“Lão đại! Bắt được bà ta rồi!” Một thuộc hạ chạy vào thông báo.
Một người đàn ông trong tay cầm điếu thuốc đang nghi ngút khỏi, cả người lạnh lùng tỏa ra hơi thở chết choc, như satan dưới địa ngục vậy.
Trương Duật Hiên khuôn mặt lạnh, ánh mắt lãnh huyết nhưng có chút mệt mỏi bi thương, anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang được thuộc hạ của anh lôi đến. Ánh mắt thoáng qua một tia hận ý.
“Thả ta ra! Các người là ai! Tôi muốn báo cảnh sát!” Thẩm Thạnh đang hú hí cuồng nhiệt cùng chàng bồ trẻ của bà ta thì bị một nhóm người lạ mặt bắt tới đây. Bà ta xưa nay ngông cuồng quen rồi, giờ có người đối xử như vậy hỏi sao bà ta chịu nổi chứ! Thẩm Thạnh không ngừng dãy dụa văng tục chửi bới.
Trương Duật Hiên ánh mắt sắc lạnh, lãnh ý nhìn người đàn bà điên đang la lối dưới đất.
Thẩm Thạnh bị thuộc hạ của anh vất mạnh dưới đất, không nhịn được chửi lớn, bị ánh mắt sắc lạnh của anh chiếu thẳng không nhịn được dùng mình, lập tức im lặng.
Trương Duật Hiên ánh mắt chán ghét tiến lại gần, nhìn bà ta lạnh lùng nói: “Muốn báo cảnh sát sao?”
“Á……..” Tiếng hét của Thẩm Thạnh như bị chọc tiết. Mùi thịt cháy khét do bị điếu thuốc
trong tay anh làm bỏng tràn ngập không khí tạo thành một mùi hương quái dị.
Trương Duật Hiên đứng dậy, phủi phủi tay quay lại nhìn Cindy vừa tiến đến phân phó:
“Mang đi!”
Cindy nhìn anh gật đầu nhận lệnh, liếc mắt một cái, bọn thuộc hạ lập tức lôi người đàn bà đang đau đớn ôm tay trên mặt đất ra ngoài, để lại một mình anh cùng không gian trống vắng. Trương Duật Hiên nhìn ảnh cô gái phóng to đầu giường, ánh mắt bi thương, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống, biến mất trong không gian.
*********************************************************
“Các người muốn làm gì? Buông tôi ra! Tôi nói cho các người biết, con rể tôi rất có tiền, chỉ cần các người thả tôi ra, tôi sẽ cho các người rất nhiều tiền!”
“Tiền sao? Sao bà muốn Tiêu Trấn Vũ trả tiền chuộc bà sao? Anh ta thân mình còn lo chưa xong nữa mà!”
“Tôi không tin!”
“Không tin sao? Mang lại đây!” Cindy ánh mắt thoáng qua một tia khinh bỉ, quay lại nhìn thuộc hạ phân phó.
Một tên thuộc hạ lập tức mang lên một chiếc hộp vất cho Thẩm Thạnh. bà ta ngơ ngác mở ra lập tức hét lớn, chiếc hộp bị vất lay lắt, từ trong hộp một bàn tay phụ nữ tím tái rơi ra.
Cindy lạnh lùng ánh mắt thoáng qua tia sáng nhìn bà ta, khóe miệng khẽ cong lên: “Sợ sao? Đấy là tay con gái bà Thẩm Tử Quân đấy!”
“Tử Quân! Các người đã làm gì nó!” Thẩm Thạnh ánh mắt kinh hoảng nhìn bàn tay trên mặt đất.
“Tôi có thể làm gì chứ! Chỉ là giúp cô ta đi sớm một chút. Người đâu! Mang bà ta đi rạch trên mặt, thân thể bà ta vài đường sau đó đổ mật vào, sau đó vất vào chuồng kiến. Làm cho sạch sẽ một chút!”
“Vâng!” Thuộc hạ nhìn cô nhận lệnh.
Thẩm Thạnh sắc mặt trắng bệch, bò đến ôm chân của Cindy ánh mắt kinh hoảng vội vàng nói: “Đừng! Cầu xin cô. Tôi với cô không thù không oán. Xin cô đừng làm như vậy!”
“Bà với tôi đúng là không thù nhưng mà bà nên tự trách mình không nên giết Đỗ Viên
Viên, càng không nên động vào Tạ Chiêu Ly!”
“Tôi thừa nhận tôi có lỗi với Tạ Chiêu Ly nhưng mà tôi không giết Đỗ Viên Viên là Tiêu Trấn Vũ! Đúng! Là cậu ta, chính là cậu ta giết!” Thẩm Thạnh không ngừng kêu gào cầu xin.
Cindy rút chân đá mạnh bà ta ra, liếc thuộc hạ. Nhóm thuộc hạ lập tức lôi Thẩm Thạnh ra ngoài. Một lúc sau tiếng hét của Thẩm Thạnh không ngừng vang lên. Cindy hai tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng.
**************************************************************
“Bác sỹ! Bác sỹ!” Tiếng Tần Chính Thần hoảng sợ vang lên. Lúc sáng cô vẫn còn bình thường, vẫn còn nói chuyện với anh. Vậy mà anh vừa đi rửa tay quay lại cô đã như vậy. Anh chưa từng có cảm giác hoảng sợ như vậy. Anh vừa mới gặp lai cô, còn chưa bù đắp yêu thương cô thật tốt. Cô không thể cứ như vậy ra đi được.
Anh cảm nhận được nước mắt mình không kìm được rơi xuống. Nhìn cô máu từ miệng không ngừng trào ra, lông mày đau đớn cau lại. Nhìn cô như vậy, trái tim anh như có ai bóp nghẹt, cảm giác hít thở không thông. Anh gục xuống, nước mắt dàn dụa.
“220V Kích……” Trương Kiếm trên trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt kiên định phân phó y tá tăng điện.
“Lần nữa! Kích” Phập…….
“Lại lần nữa”
“Bác sĩ ổn định rồi!” Y tá nhìn nhịp tim trên máy, vui mừng nói.
Trương Kiếm tinh thần thả lỏng, nhìn hai người đàn ông một người đang ngồi khóc như một đứa trẻ, người còn lại tuy lạnh lùng hai tay đút túi nhưng trên mặt cũng không dấu nổi lo lắng, nhếch miệng cười nói: “Không sao rồi đã qua nguy hiểm rồi!”
Tần Chính Thần nghe thấy Trương Kiếm nói, ánh mắt ngơ ngác tiến lại giường bệnh, cầm
tay Hạ Vũ không ngừng rơi lệ, cầm tay cô không ngừng hôn.
Trương Duật Hiên cũng thả lỏng tinh thần, lo lắng cũng dần biến mất, ánh mắt dần trở nên ôn nhu. Anh quay đầu bước đi.
“Tìm được người hiến tim rồi!” Trương Kiếm thần sắc vui mừng chạy vội vào thông báo.
Tần Chính Thần không dấu nổi vui mừng, không ngừng gọi tên Hạ Vũ: "Em nghe thấy không? Em được cứu rồi, sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa!"
Bước chân anh chợt dừng lại, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười hiếm hoi. Chiêu Ly à! Là em phù hộ cho họ có đúng không?
Một cơn gió thoảng qua mang theo mùi hương hoa vương vấn quanh quẩn bên mũi anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...