Lạc Mất Một Người Thương
Diệp Hạ Lam quyết định ở lại bệnh viện ngồi chăm sóc cho Diêu Tư Dương cả đêm nên Thịnh Khải Luân cũng ở lại bên cạnh cô.
Tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ, Diệp Hạ Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra thì thấy áo khoác của Thịnh Khải Luân nằm trên người mình, cô dụi mắt ngồi dậy.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thịnh Khải Luân đi vào trên tay xách rất nhiều đồ ăn để lên bàn rồi nói:” Đi rửa mặt rồi ăn sáng đi, anh phải đến công ty có chút việc khi nào xong sẽ đến đây với em”.
“ Khải Luân, thật xin lỗi lại khiến anh nhọc lòng vì mấy chuyện không đâu rồi”.
Thịnh Khải Luân khẽ mỉm cười:” Không sao, tính ra thì Diêu Tư Dương cũng là bạn anh mà hơn nữa em ở đây thì anh đương nhiên phải ở đây rồi”.
“ Cảm ơn anh rất nhiều”.
Thịnh Khải Luân đi rồi Diêu Tư Dương mới từ từ mở mắt ra, đôi mắt cô dường như không có tiêu cự, giọng nói yếu ớt vang lên:” Cô…may mắn thật”.
Diệp Hạ Lam nghe tiếng nói liền bước qua bên giường ân cần hỏi han:” Cô tỉnh rồi??? Cô có thấy khó chịu ở đâu không??”.
Diêu Tư Dương nghiêng đầu nhìn Diệp Hạ Lam rồi khẽ lắc đầu:” Tôi ổn rồi…đứa bé… không giữ được…có đúng không?”.
Trong ánh mắt của Diêu Tư Dương có chút hy vọng…hy vọng những gì mình đoán đều là sai.
Diệp Hạ Lam nắm lấy bàn tay của Diêu Tư Dương lên tiếng an ủi:” Cô đừng đau lòng quá sẽ tổn hại đến sức khỏe…có lẽ ý trời là vậy sau này cô sẽ lại có đứa con khác thôi”.
Diêu Tư Dương nở nụ cười lạnh ngắt, đôi mắt vô hồn:” Cô không cần an ủi tôi làm gì tôi hiểu tình trạng của bản thân mình hơn ai hết mà…tôi thể chất hàn vốn khó có con bây giờ lại…e rằng tôi không có phước phần được làm mẹ rồi”.
“ Cô đừng bi quan như vậy mà bác sĩ đã nói rồi chỉ cần cô nghỉ ngơi tịnh dưỡng tốt thì vẫn có cơ hội sinh con…cô cứ yên tâm đi đừng lo nghĩ lại tổn hại đến sức khỏe”.
Diêu Tư Dương nghiêng đầu nhìn Diệp Hạ Lam bằng ánh mắt cảm kích:” Cảm ơn cô Hạ Lam”.
Diệp Hạ Lam ngạc nhiên ra mặt:” Cô biết tôi sao?”.
Diêu Tư Dương khẽ gật đầu:” Phải, hôm cô kết hôn với anh Khải Luân tôi có đến dự cùng Dĩ Phong”.
“ À thì ra là vậy”.
Qua mấy ngày Diệp Hạ Lam ở bên cạnh chăm sóc và trò chuyện với Diêu Tư Dương cả hai gần như trở thành bạn bè.
Một buổi chiều, cả hai đang ngồi tâm sự với nhau thì đột nhiên cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy mạnh ra.
Diêu Tư Dương cùng Diệp Hạ Lam đưa mắt nhìn sang thì thấy Hàn Dĩ Phong đang đi vào với vẻ mặt cáu giận.
Hàn Dĩ Phong không thèm hỏi thăm Diêu Tư Dương lấy câu nào liền lớn tiếng quát mắng:” Diêu Tư Dương cô hay lắm còn dám gửi tin nhắn nặc danh đe dọa Hạnh Ngân và con cô ấy nữa, cô có tin là tôi khiến cô biến mất khỏi thế giới này không hả?”.
Đứa con mất đi bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu hy vọng của Diêu Tư Dương đối với Hàn Dĩ Phong cũng dần nguội lạnh, cô nâng mí mắt lên nhìn anh bằng cái nhìn thản nhiên xa lạ:” Sao anh lại biết tôi ở đây?”.
“ Hai ngày trước Khải Luân báo cho tôi biết cô cũng hay thật lôi kéo được bạn của tôi đứng về phía của cô”.
Diêu Tư Dương nhếch môi cười tự giễu thì ra là hai ngày trước đã biết cô nằm viện cũng biết chuyện cô mất đi đứa con thế nhưng vẫn không thèm đoái hoài để ý, hôm nay lại vì chuyện tin nhắn nặc danh liên quan đến Hạnh Ngân mà chạy đến đây chấp vấn cô như tội phạm không bằng.
Đến giờ phút này Diêu Tư Dương đã biết mình rốt cuộc chiếm vị trí nào trong lòng của Hàn Dĩ Phong rồi.
Giọng nói đanh thép của Diêu Tư Dương vang lên:” Tôi không rảnh mà làm mấy chuyện vô nghĩa đối với loại tiện nhân như vậy”.
Hàn Dĩ Phong như bị người ta nhổ phải vảy ngược liền nổi điên lên quát:” Cô nói ai là tiện nhân hả? Đừng nghĩ tôi nhân nhượng mà làm tới nhé”.
Diêu Tư Dương nhếch mép cười khinh một cái:” Anh nói được câu này tôi cũng bái phục thật đấy, từ ngày kết hôn anh luôn ở ngoài trăng hoa nhưng tôi vẫn làm ngơ cho qua nay anh lại vì tiện nhân đó mà đòi ly hôn tôi còn ra tay giết chết con của tôi nữa…anh đúng là đồ khốn nạn mà”.
Hàn Dĩ Phong xông tới giường bệnh của Diêu Tư Dương đưa hai tay lên bóp cổ cô:” Nếu cô muốn hại Hạnh Ngân thì tôi sẽ tiễn cô đi trước một bước vậy”.
Diêu Tư Dương cũng không thèm phản kháng:” Nếu có ngon thì anh giết tôi đi…dù có làm ma tôi cũng nhất định không tha có anh và con tiện nhân đó”.
Hàn Dĩ Phong tăng thêm lực:” Đừng nghĩ tôi không dám”.
Diệp Hạ Lam thấy sắc mặt của Diêu Tư Dương trắng bệch liền chạy tới can ngăn Hàn Dĩ Phong:” Anh mau buông tay ra đi nếu không sẽ xảy ra án mạng đó”.
“ Không liên quan đến cô”.
Diệp Hạ Lam kéo tay của Hàn Dĩ Phong:” Mau buông tay ra anh điên rồi”.
Hàn Dĩ Phong bị Diệp Hạ Lam cáu vào tay đau quá liền vung tay một cái làm cô lảo đảo ngã về phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...