Lạc Long Truyền Thừa


Cột ánh sáng vàng kinh thiên diệt địa đang cắm trên trời cao tựa như một cái cột mà chống trời.
Ba tầng mây cũng vì thế bị xua tan đi.
Một hồi sau cột sáng bắt đầu nhỏ dần dần mà thu xuống phía chỗ Thiên Kiệt dần dần lộ ra một bóng thiếu niên đang đứng nhắm mắt nắm tay trông rất oai hùng.
Nhìn thoáng có vẻ tựa hồ cao hơn trước một chút, cơ thể không to nhưng lại lực lưỡng.
Tay phải của hắn lúc này cũng tầng tầng lớp vẩy sắc vàng cũng hình rồng uốn quang đến phía ngực.
“Hoàn hảo!!! Nhóc con không ngờ ngươi cũng là người của [Long Tộc], tuy là huyết mạch hơi chút yếu ớt nhưng cũng đã kích phát được, cỗ sức mạnh này ngươi có thể tùy ý sử dụng.

Nhóc con ngươi chiếm được tiện nghi rồi hahaha.”
Tiếng con rồng phát ra từ người của Thiên Kiệt, sau đó hắn chầm chậm mở mắt ra.
Con mắt bên phải lại là [Long Nhãn Đồng Tử] sắc vàng, trông rất quỷ dị.
Thiểm Long ngay lúc này đây cũng chỉ biết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chàng thiếu niên oai hùng đang tỏa ra luồng lực uy áp kia thì đột nhiên một luồng lực phóng đến.
Nắm đấm của Thiên Kiệt tự nhiên lại đấm đến phía Thiểm Long lão tổ tốc độ rất nhanh, lực lượng vạn cân cứ thế mà xé gió phóng đến.

Âm thanh tiếng nổ rền vang áp cho ba tầng phòng hộ cũng vì thế mà nổ tung.

Thân thể lão cũng là bắn ngược về sau mà va đập mạnh dính vào tường.
[Roành..]
Thiểm Long lão tổ phun ra một chút máu ở miệng, một tay ôm ngực rồi chỉ thẳng mặt Thiên Kiệt mà mắng.
“Ngươi!!! Ngươi…”
Thiên Kiệt nhìn thấy đòn vừa rồi mặt mũi cũng là tái mét trước sức mạnh của mình lúc này, tuy không phải quyền vừa rồi là hắn tung chủ ý.

Nhưng cũng là Long Thần kia yêu cầu lên.
Hắn cũng chỉ là đồng ý mà thôi.
“Ngươi cái gì mà ngươi.


Được làm bao cát cho Long Vương ta đấm một quyền là phúc ba đời nhà ngươi, có cái gì mà phải cằn nhằn cơ chứ.”
Dù Thiên Kiệt không mở mồm nhưng tiếng con rồng vẫn quát tháo phóng ra.

Thiên Kiệt hắn cũng là biết đúng biết sai, lấy tay trái kéo cái tay phải đang chỉ ngón tay vào mặt Thiểm Long lão tổ mà mắng kia.

Lúc này hắn cũng chỉ biết cười trừ.
“Ai bảo các ngươi nghi ngờ sức mạnh của ta.

Nhóc con thấy thế nào…”
Lúc này linh hồn con rồng lại nhảy ra đứng hai chân khoanh tay ưỡn ngực trên không trung.
“Thế này cũng quá biến thái rồi…”
Thiên Kiệt hắn nghe thấy con rồng kia hỏi lại không khỏi cười hắc hắc.
“Lão tổ tông ngài a.

Cái này cũng không phải là do ta làm..m...!Ngài cũng không cần phải giận quá làm gì.

Chưa chết là tốt , chưa chết là tốt…”
“Mẹ nó!! Lại mạnh biến thái như vậy đem sức mạnh thiên vương đỉnh phong của ta lại bị đánh cho như vậy.

Không Phải ba tầng bảo hộ kia sớm chuẩn bị trước thì đã bị đem đánh cho tan xác rồi.”
Thiểm Long lão tổ nhìn thấy cái dáng vẻ của Thiên Kiệt mà cay đắng lắm, cũng chỉ ôm nỗi ủy khuất mà mắng trong lòng.
“Ngươi, tên đầu bạc láo toét lại dám câu bản vương lên, đừng tưởng bản vương không biết.

Giờ nhảy xuống cho bản vương câu ngươi lên thì ta sẽ không tính toán tên đầu bạc ngươi nữa…”
Tiếng con rồng đứng cạnh Thiên Kiệt lại nói tiếp tay cũng không ngừng chỉ chỉ ngón xuống dưới hồ.
“Ngươi!!! Ngươi lão rồng chết tiệt lại ức hiếp người quá đáng a...!Đệ tử đống đồ này ngươi cầm lấy mà dùng đừng có trở về Tông Môn tìm taa…”
Thiểm long lão tổ vận khí lực xanh đậm mà phóng bay lên trên trời cao nhanh như chớp.

Cũng không quên hô lên một tiếng vọng lại.
“Hừ! Cái tên đầu bạc này lại dám chạy, nhãi ranh đấm hắn một quyền nữa cho lão vương.”
“Lão Long Vương ngài cũng đừng như vậy a.

Ông ấy dù sao cũng là tổ tông của con, như vậy lần sau gặp lại ta làm sao mà ăn nói…”
“Oai phong cái gì chứ, cho hắn biết ta là ai.

Lần sau gặp ta không đi đường vòng ta lại đấm!”
Long Vương nói xong lại dơ cái tay nắm đấm lại.
“Nhãi ranh nhảy xuống cái hồ đó lấy lại cho ta một ít đồ.

Ta cảm nhận được khí tức năm xưa trong đó, mau mau.”
“Thật sao!”
“ừm! Trước hết thì dùng suy nghĩ tắt long nhãn đi, nó rất tiêu hao sức lực.”
Thiên Kiệt nghe thấy thế cũng vui mừng không ngớt, nghe lời lão Long Vương rồi lại phi thẳng xuống hồ.
“Nhóc con tại sao đan điền của ngươi thì bị phong bế, thần thức thì tắc nghẽn lại như vậy.”
“Cái này thì con cũng không biết a.


Long Vương ngài biết tại sao không.”
“Đến ngươi còn không biết thì ta làm sao biết.

Bất quá nếu bây giờ ta xâm nhập thần thức của ngươi cũng có khả năng phá được tầng xiềng xích kia giúp ngươi tu luyện thần lực.”
“Vậy thì cầu mong lão vương ngài a.”
“được rồi dừng tại đây.

Nhắm mắt lại tĩnh tọa cứ hít thở đều.

Ngươi giờ là Long Nhân có thể hít thở dưới nước bình thường không vấn đề gì đợi ta chuẩn bị một chút sẽ phá cái xiềng xích kia cho ngươi.”
Nghe thấy vậy Thiên Kiệt cũng liền nghe lời Long Vương ngồi tĩnh tỏa trong lòng hồ, nơi đây cũng mới chỉ là một nửa của hồ mà thôi, nhưng lực lượng trong hồ lại rất mạnh nếu là người thường tu luyện cũng chỉ sợ là sẽ nhanh hơn gấp 10 lần bình thường.
Lúc này Long vương lại hóa thành luồng lực quay lại người Thiên Kiệt…
Một lúc sau trong đầu của Thiên Kiệt như có tiếng nổ vang.

Rồi lại liên tục nổ thêm hai lần ba lần….
Lại một thời gian nữa trôi qua.
“haizz mệt chết bản vương rồi, nhóc con đến đây!”
Lời nói của Long Vương phát ra cùng kéo theo Thiên Kiệt đi vào trong thần thức nơi đây là một khoảng không tối om bắt đầu dần dần hình thành mặt nền đất đá.
“Nơi đây là trong thần thức của ngươi, tùy theo lực suy diễn mà thần thức cũng dần dần trở lên càng mạnh.

Nếu thức lực đủ cường đại dùng thần thức cũng có thể huyễn hóa ra một tòa thành hay là một hòn đảo đều được”
“Lão Long Vương, ngài nói vậy thì với thực lực của ta bây giờ có thể suy diễn ra được thứ gì.”
“Với ngươi, bây giờ chắc là có thể lung lay được một hòn đá…”
Lão Long Vương lại khoanh hai tay nói.
“Lung lay hòn đá? Thế thì chẳng phải là vô dụng sao”
“aizz nhóc con ngươi cái gì cũng là phải tu luyện mà thành a.

Cũng không biết ai lại đi phong bế hết sức mạnh của ngươi e là có ẩn tình a.

Đều là người nhà cả sau này lão vương ta cùng ngươi đi làm sáng tỏ mọi chuyện”.
“ừm! Vậy còn Long Vương ngài thì sao tinh thần lực của ngài mạnh đến mức nào?”
Long vương nhìn thiên kiệt một lúc rồi nhắm mắt lại.

[Rầm…Rầm…]
Liên tục những làn sóng vàng bắn ra khắp màn không tối tăm.
“Một trận chiến!”
[Leng keng… Leng keng….Rầm…]
Liên tục là những tiếng đánh chém khắp muôn nơi.

Tiếng gào thét, khóc lóc, giận giữ…
Lúc này trên trời uốn lượn bay xuống là một Thần Long vàng chói.

Dài chừng vạn trượng, người đầy vết thương màu đen.
Thần Long gầm lên, lượng điện tích tụ lại bắn thẳng lên trời cao.
[Đoàng!!!]
Âm thanh nổ vang xé toạc thương khung, các tia sét phóng đi khắp nơi sáng rực cả bầu trời, lúc này một con [Hắc Long] cũng là bằng kích thước, rơi xuống đất những đám người đang ở dưới chém giết cũng vì thế mà bị đè bẹp dí máu chảy đầm đìa.
[Hắc Long] lại dần dần gượng dậy.

Dáng vẻ tỏ ra cũng không yếu thế lại gầm lên, hắc sắc hoang mang bao phủ toàn thân.

Cả hai Ma-Thần Long Lại cùng phóng lên trên trời cao...
Con người ở dưới trận chiến của hai Long Thần căn bản là nhỏ xíu không đáng nhắc đến.
Cùng lúc đó những nơi khác cũng chiến tranh loạn lạc.

Tiên-Ma-Yêu-Nhân….

Cũng đánh nhau kịch liệt ăn miếng trả miếng....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận