽ thu thập hắn, mà Lâm gia là thế lực nhỏ của Vạn Thú Sơn Trang, nếu Nạp Lan Như Yên sảy ra chuyện gì ở địa bàn Lâm gia thì Vạn Thú Sơn Trang sẽ phái người đến thu thập Lâm gia.
Vì vậy Lâm Nguyên phải lấy lòng cả ba người, hắn tuy là hoàn khố nhưng rất có đầu óc.Nạp Lan Như Yên không vui, nói:- Hừ, hai người này là bằng hữu của ta, ngươi lo mà chiếu cố họ cho tốt.
Giờ thì dẫn đường đi.Tuy nhìn bề ngoài Lâm Nguyên rất nhiệt tình nhưng bên trong nghĩ gì chỉ có hắn mới biết.
Lạc Nhật sống vô số năm nên những việc này không qua mắt được.
Lâm Nguyên thành thật dẫn đường vào phủ.
Lâm gia này quả nhiên giàu có, chỉ nhìn kiến trúc thôi đã thấy hơn Hàn gia rất nhiều.
Lâm Nguyên vừa đi vừa lấy lòng Nạp Lan Như Yên nhưng người ta không thèm để ý.
Thấy vậy Lâm Nguyên quay sang bắt chuyện với Hàn Nguyệt, nhưng nhận lại chỉ là sự hờ hững.
Thấy hai người đều như vậy, hắn chỉ còn cách thành thật dẫn đường.Đến đại sảnh của Lâm phủ thì gặp Lâm Sơn gia chủ Lâm gia, đây là nam tử trung niên, nhưng tuổi thật thì đã ngoài sáu mươi.
Tu vi càng cao thì càng giữ được khuôn mặt cho không già nua.
Lâm Sơn thấy Cát lão tự mình đến thì rất cung kính.
Vì Cát lão là người Vạn Thú Sơn Trang, còn Lâm gia chỉ là thế lực phụ thuộc.
Do vậy phải lấy lòng Cát Lão.Nói chuyện một lúc, Lâm Sơn nhìn sang Lạc Nhật hỏi:- Cát lão tiền bối, hai vị này là…Cát lão nói:- Hai người này là tiểu bối của ta, ta dẫn chúng đến tham gia tuyển chọn.Lâm Sơn nghe vậy thì nói:- Hoá ra là vậy, nếu vậy cứ ở trong Lâm phủ này, đợi tuyển chọn bắt đầu.Lạc Nhật nói:- Đa tạ Lâm gia chủ.- Tốt rồi, mọi người đi đường chắc mệt rồi, ta sẽ cho Nguyên nhi chuẩn bị phòng cho các ngươi.- Lâm Sơn nói.….Trên đường về phòng thì Lâm Nguyên vẫn chưa từ bỏ, hắn vẫn tiếp tục bắt chuyện với Hàn Nguyệt.
Lạc Nhật thấy vậy thì truyền âm cho Hàn Nguyệt dặn phải cẩn thận với tên này.
Hàn Nguyệt gật đầu đồng ý.
Hai người nhanh chóng về tới phòng của mình.
Vừa vào phòng Lạc Nhật tỉ mỉ kiểm tra căn phòng này, phải đảm bảo không có gì ngoài ý muốn phát sinh.
Sau khi kiểm tra thấy không có gì không ổn, Lạc Nhật truyền âm sang phòng Hàn Nguyệt bảo Hàn Nguyệt kiểm tra.
Hai lần không tìm được gì khiến Lạc Nhật an tâm hơn.
Dù sao đây cũng là nơi ở chủa người ta, người ta động chân động tay cũng không có gì lạ.
Lạc Nhật ngồi xuống bắt đầu tu luyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...