Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ
Mắt Cánh Lạc mở to dân.
Khó khăn lắm cô ta mới vào được đoàn làm phim, quay bộ phim đầu tiên trong đời, tuy chỉ là một vai nữ phụ ác
độc như3ng ít nhất vẫn có cơ hội để cô ta nổi tiếng.
Nhưng còn chưa giới thiệu chính thức, tên cô ta đã được thêm
vào rồi lại xóa đi, xóa đi xong lại thêm 1vào.
Khó khăn lắm bố mẹ mới tìm Cảnh Thiên để cho cô ta đóng, vậy mà cô
ta lại bị đuổi ngay ngày đầu tiên khai máy.
“Đạo diễn Phan, em thự9c sự biết lỗi rồi! Đạo diễn cho em thêm một cơ hội nữa được không? Bởi vì Cảnh Thiên là
chị gái em, chị ấy vẫn luôn đối xử tốt với em, nên em mới 3quen làm gì cũng chung với chị ấy.
Em thực sự không có
ý xấu gì, em đảm bảo sau này em sẽ không dùng chung phòng hóa trang với chị ấy nữa! Hơn nữa 8em chắc chắn có
thể đảm bảo đủ sức khỏe để hoàn thành nhiệm vụ.
Em sẽ không có vấn đề gì đâu, nếu có vấn đề gì thì em sẽ chịu
mọi trách nhiệm.
Đạo diễn Phan, xin đạo diễn hãy cho em thêm một cơ hội nữa! Đây là bộ phim đầu tiên của em!”
Đạo diễn Phan còn đang sắp xếp câu từ từ chối thì Vân Tiêu bên cạnh lại lên tiếng.
“Một người như cô, đi tranh phòng hóa trang của người ta, người ta chỉ đòi lại thứ thuộc về mình thôi thì cô lại
phát bệnh, bây giờ cô nói với đạo diễn rằng cô có thể đóng được cảnh như vậy mà không bị phát bệnh, vậy có nghĩa
là bệnh tim của cô hoàn toàn là giá và?”
“Không phải, em…”
“Không phải? Không phải giả vờ thì sao đoàn làm phim dám dùng cô nữa? Động cái là đài phát bệnh, quay đến
hậu kỳ rồi phát mệt vì cô à?”
Cảnh Lạc lắc đầu quây quậy: “Không đâu! em đảm bảo chắc chắn sẽ không liên lụy đến đoàn làm phim! Em sẽ
không phát bệnh đầu!”
Nhưng Vân Tiêu vẫn cò kè: “Như vậy cũng có nghĩa là trước đây cô mượn cớ phát bệnh để đi chiếm đồ của người
ta? Cô là nghệ sĩ mà đến nhân phẩm cơ bản cũng có vấn đề, tôi từ chối quay phim cùng cô.
Không thì sau này dù cô
có không chiếm phòng hóa trang của Cảnh Thiên nữa, cô lại đột ngột ưng bụng Flower của người ta thì làm sao?
Ứng quần áo của người ta thì làm sao? Lần nào có thích cái gì đó mà không có được, cô lại phát bệnh, đoàn làm
phim chúng tôi cũng không thể quay tiếp được.”
Nói xong, Vân Tiêu nhìn sang đạo diễn Phan: “Đạo diễn Phan, tôi nghĩ chúng ta nên thấy mừng vì đã phát hiện ra
vấn đề nghiêm trọng như vậy trước khi khai máy, không đến khi quay được nửa chừng hoặc là hậu kỳ thì sẽ thành
cơn ác mộng của tất cả mọi người đấy.”
Đạo diễn Phan gật đầu: “Cậu nói đúng.”
Đạo diễn Phan nói xong bèn quay ra bảo Cảnh Lạc đã phát khóc, vẫn đang ôm ngực: “Sức khỏe và hành vi của cô
đều không thích hợp với đoàn làm phim của chúng tôi, không phải tôi đang bàn bạc với cô, mà là cưỡng chế mời cô
rời đoàn.
Nếu cô không thể tự đăng bài rút vai thì tôi sẽ đăng giúp cô.
Nói chung là đoàn làm phim của tôi từ chối
nhận diễn viên có nhân phẩm như cô.”
Cảnh Lạc cảm thấy trời đất xung quanh mình đang rung chuyển.
Chiêu trò toàn thắng quanh năm suốt tháng, bây
giờ không những không có tác dụng mà còn thành tảng đá cản đường, như thế thì làm sao cô ta cam tâm cho được?
Đều tại Cảnh Thiên!
Đều tại con khốn đó hại mình!
Chắc chắn là Cảnh Thiên cố ý hại mình! Cố ý đào hố để mình nhảy xuống!
“Rầm…”
“Tiểu Lạc!” Thấy Cảnh Lạc ngã xuống đất, hai mắt nhắm chặt, Tần Dịch không kìm được mà gọi một tiếng.
Đạo diễn cũng hoảng, cho người gọi nhân viên cứu hộ đến ngay lập tức.
Mọi người rối tung lên, đạo diễn Phan gọi Tần Dịch: “Cậu là bạn trai cô ta, hồi trước cô ta có xuất hiện tình trạng như vậy không? Bây giờ nên làm thế nào?” Nhưng Tần Dịch không nói ra nên làm thế nào mà lại nói ngay trước mặt moi người: “Tôi không phải bạn trai của cô ấy, tôi chỉ quen cô ấy vì thân với Cảnh Thiên mà thôi.
Tôi, Cảnh Thiên và cô ấy học chung trường.”
“Cậu không cần giải thích nhiều như vậy, đạo diễn Phan hỏi cậu nên làm thế nào khi gặp phải tình trạng như thế này?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...