Lạc Lối Quay Về

Thẩm Mạc Thành ngồi trong xe, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần nhưng kỳ thật là hắn đang tập trung suy nghĩ. Lúc này, hắn hiếm khi có một chút mê man, đối với người tên La Thiếu Hằng, hắn tin tưởng mình chưa bao giờ gặp người này, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cùng nghe tên cậu ta, hắn lại có cảm giác quen thuộc như có như không, phảng phất có loại sức mạnh vô hình nào đó đẩy hắn tới gần đối phương.

Loại cảm giác lạ lẫm này thực sự rất nguy hiểm nhưng cũng khiến hắn cảm thấy thú vị.

Đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như thế với một người, vừa nghĩ tới cặp mắt to hắc bạch phân minh kia, hắn lại có cảm giác không thể nói rõ, đặc biệt là khi La Thiếu Hằng khóc, lông mi khẽ run lên nhìn chằm chằm mình giống như đang trêu chọc khiến hắn không thể nào xem nhẹ.

Ngón tay đặt trên đầu gối không ngừng gõ nhẹ, Thẩm Mạc Thành mở mắt ra, phân phó: “Sai người đi điều tra La Thiếu Hằng.”

“Vâng.” Thẩm Du lên tiếng đáp lại, cậu đã sớm dự đoán trước.

Bên kia, La Thiếu Hằng nghe nói Thẩm Mạc Thành sắp tới gặp mình thì vui sướng cực kỳ, tính toán lát nữa nên tự giới thiệu thế nào để khiến Thẩm Mạc Thành có ấn tượng khắc sâu.

Niềm vui sướng lan tỏa khắp khuôn mặt, cách một lớp ghế ngồi mà Thẩm Vân cũng có thể cảm nhận được, thấy anh cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sỏ, liền lên tiếng nhắc nhở: “Bọn họ vừa mới xuất phát, cũng phải một lúc nữa mới tới, anh đừng sốt ruột.”

“Tôi không sốt ruột.” La Thiếu Hằng ngại ngùng cười với Thẩm Vân, lời nói ra ngay chính bản thân cũng cảm thấy thực trái lương tâm, đã đợi tròn mười năm, làm sao có thể không sốt ruột? anh thậm chí còn sốt ruột tới mức muốn mở cửa xe chạy ngay tới đầu phố mà ngóng trông.

Đợi thêm khoảng nửa tiếng, rốt cục mới nhìn thấy xe của Thẩm Mạc Thành chậm rãi lái vào, La Thiếu Hằng không nói hai lời liền đẩy cửa xe lao xuống, bộ dạng vội vội vàng vàng kia nào có nửa điểm giống có chết cũng không đi như vừa nãy, Thẩm Vân đối với chuyện này vô lực phun tào.

Thẩm Mạc Thành thấy La Thiếu Hằng chạy tới, lên tiếng nói lái xe dừng lại, nhưng không bước xuống mà hạ cửa kính xe nhìn La Thiếu Hằng đứng một bên vẫy vẫy tay với mình.

Lúc cậu ta cười rộ lên trông đẹp hơn rất nhiều so với lúc khóc.

Thẩm Mạc Thành trong lòng thầm nghĩ thế, lẳng lặng nhìn La Thiếu Hằng trong vài giây, mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Lát nữa anh muốn đi đâu? Em có thể đi cùng anh không?” La Thiếu Hằng cũng không quanh co lòng vòng, nói luôn vào chuyện muốn nói.

“Lý do?” Thẩm Mạc Thành dù bận vẫn ung dung nhìn La Thiếu Hằng, ngụ ý bảo anh hãy nói ra một lý do có thể thuyết phục được hắn.

“Em muốn được ở cùng anh, để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh.” La Thiếu Hằng không cần nghĩ ngợi đáp lại, tựa như năm đó anh đã dùng phương thức trực tiếp để thổ lộ với Thẩm Mạc Thành.


Lời này vừa nói ra, hai mắt Thẩm Du trợn to tỏ vẻ kinh ngạc, Thẩm Vân đứng sau lưng La Thiếu Hằng nghe thế cũng chỉ biết tán thưởng sự thẳng thắn quá mức của người này. Anh ta ngang nhiên đứng ngoài đường nhiệt tình thổ lộ, quả thực khiến quần chúng nhân dân phải đỏ mặt, không biết đương sự sẽ có cảm giác gì nhỉ?! May mà ở đây là nước ngoài! Nếu mà là ở trong nước, các người như vậy nhất định sẽ bị xoi mói chỉ trỏ không còn chỗ mà rúc đâu!

Kỳ thật không riêng gì hai anh em bọn họ sửng sốt mà ngay cả đương sự Thẩm Mạc Thành tâm tình cũng thật vi diệu, ngại thân phận hắn quả thật chưa từng có người nào dám đứng đối mặt trực tiếp thổ lộ với hắn như vậy, cho dù là Hà Thư Ngữ cũng chỉ quanh co ám chỉ mà thôi, hiện giờ cái người chỉ vừa mới gặp mặt được một lần lại có thể dùng ánh mắt nhiệt liệt, ngôn từ trắng trợn nói muốn sống cùng một chỗ với hắn?

Hắn nhìn ánh mắt mong chờ của La Thiếu Hằng, đôi mắt đen láy trong suốt không chút che dấu tình yêu nồng cháy của bản thân, nồng cháy tới độ dường như sắp đem hắn hòa tan, tựa như động vật nhỏ dùng móng vuốt mềm mại cào cào nội tâm hắn vậy.

Nhưng ngay cả như vậy, ngoài mặt hắn vẫn bất động thanh sắc, chỉ phun ra một âm tiết nghi vấn đơn giản: “A?”

Năm đó, khi La Thiếu Hằng ở cùng một chỗ với Thẩm Mạc Thành cũng luôn thẳng thắn trắng trợn như vậy, chắc đây là đặc tính của những người làm nghệ thuật đi, cậu không hề che giấu tình yêu của mình đối với Thẩm Mạc Thành, mỗi ngày khi hai người thức giấc, việc đầu tiên cậu làm là cho Thẩm Mạc Thành một nụ hôn chào buổi sáng, khi Thẩm Mạc Thành đi công tác trở về sẽ chuẩn bị cho hắn một cái kinh hỉ, lợi dụng bút vẽ trong tay sẽ sáng tạo ra cảnh sắc đẹp đẽ nhất dành riêng cho Thẩm Mạc Thành… Cậu làm hết thảy những việc mà cậu muốn làm đối với người mình yêu, cậu nguyện ý dành hết thảy mọi thứ cho Thẩm Mạc Thành.

Đối với tình yêu, Thẩm Mạc Thành cũng đáp lại như thế với cậu, cũng sẽ đáp lại một lần hôn môi cậu, thấp giọng thì thầm bên tai cậu rằng anh yêu em, sẽ bởi vì cậu bị cảm mà dù đang ở thành thị xa xôi cũng sẽ gấp gáp trở về, sẽ vì một câu nói của cậu mà cõng cậu từ đầu đường từng bước đi về nhà.

Nhưng lại chưa từng có người mang theo ngữ khí nghiền ngẫm cùng tò mò như vậy hỏi hắn, khiến hắn nhất thời sửng sốt tột độ: “Anh thật sự không nhớ em sao?”

Ngữ khí La Thiếu Hằng bao hàm cả sự thất vọng, ánh mắt vốn tràn ngập linh động bỗng bao trùm bi thương vô hạn, Thẩm Mạc Thành bị ánh mắt như thế xoáy sâu vào nội tâm nhưng vẫn không nói một lời chỉ nhìn La Thiếu Hằng, ý tứ lộ ra sự nghi ngờ.

La Thiếu Hằng nhìn ra ý hắn, sắc mặt trắng bệch, bàn tay đang bám lên cửa xe khẽ buông lỏng, trái tim trầm  hẳn xuống.

— Anh ấy thật sự đã quên mình.

Cho dù vừa rồi trong lúc chờ đợi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng La Thiếu Hằng vẫn cảm thấy khó chịu, những kí ức tình yêu nồng cháy tích tụ khi còn ở chung, hiện giờ chỉ còn lại mình anh nhớ rõ.

Thẩm Vân thấy sắc mặt anh trắng bệch, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Boss mình, đột nhiên cảm thấy đây đúng là cảnh tượng bất ngờ gặp lại người yêu mà đối phương lại hoàn toàn không nhớ mình thường thấy trên phim, không khỏi vì La Thiếu Hằng đau lòng một giây, ngay khi cậu cho rằng La Thiếu Hằng sẽ giống như trong phim truyền hình nói một câu “Anh thật ác” sau đó xoay người bỏ chạy thì La Thiếu Hằng lại khiến cậu được mở rộng tầm mắt.

La Thiếu Hằng bỗng nhiên chạy sang phía bên kia định mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã bị khóa liền gõ cửa kính xe, nói Thẩm Mạc Thành kêu lái xe mở cửa xong liền trực tiếp ngồi vào bên trong.

Thẩm Vân: “…”


Thẩm Du: “…”

Thẩm Mạc Thành nghiêng đầu nhìn La Thiếu Hằng ngồi xuống bên cạnh mình, đối với hành động của anh có chút kinh ngạc, dường như lá gan cũng khá lớn đi?

“Quên em cũng không sao, chúng ta làm quen lại lần nữa.” La Thiếu Hằng nói xong khẽ dừng lại một chút, vươn tay về phía La Thiếu Hằng: “Chào anh, em là La Thiếu Hằng.”

Thẩm Mạc Thành nhướn mày, ánh mắt rơi xuống bàn tay đang đưa tới trước mặt mình, tay La Thiếu Hằng phi thường xinh đẹp, không mảnh mai cũng không thô ráp, hình dáng tuyệt đẹp, xương ngón tay thon dài, là bàn tay khiến người khác nhìn vào mà không thể rời mắt được.

Tầm mắt Thẩm Mạc Thành dừng trên tay anh mấy giây, rồi mới chậm rì rì vươn tay ra bắt tay với La Thiếu Hằng, khi vừa chạm tới, tay La Thiếu Hằng bỗng cử động, 5 ngón tay đan vào tay Thẩm Mạc Thành, hình thành tư thế mười ngón tay đen xen sít chặt.

Thời gian nắm tay chỉ khoảng 1 giây, có lẽ ngắn hơn chút, Thẩm Mạc Thành chợt đè tay La Thiếu Hằng lại, một tay khác với tốc độ sét đánh không kịp tránh chế trụ cổ anh, đè ép anh lên thành ghế xe.

Trên cổ truyền tới áp lực đè nén khiến La Thiếu Hằng khó thở, yết hầu truyền tới từng trận đau nhức, anh mãnh liệt trừng mắt nhìn Thẩm Mạc Thành ngay gần trước mắt.

Bởi vì khi còn bé từng phát sinh chuyện bị bắt cóc, La Thiếu Hằng sau khi được cứu về đã được gia đình bảo bọc chặt chẽ, tiểu học, trung học đều học ở trường tư, tuy mọi người đều biết La gia có một người con học mỹ thuật tạo hình nhưng rất ít người biết mặt anh, người bên ngoài cũng chỉ biết mặt cha mẹ, anh cả La Tông Thành và chị hai La Quỳnh Như.

Trước kia anh được La gia bảo hộ kín kẽ, sau đó lại được Thẩm Mạc Thành bảo bọc như vật trân quý, đã từng có người vu hãm hoặc đạo tác phẩm của anh, cuối cùng đều bị Thẩm Mạc Thành giáo huấn tới độ mỗi khi nhìn thấy anh đều cúi gằm mặt đi đường vòng.

Hiện giờ lại bởi vì một cái nắm tay đơn giản mà rơi vào tình thế nguy hiểm bị Thẩm Mạc Thành bóp cổ.

Người trước mắt chính là người mình yêu mười mấy năm trước, là người thấy mình vì gọt bút chì không cẩn thận bị cắt phải tay chảy máu mà đau lòng muốn chết, là người khi mình bị đuổi ra khỏi nhà đã ôm chặt mình nói còn có anh, là người không chút do dự đứng chắn trước người mình khi nồi súp hầm sôi sùng sục văng tới.

Nhưng vì sao anh ấy lại trông xa lạ tới vậy? Ngoại trừ khuôn mặt, cơ hồ không còn nhìn thấy bóng dáng ôn nhu năm đó?

Trên cổ truyền tới lực đạo càng mạnh, hô hấp bị ép chặt không thở nổi, nhưng đối với La Thiếu Hằng những điều đó còn kém xa ánh mắt lạnh lẽo xa lạ của Thẩm Mạc Thành lúc này.


— Anh ấy thật sự không nhớ mình.

La Thiếu Hằng từng cho rằng khoảng thời gian thống khổ nhất đời, mình cũng trải qua được, còn cái gì mà có thể đánh ngã được mình nữa, hiện giờ anh rốt cục minh bạch — là hiện thực.

Thẩm Mạc Thành không thật sự sẽ bóp chết La Thiếu Hằng, hắn chỉ là cảm thấy hoài nghi đối với sự xuất hiện của người này, cộng thêm phản xạ có điều kiện nên mới bóp cổ cậu ta.

Trong lúc hai người nhìn nhau, trong cặp mắt hắc bạch phân minh, phần tình cảm tha thiết cơ hồ thi nhau tràn lên, khóe mắt phiếm hồng ngưng tụ một tầng hơi nước thản nhiên, khiến ánh mắt La Thiếu Hằng càng trở nên mê người. Lực tay Thẩm Mạc Thành có chút thả lỏng, ngón tay cái khẽ vuốt ve chỗ động mạch cổ anh, nhẹ giọng hỏi: “Nói xem, cậu đem tôi thành người nào?”

Tình cảm trong mắt La Thiếu Hằng quá mức sâu nặng, nếu không phải hắn không hề có ấn tượng gì về La Thiếu Hằng thì cơ hồ hắn đã cho rằng tình cảm La Thiếu Hằng muốn biểu đạt hết thảy đều dành cho mình.

Điều này khiến hắn cảm thấy La Thiếu Hằng như đang thông qua hắn mà nhìn một người khác, vừa nghĩ tới khả năng này, hắn thấy phi thường không vui.

Sau khi Thẩm Mạc Thành thả lỏng tay, hô hấp La Thiếu Hằng mới được thông thuận, nhưng không anh không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế bị áp chế nhìn thẳng hắn, cười nói: “Nếu… em nói em không đem anh thành ai khác, em biết rất rõ anh là Thẩm Mạc Thành, anh có tin không?”

Lúc La Thiếu Hằng nói chuyện có chút ngắt quãng, hẳn là do vừa rồi bị bóp cổ sặc tới, nhưng biểu tình không có một tia phản kháng nào, không biết là do cảm thấy phản kháng vô dụng hay là cảm thấy cho dù Thẩm Mạc Thành đã quên hết cũng sẽ không thương tổn tới mình.

Có tin không?

Thẩm Mạc Thành tự nhiên không tin, nhưng hắn cũng không tiếp tục khó xử La Thiếu Hằng, thu hồi cánh tay, ngồi trở lại vị trí cũ.

La Thiếu Hằng che yết hầu khẽ ho khan vài tiếng, từ trong yết hầu truyền tới cảm giác ngột ngạt cùng đau đớn khiến anh vô cùng khó chịu.

Thẩm Mạc Thành phát hiện La Thiếu Hằng bởi vì ho khan mà trên mặt nhiễm một tầng ửng đỏ, hắn chỉ liếc qua rồi dời đi: “Tôi không muốn truy cứu ý đồ tiếp cận của cậu, giờ cậu rời đi vẫn còn kịp.”

Rời đi? La Thiếu Hằng nghe vậy khẽ cười ra tiếng, mình đã đợi mười năm, ngay lúc mình cơ hồ đã muốn buông tha hết thảy thì rốt cục chờ được điều kỳ diệu không có khả năng xảy ra nhất, cuối cùng chờ đợi đã có kết quả, sao có thể cứ thể mà bỏ đi?

“Không.” La Thiếu Hằng ngẩng đầu, nhìn Thẩm Mạc Thành không chớp mắt, từng câu từng chữ nhấn mạnh: “Thẩm Mạc Thành, em sẽ không rời đi, cho em một cơ hội để em chứng minh những điều mình vừa nói.”

Ánh mắt kiên định đong đầy nhu tình, tựa như đang đối mặt với người mình yêu nhất đời, lên tiếng nói ra lời cảm động, chỉ vì muốn đổi lấy một cơ hội được đi theo bên cạnh người mình yêu.

Trong não Thẩm Mạc Thành hiện lên câu nói ‘Em muốn được ở cùng anh để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh’, biết rõ là hoang đường nhưng hiện tại hắn lại không hề có ý cự tuyệt.

Trong lúc Thẩm Mạc Thành trầm mặc, nội tâm La Thiếu Hằng cũng không bình tĩnh tự tin như bề ngoài thể hiện, trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, nếu Thẩm Mạc Thành vẫn còn đè ép anh ở khoảng cách gần như vừa rồi thì nhất định sẽ nghe được tiếng tim đập mạnh không quy luật cơ hồ như muốn nổ tung của anh.


— Xin anh đó, làm ơn đừng từ chối, cho em một cơ hội khiến anh yêu em thêm lần nữa đi.

La Thiếu Hằng yên lặng khẩn cầu trong lòng.

“Lấy đồ xuống đây.” trầm mặc một hồi, Thẩm Mạc Thành đột nhiên lên tiếng.

“Hả?” La Thiếu Hằng sửng sốt.

“Không phải muốn đi theo tôi sao?” Thẩm Mạc Thành nói xong, ra hiệu cho Thẩm Du phía trước nói: “Lên lấy đồ cùng cậu ta.”

“Vâng.” Thẩm Du lên tiếng trả lời.

“Anh đồng ý?” La Thiếu Hằng lúc này mới kịp phản ứng mình đã thành công, kích động mãnh liệt nhảy chồm lên, không ngờ lại va đầu trực tiếp lên trần xe, phát ra một tiếng động thật lớn khiến mấy người đang ngồi trong xe đều giật nảy mình, còn anh thì ôm đầu đau nhói nức nở một tiếng.

“Sao rồi?” Thẩm Mạc Thành nhíu mày kéo anh qua, vươn tay xoa xoa đỉnh đầu La Thiếu Hằng, vừa mới đụng vào lại nghe thấy một tiếng hít sâu một hơi nín nhịn, sau đó đụng tới một cục u thật lớn gồ lên, nhướn mày hỏi: “Sao lại lớn như vậy?”

“Sss….anh nhẹ chút, đầu em sắp nứt ra rồi, anh không thấy đau lòng hả?” La Thiếu Hằng theo phản xả bắt lấy tay Thẩm Mạc Thành, ngữ khí oán giận nói, lời này vừa nói ra khiến cả hai đều sửng sốt.

Ngữ khí La Thiếu Hằng thành thạo tự nhiên, tựa như đã quen thuộc từ lâu, nếu đối tượng là Thẩm Mạc Thành trước đây thì không có gì bất ổn, đối phương nhất định sẽ ôm anh dỗ dành cả buổi.

Mà lúc này Thẩm Mạc Thành đã không còn nhớ chút gì về quá khứ của bọn họ, nên những lời này bật ra không khỏi có vẻ tự mình đa tình quá mức, ngay chính bản thân anh cũng cảm thấy xấu hổ.

May mắn Thẩm Mạc Thành không nói thêm gì, chỉ buông tay ra nói một câu: “Cẩn thận một chút.”

Sợ Thẩm Mạc Thành sẽ đột nhiên đổi ý, La Thiếu Hằng không tiếp tục chần chờ nữa, đẩy cửa xe xuống vào khách sạn thu dọn đồ đạc, Thẩm Du cũng đi theo anh. Thẩm Vân ở bên ngoài không biết tình huống cụ thể ở trong xe, chờ tới khi nhìn thấy Thẩm Du giúp La Thiếu Hằng xách vali xuống dưới, đã sợ tới ngây người.

Thu phục được rồi?!

Cậu nhìn La Thiếu Hằng ngồi vào trong xe, cửa kính xe chỗ Thẩm Mạc Thành chậm rãi được kéo lên, không khỏi hét to trong lòng: Phát triển tới mức này quả thật quá đáng sợ! Hóa ra Boss mình là người như vậy?!

Hết chương 9


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui