Lạc Lối

Người yêu

Ngày 12 tháng Mười hai 2006

Vừa gặp Joe xong,tôi không muốn đến ngay chỗ làm. Tôi vẫn còn nửa tiếng nữa. Một cuộc gọi cho mấy cô bạn và tôi lên đường đến quán cà phê yêu thích, quán của anh bạn Paul ở trung tâm thành phố.

Tới chỗ hẹn, tôi nở nụ cười tự nhiên. Chẳng gì trên khuôn mặt tôi khiến người ta có thể đoán được tôi vừa làm gì nửa giờ trước đây. Chúng tôi đùa cợt nhau vài câu, đó chính xác là điều tôi cần để không nghĩ về một giờ trước. Sau một lúc ba hoa bốc phét, đến lúc trả tiền nước.

- Các cậu, tớ rất tiếc, nhưng tớ chẳng có gì để trả tiền cà phê. Liệu các cậu có thể trả trước cho tớ được không? Tớ sẽ sớm trả lại các cậu, hứa đấy.


Tôi không thể đàng hoàng lôi ra tờ 100, thậm chí tờ 50 euro cũng không. Họ có lẽ sẽ không hiểu, tôi, người chẳng bao giờ có một xu. Họ biết rõ tôi và biết rằng tôi thường chẳng có tiền để trả. Họ chẳng nói một lời cầm lấy phiếu thanh toán và chia nhau trả tiền.

- Không vấn đề gì, Laura. Lần sau sẽ là cậu đãi, một trong hai cô bạn vừa cười vừa nói.

Có thể cô ấy không tin. Phần lớn thời gian, tôi cháy túi tới mức không thể trả nổi tiền cà phê của chính mình. Tôi thường đề nghị họ đến nhà tôi, hơn là gặp gỡ trong một quán rượu nhỏ, để tránh phải đi xin xỏ. Tuy nhiên khi nhận lương, tôi mời tất cả một ly, chỉ một thôi, nhưng nó cũng giải hòa cho chúng tôi về chuyện tài chính.

Hôm nay họ có nghi ngờ điều gì không? Tôi cố hết mức là chính mình: vui vẻ và thoải mái. Thời gian vừa qua khó khăn, nhưng tôi chưa bao giờ thú nhận với họ điều gì. Khi đến nhà tôi, các bạn hỏi tôi liệu tôi có gì để nhấm nháp không, tôi nói đùa rằng tôi chẳng có thời gian mà đi chợ.

Cho dù tôi đã rất vất vả để giấu họ tình trạng bấp bênh của mình, nhưng các bạn tôi không dễ bị lừa. Tuy không liệu chừng được mức độ trầm trọng, họ cũng vẫn thấy rõ rằng tôi khốn khổ. Đến giờ, họ đã trả tiền cà phê cho tôi được khá lâu rồi, họ không còn thực sự để tâm đến chuyện đó nữa. Những tình huống như thế cũng đã khiến tôi thóang bối rối. Nhưng lần này, tôi nhớ mình đã cảm thấy một cảm giác rất nặng nề, đầy tội lỗi: tiền ở trong túi tôi. Tôi có thể đãi họ nhiều chầu với những gì vừa kiếm được.

Tối đến, tôi gặp Manu trong một quán bar, không gọi gì cho tôi. Tôi nhìn anh uống cạn vại bia của mình:

- Thế nào, người đẹp? Ngày hôm nay của em thế nào?

- Ôi, một ngày vô vị, chẳng có gì đặc biệt.

Nghe chưa! Hôm nay là bất cứ gì trừ một ngày vô vị, nhưng tôi thấy rất khó có thể thổ lộ với anh: "Nghe này, tốt thôi, một ngày cũng khá bình thường. Trước khi đi làm, em để một gã già sờ soạng mình, một gã mà ngày hôm qua em còn chưa biết, và sau đó gã đã trả em 250 euro. Tất cả là để em có thể trả tiền thuê nhà và tiền hóa đơn cho anh trong khi anh hút hít và chiêu đãi tất cả mọi người! Không tồi, thật đấy."


Khi nồng độ rượu trong máu của anh đã có vẻ chấp nhận được, chúng tôi lên đường về "cái tổ êm ái" của mình. Anh khiến tôi cười trên đường về khi kể tôi nghe những chuyện vớ vẩn. Manu luôn vui nhộn hơn khi anh đã hơi ngà ngà, tôi nghĩ thực ra tôi thích anh như thế hơn.

Chúng tôi về căn hộ trong im lặng, sự hoan hỉ của buổi tối, của mối quan hệ giữa chúng tôi, đã qua đi. Chúng tôi chuẩn bị đi ngủ như một cặp vợ chồng đã cưới nhau được hai mươi năm. Nhìn trạng thái của anh lúc ra khỏi quán bar, có lẽ tôi có thể khêu gợi anh một chút tối nay. Thú thật tôi đã nghĩ đến điều đó, chỉ một giây.

Manu và tôi rất ít quan hệ tình dục: anh bị cái mà người ta thường gọi là "máy móc trục trặc". Tất cả các cặp đã cùng nhau được một vài năm đều cố nghĩ rằng chuyện đó chỉ là nhất thời. Trong trường hợp của tôi, tôi bắt đầu thấy thời gian sao mà dài và những khoái cảm cá nhân khá chán ngán. Từ ít lâu nay, nếu anh không lần mò đến tôi, tôi cũng bỏ qua. Tôi, một người mà người ta có thể gọi bằng một từ tế nhị là "quyến rũ", tôi không còn ham muốn anh nữa. Lo lắng, tôi thậm chí đã hỏi ý kiến bác sĩ phụ khoa của mình, bác sĩ đã làm tôi yên tâm khi nói rằng kiểu chuyện thế này vẫn thường xảy ra khi người ta không cảm thấy được người kia ham muốn. Trúng phóc! Giữa việc anh đứt gánh giữa đường và âm đ*o tôi khô khốc, chúng tôi làm thành một đôi tuyệt vời. Như phần lớn mọi người, tôi thích tình dục và coi nó là điều cốt yếu trong một cặp đôi; do đó không phải ngẫu nhiên mà quan hệ của tôi và anh thực sự trục trặc. Tôi đã từng đi đến chỗ chỉ muốn anh ngủ với tôi. Trước đêm nay. Bởi đêm nay, tôi đã nhận ra rằng tôi không bao giờ còn ham muốn anh nữa.

Thật kỳ lạ, anh chẳng có vẻ gì lo lắng hơn thế. Những mối quan tâm duy nhất của anh vài tháng vừa qua có vẻ như chỉ dừng lại ở việc chơi bời và học hành. Không thừa nhận nhưng chúng tôi biết rằng đôi chúng tôi đang sống những giờ khắc cuối cùng. Chúng tôi chấp nhận điều đó, không phản kháng, bởi chúng tôi biết rằng cuối cùng mình cũng chẳng thể làm được gì. Khi tình yêu ra đi, khó mà giữ nó lại được, ngay cả khi đã kiên trì cố gắng.

Vậy nên tối đó, khi nhìn hai đứa lặng lẽ đánh răng trước gương, một lần nữa tôi lại nhận ra rằng tình hình không thể kéo dài thêm. Mối quan hệ của chúng tôi là một màn hài kịch lớn. Liệu có phải do những gì đã diễn ra chiều nay? Chắc chắn sự kiện đó có tác động kích hoạt, nhưng căng thẳng giữa chúng tôi đã tiềm tàng từ ít lâu nay.

Liệu anh có nói với tôi một điều dù nhỏ bé nhất? Tận sâu thẳm trong mình tôi cảm thấy nếu anh không nói gì, nếu anh không đoán được những gì tôi đã chịu đựng hôm nay, tôi sẽ không chấp nhận. Điều đó có nghĩa là anh không còn thực sự hiểu tôi như trước kia nữa, cái thời mà chỉ trong một giây anh đã biết ngay nếu có gì đấy không bình thường ở tôi. Tôi cầm bờ vai anh, vòng tay của anh để bảo vệ tôi và làm tôi quên đi, chỉ đêm nay thôi.


Tôi trườn vào giữa những tấm khăn trải giường. Sự im lặng thật nặng nề. Không phải đêm nay, Manu, đêm nay em cầu xin anh, đừng lờ em đi và hãy ôm em trong tay anh. Anh vào giường với tôi mà không nhìn tôi lấy một lần. Anh có vẻ như đã muốn lựa chọn cái tư thế trở thành quen thuộc với chúng tôi thời gian này: nằm quay lung lại với nhau. Tôi đối mặt thẳng thừng với điều mà tôi không chịu nhìn nhận từ hang tháng nay: mối quan hệ của chúng tôi đã chết.

Giờ đây khi anh đã nằm dài ra và thậm chí khi anh đã nhắm mắt, tôi vẫn giữ hy vọng rằng anh sẽ bắt đầu nói chuyện. Tôi đánh liều:

- Chúc ngủ ngon.

- Ừmmm, anh trả lời bằng một giọng uể oải.

Phải, chúc ngủ ngon, Manu. Tạm biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui