Lạc Mất Một Người Thương
Diệp Hạ Lam ngồi nhìn Thịnh Khải Luân một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Bây giờ tôi muốn xuất viện”.
Thịnh Khải Luân ngồi xuống bên mép giường rồi cau mày bảo: “Không được, anh thấy em bị thương rất là nghiêm trọng phải ở lại ít nhất là một tháng để theo dõi thì tốt hơn đó”.
Diệp Hạ Lam trố mắt ra: “Anh bị điên à, tôi chỉ bị trật chân thôi ở đây một tháng chắc tôi sẽ buồn chết mất”.
“Anh ở lại với em không buồn đâu”.
Diệp Hạ Lam thở dài vẻ mặt kiểu như muốn nói: Tại sao tôi lại xui xẻo gặp một thằng điên như này cơ chứ.
Hạ Chí Xuyên đi công tác ở nước ngoài về nên Hạ phu nhân mời Nhan Thư Vân và gia đình của cô sang nhà dùng cơm.
Vì nể mặt ba mẹ của mình và ba mẹ của Nhan Thư Vân nên Hạ Chí Xuyên vẫn cư xử lịch thiệp xem như chưa biết chuyện mà Nhan Thư Vân đã làm với Diệp Hạ Lam còn Nhan Thư Vân thì vẫn vui vẻ như là không có chuyện gì xảy ra hết.
Dùng cơm xong hai bên gia đình ngồi trò chuyện với nhau, Nhan phu nhân liền đề cập đến chuyện hôn sự của Nhan Thư Vân và Hạ Chí Xuyên: “Anh chị thông gia xem Chí Xuyên và Thư Vân đã trưởng thành cả rồi theo tôi thấy chúng ta nên tính đến chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ”.
Hạ phu nhân liền nhoẻn miệng cười tán đồng: “Chị nói rất phải tôi cũng đang tính hôm nay có mặt đông đủ mọi người chúng ta cùng bàn chuyện đó đây”.
Hạ Chí Xuyên tìm cách thoái thác: “Mẹ, bác gái con thấy tụi con vẫn còn trẻ nên tập trung lo cho sự nghiệp chờ khi nào ổn định rồi mới tính đến chuyện thành gia lập thất sẽ hay hơn”.
Nhan Thư Vân nũng nịu lên tiếng: “Chí Xuyên à, con gái tụi em chỉ có mấy năm thanh xuân thôi em cũng đã chờ anh hơn mười năm dài rồi còn gì”.
Nhan lão gia chỉ có đứa con này nên tỏ bức xúc lên tiếng: “Chí Xuyên à con và Thư Vân nhà bác đã quen biết nhau từ hồi bé tình cảm của hai đứa cũng rất tốt bác nghĩ đã đến lúc con phải đáp lại tình cảm của con bé rồi”.
Hạ Chí Xuyên cau mày đấu tranh tư tưởng với chính mình hồi lâu rồi đứng dậy: “Con xin lỗi ba mẹ, xin lỗi hai bác vì con và Thư Vân lớn lên cùng nhau cho nên…con chỉ xem cô ấy như em gái thôi con không thể yêu cô ấy được”.
Ba mẹ của Hạ Chí Xuyên và ba mẹ của Nhan Thư Vân trố mắt ra với vẻ mặt ngạc nhiên cả bốn người đều không dám tin vào điều mà mình vừa nghe thấy.
Sắc mặt của Nhan Thư Vân xám nghét lại móng tay của cô đã đâm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu, cô vẫn tỏ vẻ dịu dàng đáng thương: “Chí Xuyên, vì sao anh lại không thể yêu em chứ?”.
Hạ Chí Xuyên chần chừ hồi lâu rồi đáp: “Anh có người mình thích rồi nên không muốn em tiếp tục hy vọng nữa”.
Vẻ mặt của Nhan Thư Vân tràn ngập nỗi mất mát: “Anh không thể tiếp nhận tình cảm của em có phải vì Diệp Hạ Lam không?”.
Trình Cẩm Tú từ ngoài cửa bước vào liền lên tiếng hỏi: “Nếu Chí Xuyên thích Hạ Lam thì cũng là chuyện tốt mà con bé đó vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang hai đứa nó đứng bên cạnh nhau đúng là nhìn rất xứng đôi”.
Nhan lão gia tỏ vẻ khó chịu ông quay sang nhìn vợ chồng Hạ gia rồi gắt giọng: “Anh chị nên dạy lại con trai của mình, hôn ước của hai bên gia đình ai cũng biết bây giờ con trai anh nói không thể yêu con gái của tôi thì người ngoài sẽ nói gì đây”.
Trình Cẩm Tú liền nói lại: “Hôn sự giữa hai nhà vốn là bí mật chỉ có con gái anh chị ra đường rêu rao đâu thể trách Chí Xuyên nhà chúng tôi được”.
Nhan Thư Vân ngồi một bên khóc lóc như chó nhà có tang.
Nhan phu nhân giận đến đỏ mặt quát: “Cô thân trưởng bối trong nhà mà lại nói ngang như vậy nghe được sao?”.
Hạ phu nhân liền đứng dậy kéo tay Trình Cẩm Tú một cái: “Em nói ít lại một chút đi Cẩm Tú à”.
Hạ lão gia tỏ vẻ áy náy: “Tôi thay Chí Xuyên xin lỗi anh chị thằng bé chưa hiểu chuyện nên mới ăn nói ngông cuồng như vậy mong anh chị bỏ qua cho”.
Hạ Chí Xuyên lên tiếng: “Ba à, con đã quyết định rồi đời này con chỉ cưới một mình Hạ Lam thôi”.
Nhan Thư Vân đứng dậy nước mắt ngắn nước mắt dài: “Cô ấy có gì tốt hơn em chứ, cô ta đã có chồng còn có một đứa con trai cô ta không tốt đẹp như những gì mà anh đã thấy đâu hơn nữa chồng của cô ta chính là Thịnh tam thiếu anh nhắm mình có đấu lại người ta không?!”.
Hạ Chí Xuyên giữ vững lập trường của mình: “Anh biết cô ấy và Thịnh tam thiếu từng là vợ chồng nhưng bây giờ họ ly hôn rồi, anh biết cô ấy có một đứa con trai thật lòng thì anh cũng rất quý mến thằng bé đó dù anh chỉ mới gặp nó một lần”.
Nhan Thư Vân gào lên: “Hạ Chí Xuyên anh đúng là rất quá đáng” rồi bỏ chạy ra ngoài.
Nhan lão gia liền giận dữ: “Anh chị có thằng con đúng là quá tài giỏi rồi nếu anh chị không cho chúng tôi một câu trả lời thích đáng thì tôi tuyệt đối không bỏ qua chuyện này đâu”.
Nói xong vợ chồng Nhan gia liền rời khỏi Hạ gia.
Hạ phu nhân liền mắng Hạ Chí Xuyên: “Con điên rồi sao Chí Xuyên tự nhiên lại muốn cưới một cô gái đã có chồng còn có cả con nữa”.
“Nhưng con yêu cô ấy”.
Hạ lão gia cũng giận dữ lên: “Mày điên chứ tao không có điên như mày đâu nhé, tao chỉ nhận Thư Vân làm con dâu thôi mày làm sao thì liệu hồn mà làm”.
Chờ Nhan lão gia bỏ đi lên phòng Trình Cẩm Tú mới nói với chị mình là Hạ phu nhân: “Chị à Hạ Lam là học trò của em, con bé ấy là người rất tốt chỉ là trước đây bồng bột lựa chọn sai lầm nên cuộc đời mới như thế thôi”.
Hạ Chí Xuyên cũng nói vào: “Dì nói đúng đó mẹ Hạ Lam là cô gái tốt mẹ có thể mở lòng đón nhận cô ấy không?”
“Không đời nào sao mẹ có thể để con trai mình cưới một cô gái như vậy được chứ”.
Trình Cẩm Tú an ủi Hạ Chí Xuyên: “Cứ từ từ rồi mẹ con cũng sẽ thông suốt thôi”.
“Con cũng mong là vậy”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...