Cô mất một lúc để định hướng xem mình ở đâu khi thức dậy. Cô nằm đó không di chuyển, ngó nghiêng xung quanh với cặp mắt ngái ngủ cho đến khi cô nhận ra căn phòng ngủ của Cage.
Rồi toàn bộ ký ức quay trở về. Cô nhớ đến chuỗi sự kiện đã dẫn cô đến giấc ngủ trong giường của anh. Quá nhiều thứ đã xảy ra kể từ lúc cô mở cánh cửa nhà cô cho anh vào đêm qua và trông thấy anh đứng đó với bó hoa hồng trên tay.
Trời hầu như đã tối trở lại. Bầu trời bên ngoài các ô cửa kính đã tím thẫm lại, gần như đỏ tía. Mặt trăng trắng mờ dường như chỉ cách cửa sổ có một quãng. Và một ngôi sao sáng chói, giống như một cái đốm xinh đẹp đặt bên cạnh thành một nụ cười, mọc hơi chếch xuống bên dưới của mặt trăng.
Cô ngáp và duỗi người ra rồi cuộn người trở lại. Cô ngồi dậy và lắc cái đầu rối bù của mình. Chiếc áo phông xoắn lại quanh eo cô. Đôi chân trần trụi và trơn mượt của cô, do cô đã tận dụng cái dao cạo của Cage khi cô tắm, trượt một cách nhẹ nhàng trên những tấm chăn mà cô đã đá ra khi cô nhấc đầu gối lên và cong lưng để ưỡn người về phía trước.
Cô khẽ thốt lên hốt hoảng.
Cage đang nằm ngay bên cạnh cô, vẫn hoàn hảo, một cánh tay choãi ra. Không một múi cơ nào di chuyển khi anh nằm ngửa ra, cánh tay anh giơ lên, hai tay anh kê dưới đầu, quan sát cô. Dường như không thích hợp để nói bất cứ điều gì, do đó Jenny quay khỏi cái nhìn chăm chú trong im lặng của anh và chỉ nói xin chào bằng mắt của cô.
Anh đã tắm trong lúc cô ngủ. Người anh có mùi của xà phòng giống như thứ cô đã dùng. Cằm anh đã được cạo sạch râu, và cô băn khoăn với một nụ cười nhẹ là không biết cô có làm cùn bàn cạo của anh không.
Mái tóc anh vẫn được để theo cái kiểu rối tung xòe như mọi khi. Sự hỗn loạn của những sợi tóc màu vàng nhạt đó thật bụi bặm, ngạo mạn, và hết sức Cage, cô thèm muốn được luồn những ngón tay của mình qua chúng. Nhưng chạm vào anh dường như cũng không thích hợp lắm.
Trong cái khoảnh khắc đó, sự vuốt ve khơi gợi nhất là mối giao cảm bằng mắt. Vậy nên Jenny không làm gì khác ngoài việc nhìn lại anh với cùng cái cường độ mãnh liệt như anh đang nhìn cô. Sự rúng động kéo dài giữa họ giống như những chuỗi âm thanh o o dai dẳng. Cảm giác của cả hai khớp một cách hoàn hảo với người kia, nhưng lúc này họ ngầm đồng ý với nhau là chỉ ấp ủ những cảm giác của mình.
Đôi mắt anh không hề dao động, nhưng cô biết là anh đang quan sát tất cả mọi thứ của cô – từ mái tóc đến khuôn mặt, cái miệng và bầu ngực. Làm sao mà anh lại bỏ qua ngực của cô cơ chứ? Jenny có thể cảm nhận được chúng đang run lên vì xúc cảm, đỉnh đầu của chúng đang kích mạnh vào nền vải mềm mải của chiếc áo phông như thể thi nhau thu hút sự chú ý của anh.
Hoặc không thể nào anh lại bỏ qua cái hình chữ V nơi nêm chặt cái quần con đang hiện ra bên trên cặp đùi trần của cô. Chắc chắn là nơi đó không thoát khỏi cặp mắt đang mờ đi đó rồi. Dưới cái nhìn chăm chú cháy rực của họ, những phần cơ thể dễ kích động của cô ấm lên một cách đáng kể và bắt đầu rộn lên với cơn đau ngọt ngào. Cũng như Jenny không thể rời mắt khỏi anh.
Cô để ý là mặt dưới của cánh tay anh không rám nắng như nhiều như phần còn lại của anh. Cô muốn được cắm hàm răng mình vào những bắp cơ rắn chắc trên các thớ thịt của anh, nhưng cô biết là Cage sẽ sốc lắm nếu cô làm vậy. Chẳng phải phụ nữ bị yêu cầu là không được chủ động đấy sao? Bên cạnh đó, cách cư xử như vậy nằm ngoài khả năng của cô.
Chỏm lông ở nách anh trông mềm mại và rậm rạp. Chúng có gây cảm giác nhột nhạt không nhỉ? Không nghi ngờ gì. Sao cô lại dám nghĩ ngợi như vậy chứ? Đôi mắt cô cụp xuống xấu hổ trong một thoáng trước khi cô lại ngước chúng lên.
Kể từ sau đêm ở Monterico, cô đã mờ mắt vì cái hình ảnh bán trần trụi của anh. Giờ thì thong thả hơn, cô nghiền ngẫm nó một cách kĩ càng và chi li đến từng chi tiết, những cơ bắp vồng lên trên ngực anh, lún phún lông, cách nó mở rộng rồi thuôn dần theo cái cấu trúc xương. Bụng anh phẳng lì và rắn chắc. Rốn của anh lún xuống ngay giữa chiếc bụng hẹp.
Anh đang nằm với chân bắt chéo lại ở mắt cá chân. Hai bàn chân trần trụi. Anh đang mặc một chiếc quần jean.
Và chúng không được cài nút.
Đó là một chiếc quần jean thông thường của công nhân dàn khoan và những anh chàng cao bồi, với chiếc khuy nhỏ lỗi thời. Các đường may đã bạc hết màu và sờn mòn. Chiếc quần ôm lấy cặp đùi dài của anh và khum lấy cái vật đàn ông của anh. Một dải lông kéo dài xuống cái khu mờ tối đang mở đó.
Jenny nhận ra là cô đang nín thở một lúc lâu rồi. Cô nhắm mắt lại và thở một hơi dài chậm chạp. Thật dễ để hình dung chuyện gì đã xảy ra. Ngay khi Cage kết thúc màn tắm rửa, anh đã rơi ngay vào cơn buồn ngủ và ngã ra ngay cái giường mà không bận tâm đến việc cài khóa quần jean. Dù gì thì anh cũng đã lái xe cả đêm.
Anh đã được che đậy, chỉ là…
Trái tim cô nện mạnh, Jenny lại mở mắt. Gần như nén lại ý muốn của mình khi chúng trôi đến vạt áo của Cage. Bụng anh nhấp nhô lên xuống theo từng hơi thở, khiến các cơ bắp của anh cũng nhấp nhô theo như trong một điệu múa ba lê say đắm và gợi tình.
Jenny bị mê hoặc. Cô cảm thấy bị thôi thúc. Sao lại phải đè nén nhỉ?
Cô chạm vào anh.
Những đầu ngón tay của cô lần mò trong cái trung tâm của dải lông rậm rạp như đang chẻ đôi phần thân trên của anh. Chúng kéo dài cuộc hành trình xuống đến tận rốn của anh. Ngón tay trỏ của cô e dè kiểm tra độ sâu của cái vể lõm lí thú đó và ngoáy đám lông xung quanh nó.
Anh thật ấm áp và sống động. Năng lượng phát ra từ anh và bắn một luồng điện lên các đầu ngón tay cô. Anh thật quá nam tính. Cô cảm thấy yếu đuối và an toàn dựa vào sức mạnh của anh. Bị quyến rũ một cách không cưỡng lại được, tay cô di chuyển xuống thấp. Dải lông ngực kéo dài xuống chiếc quần jean đang mở của anh tối hơn, rậm rạp hơn và lay động trong bàn tay cô.
Cô do dự và quay đầu lại. Khi nhìn vào gương mặt Cage, cô khẽ thốt lên.
Những giọt nước long lanh trong mắt anh. Anh đã không hề di chuyển, không hề thay đổi vị trí bấp bênh của mình, không nói một từ nào, nhưng mắt anh lại chứa đầy cảm xúc. Điều đó ném Jenny vào một nơi vượt quá cái giới hạn của thể xác.
Tình yêu chưa bao giờ hiện hữu đối với anh. Anh chưa bao giờ được âu yếm hay được đối xử tử tế đầy tình cảm. Sự vuốt ve yêu thương chưa bao giờ có trong cả quãng đời niên thiếu của anh. Anh đã bị cướp hết mọi sự trao tặng không vị kỷ đó.
Jenny không còn do dự. Thay vì vậy, cô thậm chí còn không nghĩ về nó. Suy nghĩ của cô không còn gì để phải cân nhắc cả.
Bàn tay cô biến mất trong chiếc quần jean của anh.
Một tiếng rên rỉ chân thành thốt ra từ ngực của Cage. Buông tay xuống, anh nắm chặt tấm chăn bên dưới anh. Anh nghiến chặt răng trong lúc mặt nhăn nhúm lại vì đam mê và ngửa đầu vào chiếc gối. Những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt anh khi anh nhắm chặt chúng lại để ngăn cơn lũ đam mê đang quét qua anh như một dòng sông đang chảy siết.
Anh móc ngón tay cái vào cạp của chiếc quần jean và đẩy chúng xuống qua hông, rồi đạp chân cho đến khi anh có thể đẩy chúng ra hoàn toàn.
Jenny nhìn xuống tay mình, mắt cô mờ đi vì háo hức. Anh lấp nó đầy hơn. Anh thật to lớn, cứng và nóng. Cô ngắm nhìn anh với đôi mắt háo hức, mong chờ.
Hành động hoàn toàn theo bản năng, cô quay lại và nằm xuống gần anh, áp má cô lê đùi anh. Mái tóc cô phủ lên anh như một tấm khăn choàng lụa mềm mại. Anh luồn những ngón tay vô thức qua nó được dẫn lối bởi sự đụng chạm.
Cô nhức nhối với tình yêu dành cho anh và muốn anh biết cô đã nghĩ anh tuyệt vời thế nào, cả thể xác lẫn tâm hồn. Cô nhấc đầu khỏi đùi anh, cúi xuống và hôn anh.
Điều xảy ra sau đó vượt quá sự tưởng tượng hay sự nhận thức của cô. Với một tiếng rên nhỏ Cage quay đầu anh lại và bắt đầu quay sang cô cô. Chiếc quần con của cô không hiểu được lột ra kiểu gì, mặc dù cô có thể nhớ một cách chắc chắn là nó được mặc thế nào.
Cô cảm thấy tay anh trên đùi cô, vuốt ve, mơn trớn và tách chúng ra. Anh chạm vào cô theo một cách hết sức thân mật.
Rồi miệng anh ở đó., ấm áp, ẩm ướt và dịu dàng.
Anh âu yếm cô và cô mơn trớn anh với môi và lưỡi cô. Thế giới trở thành một cái bát kem và cô đang bị chìm trong đó. Khí quyển ngập tràn, ngon lành và mượt như nhung. Trong cái vương quốc này không tồn tại những khía cạnh lởm chởm của cảm xúc, không có những phản ứng khó khăn, không cả những thực tại thô ráp. Mọi thứ đều êm thắm, trọn vẹn và nắm bắt được. Không có sự xấu xa và mơ hồ. Tất cả đều đẹp và sáng ngời.
Khi anh quay lại và chống người phía trên cô, anh thì thầm, “Mở mắt ra đi, Jenny. Hãy nhìn người đang yêu em.”
Mắt cô lập tức mở ra. Chúng đều đã mờ đi với đam mê, nhưng Cage biết cô nhìn thấy và nhận ra anh. Với một cú đẩy nhanh, anh đắm mình vào cái nơi ấm áp, trơn trượt của cô. Khi anh đã an toàn ở sâu bên trong cô, anh mỉm cười nhìn xuống gương mặt sáng bừng của cô.
Anh quan sát những mảng cảm xúc đang nhảy múa trên những đường nét khuôn mặt cô trong sự hưởng ứng với cái nhịp điệu âu yếm của anh. Anh nhìn vẻ băn khoăn trong đôi mắt mơ màng của cô khi anh thay đổi nhịp độ và mang cô đến những đỉnh mức cao hơn của sự khuấy động.
Anh quan sát ánh sáng cháy lên trong tâm hồn cô khi cô đạt tới sự thỏa mãn của mình…và anh nhìn cái tia yêu thương của cô khi anh cũng đạt đến sự thỏa mãn của mình.
***
“Em thật là báu vật đối với anh và anh yêu em, Jenny. Luôn luôn là vậy.” Môi anh kề sát tai cô. Những lọn tóc vàng khô cứng của anh lẫn vào với những sợi tóc nâu sậm của cô trên chiếc gối. Má anh cảm giác nóng bừng như má cô khi anh kéo chúng áp vào nhau. “Anh yêu em.”
Anh ngước đầu lên và nhìn xuống mắt cô, đôi mắt đang lấp lánh như những viên ngọc lục bảo. “Em cũng yêu anh, Cage.” Cô vươn tay chạm vào má anh, lông mày anh, môi anh, như thể đang thuyết phục bản thân rằng anh đang hiện hữu thật sự ở đó và tất cả chuyện này không phải là một giấc mơ.
“Nhớ điều mà anh đã hứa với em chứ?”
“Vâng. Anh đã giữ lời hứa của mình. Nó thật tuyệt, hệt như anh đã nói.”
“Em thật đẹp.” Anh di chuyển.
“Không, ở lại trong em đi.”
“Anh định sẽ làm thế,” anh thì thầm trên môi cô. “Nhưng anh thậm chí còn chưa được hôn em.” Anh bù đắp thiếu sót đó bằng một nụ hôn thật sâu, giữ lưỡi anh nằm trong miệng cô cho đến lúc cô thở không ra hơi.
Kéo chiếc áo phông lên, anh kéo nó qua đầu cô và ném nó sang một bên. Anh hạ thấp tia nhìn xuống ngực cô và nhẹ nhàng mơn trớn một bên nó.
“Anh đang nói về cái mà anh đã nói đấy, Jenny. Anh đã yêu em lâu lắm rồi, nhưng anh đã không thể làm bất cứ điều gì về nó. Em thuộc về Hal. Anh đã chấp nhận điều đó mà không hề tranh giành như mọi người đã thấy, cả em nữa.”
“Em đã cảm thấy có cái gì đó giữa chúng ta. Em đã không biết đó là cái gì.”
“Ham muốn.”
Cô mỉm cười và lồng những ngón tay vào mái tóc anh. “Nó là bất cứ cái gì, em đã rất sợ nó.”
“Anh đã nghĩ là em sợ anh.”
“Không. Chỉ là cảm giác mà anh tạo ra cho em.”
“Có phải đó là lí do em tránh anh không?”
“Em thể hiện điều đó rõ thế cơ à?”
“Hm.” Anh bị bộ ngực cô kích thích với những đường nét và những đỉnh nút sẫm màu của chúng. Anh âu yếm khám phá chúng. “Anh thích đi lòng vòng còn em thì lại muốn lặn ngụp trong sự bao bọc.”
“Anh thật là nguy hiểm khi cứ đi vòng quanh. Anh sẽ làm bất cứ cái gì để không bị bỏ lại một mình trong cùng một căn phòng với anh. Anh dường như tiêu hủy hết mọi khí oxy. Em đã không thể thở nổi.” Cô rên nhẹ lên khi anh nghiêng đầu cô đi và làm ướt núm vú cô bằng lưỡi anh. “Anh vẫn đang lấy hết hơi thở của em đấy.”
“Anh không thể giữ những điều mà em còn đang bí mật với anh.” Anh khuấy động bên trong cô. Anh lại cứng trở lại.
Cô xoa lòng bàn tay lên những bắp cơ rắn chắc ở mông anh và đẩy anh vào sâu hơn bên trong. Anh vuốt ve ngực cô, nghịch cái núm vú cho đến khi nó săn cứng lại và đỏ lên, rồi hạ thấp miệng anh xuống nó.
Jenny nhìn anh vuốt ve cô, nhìn cái đường cong trên má anh khi anh thỏa mãn niềm mong mỏi có cô của mình. Cô ước gì cô có thể lấp đầy được sự trống trải bên trong anh, xóa bỏ tất cả những lần mà anh cần tình yêu nhưng đều không được đáp đền trong quá khứ của mình.
“Cage, hãy sử dụng em đi. Sử dụng em đi.”
“Không, Jenny,” anh nói, lưỡi anh đánh nhẹ. “Anh đã sử dụng những người đàn bà khác. Lần này thì khác.”
Cô muốn tập trung vào những cách làm vui lòng và thỏa mãn anh, nhưng cô lại bắt đầu bị nhấn chìm trong niềm khoái cảm mà anh đang mang lại cho cô. Sự khuấy động của anh ngày càng dâng cao cho đến lúc anh lấp đầy cô trở lại. Những bức tường của cơ thể cô đóng chặt lại quanh sự cương cứng của anh. Cô run lên với từng cú đẩy mạnh mẽ và cong người lên để đón nhận chúng.
Rồi một cảm giác khác tăng dần lên ở giữa người cô. Ban đầu, sự di chuyển khe khẽ đó nhỏ đến mức cô nghĩ là cô đã tưởng tượng ra chúng. Nhưng rồi những cơn run rẩy trở nên mạnh hơn và cô nhận ra cái gì đã tạo ra chúng.
Khi nhận ra điều đó, cô thấy hoang mang. Cơ thể cô cứng đờ bên dưới Cage và thay vì cố gắng để biết rõ hơn về anh, cô lại giẫy ra. “Không, không, dừng lại.” Cô nắm chặt lấy đầu anh và nhấc nó ra khỏi ngực mình. Cô vặn người thoát khỏi anh và khép chặt hai đùi lại với nhau. “Dừng lại, dừng lại.”
“Jenny?” Hơi thở của anh gấp gáp và ồn ào. Phải vài giây sau mắt anh mới tập trung trở lại được và nỗi hoang mang ngự đầy trong đó. “Có chuyện gì vậy, Jenny? Anh đã làm em đau à?”
Trái tim anh thắt lại sợ hãi khi cô quay lưng lại với anh, co gối lên đến ngực và cuộn tròn cơ thể mỏng manh của mình lại. “Ôi, Chúa ơi, có chuyện gì vậy. Em bị sao? Hãy nói với anh đi.”
Cage chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và bất lực đến vậy trong cả cuộc đời mình. Vài giây trước thôi anh và Jenny vẫn còn đang làm tình. Cơ thể cô đầy sự hưởng ứng và háo hức. Vậy mà giờ cô lại khóc lóc và hành động như thể mọi nỗi đau đớn khổ sở đang tràn ngập trong cô.
Anh đặt một tay lên vai cô. Cô nao núng với cái động chạm của anh. “Chuyện gì vậy? Anh có nên gọi cho bác sĩ không?” Câu trả lời duy nhất của anh là một tiếng thổn thức khe khẽ. “Vì Chúa, Jenny, dù sao thì em cũng phải nói với anh nếu em bị đau chứ.”
“Không, không,” cô rên lên. “Không phải như thế.”
“Vậy thì là cái gì?” Anh cào mấy ngón tay qua mái tóc, rồi nôn nóng đẩy nó khỏi thái dương mình. “Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao em lại ngăn anh lại? Anh đã làm em đau phải không?”
“Em cảm thấy đứa bé di chuyển.”
Những lời nói đó được thì thầm với cái gối bằng một giọng nhẹ tênh. Lúc đầu Cage không thể nghe ra chúng, nhưng khi anh tách từng âm tiết và rồi ghép chúng lại với nhau, anh thở ra nhẹ nhõm. “Đó là lần đầu tiên?”
Cô gật đầu. “Bác sĩ đã nói là em sẽ bắt đầu cảm nhận được nó ngay. Đây là lần đầu tiên.”
Đằng sau cô, Cage mỉm cười. Đứa con của anh đã nói chuyện với anh. Nhưng Jenny rõ ràng là đang lo lắng về nó. Anh lại chạm vào vai cô và lần này không nhấc tay ra kể cả khi cô cứng người lại một cách không muốn. Thực ra, anh nằm xuống bên cạnh cô và cố kéo cô vào vòng tay mình.
“Ổn mà, Jenny. Nó sẽ không làm đau gì đứa nhỏ đâu nếu chúng ta cẩn thận.”
Cô đột nhiên ngồi bật dậy và nhìn anh. “Anh không hiểu gì sao?”
Cage nhìn cô nghi hoặc khi cô nhảy ra khỏi giường, kéo tấm chăn cho đến khi rút được nó ra khỏi những tấm chăn nhàu nát khác và cuộn nó bao quanh mình. Cô đi về phía cửa sổ và ngả vai tựa vào khung cửa, quay lưng lại với căn phòng.
Anh đau đớn và giận dữ và không che giấu nó khi anh nhảy phắt khỏi giường, nhấc chiếc quần jean lên, và xỏ vào chân, kéo mạnh nó qua hông một cách đầy giận dữ.
“Anh nghi ngờ là anh không hiểu đấy, Jenny. Tại sao em không nói cho anh biết đi?”
Cô không nghe thấy tiếng bước chân anh trên tấm thảm dầy, và nó cảnh báo cô khi cô quay lại và thấy anh đứng quá gần như vậy. Lông mày anh nhăn lại với cái nhìn trừng trừng. Chiếc quần jean lại không được cài cúc và mái tóc anh rối bù sau cuộc càn quét của những ngón tay anh qua nó.
Anh đúng là hiện thân của người đàn ông gợi cảm và thật quá lôi cuốn, cô đã phải đấu tranh hết sức quyết liệt để kháng cự lại anh.
“Anh có thể không để tâm đến bất cứ sự đúng mực nào trong hành vi cư xử của một con mèo hoang nhưng em thì có.”
“Em đã nghĩ điều mà chúng ta đang làm là hành vi của một con mèo hoang à?” anh hỏi, giọng nói của anh đang run lên vì giận.
“Em đã không nghĩ cho đến khi em cảm thấy đứa con em đang di chuyển.”
“Anh nghĩ nó thật tuyệt. Anh ước gì em đã chia sẻ điều đó với anh.”
“Nó là con của một người đàn ông khác, Cage! Anh không nhận ra điều đó biến em thành loại đàn bà nào ư?”
Cơn giận của cô bộc phát và chứa trong nó là cả sự xấu hổ và đau đớn. Cô gục đầu xuống khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Cage nhìn thấy vai cô bắt đầu run rẩy với cơn thổn thức. Bàn tay nhỏ bé yếu đuối của cô nắm chặt tấm chăn xung quanh mình hệt như nàng Eva quấn chặt chiếc lá xung đầu tiên nhằm che giấu sự ngượng ngùng của mình.
“Điều đó biến em thành loại đàn bà nào?”
Cô lắc đầu, lần đầu tiên không thể nói to được suy nghĩ của mình. Cô hít một hơi để ngăn những giọt nước mắt. “Cái mà chúng ta đã làm với nhau…cách mà em đã hành động khi chúng ta….làm tình…”
“Tiếp đi,” anh giục khi cô ngừng lại.
“Em không biết bản thân mình nữa. Em yêu anh, nhưng em đang mang đứa con của anh trai anh.”
“Hal đã chết rồi. Chúng ta thì vẫn đang sống.”
“Em đã bác bỏ nó, thậm chí với chính bản thân em, nhưng cha mẹ anh đã hoàn toàn đúng khi nói em đã cố rù quyến Hal lơ là nhiệm vụ của anh ấy.”
“Em định nói gì?” Lông mày Cage nhíu lại thắc mắc.
“Đêm đó khi anh ấy tới giường em, ôm lấy em, anh ấy đã không có ý định làm tình với em. Em đã hôn anh ấy và van xin anh ấy ở lại với em, từ bỏ chuyến đi và kết hôn với em.”
“Em đã nói điều này với anh trước đây. Em đã nói là anh ấy đã bỏ đi, rồi lại quay trở lại.”
“Phải.”
“Vậy em không thể nào tự kết tội mình là đã cố quyến rũ anh ấy. Hal đã tự quyết định mà không hề có bất cứ sự ép buộc nào từ em.”
Cô lại dựa đầu vào khung cửa sổ và nhìn vào một điểm vô hình nào đó bên kia cánh cửa chớp. “Nhưng anh không thấy sao? Anh ấy có lẽ chỉ quay quay lại đển kiểm tra em, để hôn chúc ngủ ngon thêm một lần nữa. Em đã tuyệt vọng và anh ấy hẳn đã cảm nhận được điều đó. ”
Bên trong Cage thắt lại. Liệu anh có thể tiếp tục lời nói dối này bao lâu nữa? Tại sao nó không đơn giản là một cái chết tự nhiên như bao cái chết khác và để Hal lại một mình trong cái thế giới âm ty đó? Tại sao nó cứ phải quay trở lại để ám ảnh anh mỗi lần anh thoáng chạm vào cái hạnh phúc với Jenny chứ? Hệt như một cái rào chắn độc địa, lỗi lầm đó luôn ngăn anh chạm tới ngưỡng cửa của thiên đường.
“Nó vẫn cứ là quyết định của Hal,” anh lập lại một cách kiên quyết.
“Nhưng nếu đêm đó chưa bao giờ xảy ra, anh có thể vẫn còn sống. Em đã không đủ nhạy cảm để lo lắng về việc mang thai, nhưng có lẽ Hal thì có. Có lẽ đó là điều mà anh ấy đã nghĩ tới khi anh ấy trở nên đủ thận trọng để ngừng lại.”
“Em còn không có lương tâm hơn khi dụ dỗ anh ấy tránh khỏi cái nhiệm vụ cao cả theo lời gọi của Chúa khi tất cả thời gian đó em đã thực sự yêu anh, một tình yêu mà em đã quá yếu đuối và sự can đảm để thừa nhận. Giờ em lại ngủ với anh trong lúc đang mang đứa con của Hal. Đứa trẻ sẽ không bao giờ biết cha nó là bởi vì em.”
Cage đứng lặng yên trong một lúc trước khi đi đến bên giường và ngồi xuống mép của nó. Anh dang rộng đầu gối, chống hai khuỷu tay lên đó, và ôm lấy đầu khi anh nhìn chằm chằm xuống tấm thảm giữa hai chân mình.
“Em không có lí do gì để cảm thấy tội lỗi cả, Jenny.”
“Đừng cố làm cho em thấy khá hơn. Em ghê tởm chính mình.”
“Hãy nghe anh, nghe anh nói đi,” Cage nói rõ ràng, ngẩng đầu lên. “Em không có bất cứ lỗi lầm gì về chuyện đó cả, không cám dỗ Hal vào giường của em, không làm anh ấy lơ là khỏi nhiệm vụ, và chắc chắn là không trong cái chết của anh ấy. Và cả không có tội lỗi gì trong việc làm tình với anh trong khi đang mang đứa con của Hal cả.”
Cô bối rối quay lại nhìn vào anh. Ánh trăng chiếu sáng một bên mặt cô, và bên còn lại chìm trong bóng tối. Điều đó có lẽ tốt hơn, Cage nghĩ. Anh sợ điều mà anh có thể nhìn thấy trên khuôn mặt cô khi anh nói với cô.
Anh thở một hơi nặng nhọc và nói thật khẽ, mặc dù không có sự ngập ngừng nào trong lời thú nhận của mình. “Hal không phải là cha của đứa bé trong bụng em đâu, Jenny. Mà là anh. Anh đã tới phòng ngủ của em đêm đó, không phải Hal. Chính anh là người đã làm tình với em.”
Mắt cô vẫn nhìn và mở lớn ra khi cô chiếu cái nhìn về phía anh từ bên kia căn phòng. Thật chậm rãi cô trượt mình xuống dọc bức tường và ngồi sụp xuống sàn nhà. Tấm chăn đổ xuống xung quanh cô. Tất cả hiện rõ lên khuôn mặt cô, tái đi vì không thể tin, và tay cô với các đốt ngón tay nắm lại đến trắng bệch ra.
“Không thể nào,” cô nói không ra hơi.
“Đó là sự thật.”
Cô lắc đầu điên cuồng. “Hal đã tới phòng em. Em đã nhìn thấy anh ấy.”
“Em đã nhìn thấy anh. Căn phòng đã rất tối. Anh lúc đó đứng quay lưng lại với anh sáng khi anh mở cửa phòng. Anh đã không thể là bất cứ cái gì ngoài một cái bóng.”
“Đó là Hal!”
“Anh đã đi ngang qua phòng em và nghe thấy tiếng em khóc. Anh đã định đi gọi Hal. Nhưng anh ấy đã xuống nhà, đang mê mải nói chuyện với Cha và Mẹ. Do đó anh đã đi vào để kiểm tra em.”
“Không,” cô lầm bầm nói, vẫn lắc đầu quầy quậy.
“Trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì, em đã ngồi dậy và nhầm anh là Hal.”
“Em không tin anh.”
“Vậy làm sao mà biết nó đã xảy ra thế nào chứ? Em đã với lấy anh. Mặt em đẫm nước mắt. Anh có thể nhìn thấy chúng qua ánh đèn phản chiếu trước khi anh đóng cánh cửa lại. Anh thừa nhận là lẽ ra anh nên nói rõ mình là ai ngay khi em gọi anh là Hal, nhưng anh đã không làm thế. Lúc đó, Anh đã không muốn và cho đến giờ anh vẫn mừng muốn chết là anh đã không làm thế.”
“Em không muốn nghe.” Cô bịt tai lại.
Không nao núng, anh tiếp tục nói. “Anh đã biết là em đang đau khổ, Jenny. Em đã bị tổn thương và cần được giải tỏa. Thẳng thắn mà nói, anh đã không nghĩ là Hal sẽ trao cho em cái mà em cần.”
“Nhưng anh thì có,” cô rít lên buộc tội.
“Anh đã.” Anh đứng lên khỏi giường và đi về phía cô. “Em đã yêu cầu anh ôm em, Jenny.”
“Em đã yêu cầu Hal.”
“Nhưng Hal đã không có ở đó phải không?” Cage hét lên, cơn giận của anh bùng lên. “Anh ấy đã xuống nhà nói chuyện về tầm nhìn, về tiếng gọi và mục tiêu, trong khi lẽ ra anh ấy cần phải chăm sóc cô vợ chưa cưới của mình.”
“Em đã làm tình với Hal!” cô thét lên trong sự cố gắng điên cuồng bác bỏ những cái mà anh đang nói với cô.
“Em đã rất buồn. Em đang khóc. Hal và anh đủ giống nhau đến nỗi em đã nhầm anh thành anh ấy. Bọn anh đều cùng mặc quần jeans và áo sơ mi như nhau. Anh đã không nói bất cứ điều gì nên em đã không thể phân biệt được giọng nói của anh.”
“Nhưng em sẽ biết sự khác nhau đó.”
“Em có thể phân biệt anh với ai chứ? Em đã không hề có một gã tình nhân nào khác.”
Cô cố quên đi việc cô đã lo lắng thế nào về việc dụ dỗ “gã tình nhân” đó ôm cô và hôn cô, cũng như cô đang cô quên đi những viên thuốc ngủ mà cô đã lấy đêm đó. Cô đang không tỉnh táo, suy nghĩ của cô u mê rồi ư? Sau đó cô đã không hề nghĩ đến việc nó hầu như có thể là sự tưởng tượng của cô ư? Tất cả không phải dường như chỉ là giấc mơ thôi ư?
“Em đã không tìm anh,” Cage nói. “Em đang tìm Hal. Đơn giản là không bao giờ anh nghĩ nó có thể là một ai đó khác.”
“Nó là một sự thú nhận tuyệt vời như việc anh là một kẻ nói dối đáng ghê tởm đến nhường nào.”
Mắt anh nheo lại. “Đêm đó em có vẻ không nghĩ anh là một kẻ đáng ghê tởm. Em dường như đã không hề để tâm đến anh.”
“Dừng lại. Đừng - ”
“Em đã trườn lên anh như một con gấu đang mùa yêu.”
“Im đi.”
“Thừa nhận đi, Jenny, em chưa bao giờ hôn như thế trước đó. Hal chưa bao giờ hôn em như thế phải không?”
“Em - ”
“Thừa nhận đi!”
“Em sẽ không làm thế!”
“Ồ, em có thể bác bỏ tất cả nếu em muốn, nhưng em biết là anh nói đúng mà. Anh đã chạm vào em và cả hai chúng ta đều vỡ tung ra như pháo hoa.”
Jenny nhắm chặt hai mặt lại. “Em đã không biết đó là anh.”
“Có gì quan trọng chứ.”
Mắt cô mở bừng ra. “Đó là một lời nói dối!”
“Không, không phải, và cái gì đó còn hơn thế, em biết là không phải mà.”
Cô ép những ngón tay lên môi. “Làm sao mà anh có thể hèn hạ thế chứ? Làm sao mà anh lại có thể lừa dối em như thế? Làm sao mà anh có thể - ” cô nghẹn lại.
Cage quỳ xuống phía trước cô. Cơn giận của anh giảm xuống và giọng nói của anh run lên tha thiết. “Bởi vì anh yêu em.”
Cô lặng người nhìn lại anh.
“Bởi vì anh cần được bao bọc trong em nhiều như em cần tình yêu của một người đàn ông vậy. Anh đã muốn em nhiều năm rồi, Jenny. Ham muốn, phải, nhưng còn hơn thế nữa, hơn rất nhiều. Đêm đó, em đã ở đó, nằm trên giường, trần truồng, ấm áp, ngọt ngào và khơi gợi. Lúc đầu anh nghĩ là anh chỉ ôm em, hôn em vài lần trước khi anh nhận ra chính bản thân mình. Nhưng khi anh ôm em, cảm nhận hương vị của em, cảm nhận được lưỡi em áp vào lưỡi anh, chạm vào ngực em” – anh nhún vai bất lực – “nó đã không thể dừng lại dòng thác lũ đó.”
“Anh đã rất ngạc nhiên là em vẫn là một trinh nữ. Nhưng thậm chí khi phát hiện ra, điều đó cũng không đủ để ngăn anh lại. Mọi thứ anh làm là yêu em đêm đó. Tất cả mọi điều anh nghĩ tới là an ủi nỗi đau của em với tình yêu của anh. Đó là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy như anh đang làm điều gì đó có ý nghĩa. Nó thật rõ ràng và đúng đắn, Jenny. Em đã bộc lộ bản thân em với anh.”
“Em đã nghĩ em đang nói chuyện với Hal.”
“Nhưng không phải. Chính anh mới là người tình của em. Nghĩ lại về đêm đó và so sánh nó với đêm nay đi. Em biết là anh không hề nói láo mà.”
Anh đứng lên và bắt đầu bước đi hết chiếu dài tấm thảm từ giường ra đến cửa sổ. “Anh đã làm tình với em một lần, anh đã không thể từ bỏ em. Anh muốn chinh phục được em một cách từ từ. Anh đã lên kế hoạch tán tỉnh em để ngay khi Hal trở về nhà em sẽ sẵn sàng hủy bỏ lời đính hôn của em với anh ấy mà không đau đớn nhất có thể và đến với anh.”
Anh ngừng đi lại và mỉm cười nhìn xuống cô. “Cái ngày em nói với anh em đã có thai, anh vẫn chỉ có thể kìm giữ. Anh đã muốn nhảy cẫng lên, ôm lấy em, và khiêu vũ với em khắp cửa hàng thuốc đó. Tối nay khi em nói với anh đứa bé đang đạp, anh cũng có cảm giác tương tự như vậy.”
Vẫn giữ những suy nghĩ về những điều được tiết lộ chỉ cách đây vài phút, Jenny nhìn về phía trước giường. Nó thật kinh khủng. Rất kinh khủng. Nhưng cô tin anh. Nó đánh thức tất cả các giác quan. Sao cô không nhận ra là trước đây cô không hề biết. Giờ nó rõ ràng như ban ngày. Rất rõ ràng. Nhưng như anh đã nói, cô đã không tìm kiếm nó.
Hay là cô đã? Cô đã biết ư? Trong sâu thẳm tâm hồn mình, cô đã biết đúng không? Không. Chúa lòng lanh, không!
“Tại sao anh không nói với em, Cage? Em đã làm tình với một người đàn ông mà lại nghĩ đó là một người đàn ông khác! Tại sao anh lại không nói với em?”
“Lúc đầu là bởi anh đã nghĩ là em vẫn yêu Hal. Nó sẽ phá hủy em nếu nghĩ là em đã không công bằng với anh ấy.”
“Em đã thế.”
“Em không phải vậy, mẹ kiếp. Nếu có bất cứ ai, thì đó là anh!”
Ngực cô nặng trịch với cảm xúc khi cô run rẩy tới tận đầu ngón chân. “Đã hàng tháng trời rồi. Tại sao anh lại không nói với em?”
“Anh đã không muốn làm tổn thương em.”
“Anh nghĩ là giờ em sẽ không bị tổn thương sao?”
“Em không nên thế. Em được tự do mà. Đó là lỗi của anh, Jenny, không phải của em. Em vô tội và anh đã cố gắng để có em.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em có một thiên hướng kinh hoàng để giành lấy trách nhiệm đối với lỗi lầm của người khác. Em đã giữ bản thân mình phải có trách nhiệm với những khuyết điểm của mọi người. Cha mẹ anh, Hal, anh.”
Anh thở dài. “Nhưng đó không phải là lí do duy nhất.” Anh buồn bã nhìn vào mắt cô. “Anh đã muốn làm cái gì đó đúng đắn. Anh cảm thấy như thể anh mắc nợ Hal khi không nói với em. Trong khi anh tự do trưởng thành trong địa ngục, rượu chè và chơi gái thì anh ấy đã dành cả đời để làm những điều đúng đắn. Anh đã lấy cái gì đó xứng đáng thuộc về anh ấy…mặc dù anh đã có thể chứng tỏ điều đó, bởi vì anh đã yêu em ”
Anh bước lại gần cô hơn. “Anh đã muốn em là một phần cuộc đời anh, nhưng anh biết cái giá mà anh phải trả rất đắt. Một kẻ không ra gì như anh không có quyền mà không phải trả một giá xứng đáng.”
“Anh đang nói về cái gì vậy, Cage? Đối với em cho đến tận tối nay anh mới đáng bị trừng phạt. Anh đã phải trả giá gì chứ?”
“Một trong số chúng là em đã thét tên của người anh trai anh ngay lúc em lên đỉnh trong lần đầu tiên đó.” Cô gập đầu xuống. “Cái giá khác là em lúc nào cũng nghĩ Hal chính là người đầu tiên đưa em đến với niềm đam mê. Một cái khác nữa là cái đêm ở Monterio khi anh đã có thể ôm em trong lúc em ngủ nhưng vẫn không thể bộc lộ tình yêu của anh. Cái giá đắt nhất là em đã nghĩ rằng con anh, đứa con của anh, đáng có một người cha khác hơn là anh.”
Cô gần như là tha thứ cho anh ngay sau đó. Cô gần như đầu hàng sự chấn động trong giọng nói của anh và sự chiếm hữu dữ dội trong mắt anh. Cô gần như là đã nhào vào vòng tay anh và đòi hỏi tình yêu của anh.
Nhưng cô không thể. Cái mà anh đã làm thật đáng sợ, và một lỗi lầm to lớn như thế không thể nào coi như không có. “Vậy sao bây giờ anh lại nói với em?”
“Bởi vì em đang tự đổi lỗi cho mình về cái chết của Hal. Anh không thể chấp nhận điều đó, Jenny. Anh đã đi thực thi nhiệm vụ của mình với một cơ thể và một lương tâm trong sáng.Cái chết của anh ấy không dính dáng tí gì tới em cả. Em không có cách nào có thể ngăn ngừa nó lại. Anh sẽ không để em sống nốt quãng đời còn lại trong sự trách cứ bản thân vì nó và nghĩ rằng em thậm chí còn phải chịu trách nhiệm một cách mơ hồ về việc đã tạo ra một đứa con côi.”
Anh với lấy tay cô. Nó nằm lạnh giá và không sức sống trong tay anh. “Anh yêu em, Jenny.”
Cô giật tay ra. “Tình yêu không thể xây dựng dựa trên sự lừa dối, Cage. Em đã nói dối em hàng tháng trời. Anh muốn em làm gì đây?”
“Yêu lại anh.”
“Anh biến em thành một đứa ngu ngốc.”
“Anh đã tạo ra một người đàn bà trong em.” Anh quay khỏi cô, cố gắng kiểm soát cơn giận của mình. “Nếu em ngừng việc sàng lọc mọi thứ qua cái máy lọc về tính đúng đắn, lương tâm tội lỗi của em đi thì em sẽ thấy mọi thứ rõ ràng hơn. Đêm là điều tốt đẹp nhất đã từng xảy ra với cả hai chúng ta. Nó đã giải phóng cả hai chúng ta.”
“Tự do ư?” Cô khóc nấc lên. “Tự do ư? Em sẽ phải chịu đựng hậu quả của đêm đó cho đến tận cuối đời.”
“Em đang ám chỉ đứa con của anh giống như một gánh nặng ư?”
“Không, không phải đứa bé,” cô thốt lên. “Là tội lỗi. Về việc làm tình với một người em trai trong lúc lại đang được đính hôn với một người khác.”
“Ôi…” Anh đấm vào những bức tường với tiếng chửi thề. “Chúng ta lại quay trờ lại với điều đó sao?”
“Phải. Và em thấy mệt mỏi về nó. Đưa em về nhà đi.”
“Không đời nào. Không cho đến khi chúng ra giải quyết triệt để chuyện này.”
“Đưa em về nhà đi,” cô cứng rắn nói. “Nếu anh không đưa, em sẽ lấy cắp chìa khóa của một trong những chiếc ô tô của anh và sẽ tự lái xe về đấy.”
“Em sẽ ở lại đây hoặc anh sẽ - ”
“Đừng có dọa em. Em không sợ anh nữa đâu. Mọi sự đe dọa của anh giờ là vô nghĩa. Anh còn có thể làm những điều gì tồi tệ hơn với em nữa sau những cái mà anh đã làm chứ?”
Cằm anh siết lại giận dữ. Cô nhìn mắt anh đầy lên cơn giận dữ sôi sục, rồi ngay lập tức nó trở lên lạnh giá. Đột nhiên anh quay người khỏi cô. Đi về phía tủ đồ, anh lôi một chiếc áo sơ mi ra khỏi móc và xỏ vào một đôi bốt. “Mặc quần áo vào đi,” anh nói cộc lốc qua đôi môi gần như không di chuyển. “Anh sẽ quay lại với em trong năm phút nữa.”
Khi anh quay lại, cô đã sẵn sàng. Cô theo anh xuống nhà và đi qua cửa trước. Trời rất tối khi họ đi ngang qua khoảng sân để tới chỗ gara. Anh mở cửa chiếc xe Lincohn và cô ngồi vào.
Họ im lặng trong suốt quãng đường đi vào thị trấn. Bàn tay anh nắm chặt vô lăng như thể muốn nhấc nó khỏi khung. Anh lái rất nhanh. Khi anh dừng lại bên ngoài căn hộ của cô, cô đu người về phía trước với một cái chạm mạnh. Nghiêng người qua cô, anh mở cánh cửa và đẩy nó mở ra. Cô bước ra ngoài.
“Jenny?” Anh nghiêng người qua chiếc ghế ngồi. “Anh đã làm những điều tồi tệ. Gần như là đê tiện. Nhưng đây là một lần anh cố làm một điều gì đó đúng đắn. Anh đã muốn làm điều gì đó có ý nghĩa cho những người thân của anh, em, và con của anh.” Anh bật cười buồn bã. “Thậm chí khi anh cố làm cái gì đó đúng đắn, nó cũng bị cho là xấu xa. Có lẽ đó chính là sự thật về cái mà mọi người luôn nói về Cage Harden. Hắn đúng là không bao giờ tốt được.” Anh với tới cánh cửa và kéo nó đóng sầm lại.
Rồi với một tiếng nghiến của bánh xe trên sỏi, chiếc xe lao về phía trước và nhanh chóng biến mất khỏi khu đỗ xe.
Jenny lê người vào căn hộ. Cô cảm thấy kiệt sức, trống rỗng. Có phải chỉ mới đêm qua thôi, cô và Cage còn đang chia sẻ với nhau bữa tối đầy ánh nến? Phải rồi, còn có cả những bát kem và những chiếc cốc cà phê của họ vẫn còn đang để chiếc bàn cà phê mà, bị bỏ quên ở đó khi họ rời khỏi để trở Roxy và Gary tới El Paso . Nó có thể đã diễn ra trong một cuộc đời khác.
Cô để chiếc đèn không chiếu sáng khi cô đi qua căn hộ về phía phòng ngủ của mình. Nó dường như tăm tối, lạnh lẽo, trống trải, không như căn phòng ngủ ở nhà Cage.
Không, cô sẽ không nghĩ về nó nữa.
Nhưng cô đã làm và không thể ngăn những kí ức đó xông vào trong suy nghĩ của mình. Từng cái đụng chạm, từng nụ hôn, từng lời nói.
Cô nhớ cái nét lạnh lẽo trong mắt anh ngay trước khi anh bỏ đi. Có phải anh đã cố làm điều đúng đắn bằng cách giữ im lặng không?
Anh chắc chắn là không hành động một cách mù quáng vào buổi sáng Hal rời đi. Cô nhớ sự chú ý mà anh đã dành cho cô. Anh đã rất căng thẳng và thận trọng, nhưng không hề tự mãn hay khó chịu khi như có thể đã làm. Nếu nó chỉ là một trò lừa đảo tàn nhẫn mà anh diễn thì anh chắc chắn đã không nhìn một cách thèm muốn về nó sau đó.
Anh có yêu cô không? Anh đã bằng lòng từ bỏ quyền lợi đối với đứa con của mình. Một sự hy sinh như vậy có phải là minh chứng của tình yêu không?
Và nếu anh yêu cô, cô đã thực sự làm rối lên về cái gì vậy?
Cage là người tình duy nhất của cô. Điều đó không mang lại cho cô một cảm giác ấm áp, tươi sáng bên trong sao? Sự mê hoặc về đêm đó là của cô và Cage. Cô nên biết mới phải! Cô chưa bao giờ cảm thấy như vậy trong cuộc đời mình trước đó hay từ lúc…cho đến tận đêm qua.
Khi anh ở bên trong cô, cơ thể anh không thân thiết, như là một phần của cô sao? Cả hai lần, cô đều không cảm thấy trọn vẹn ư? Sự cộng hưởng của thân thể anh với cô không mang lại cho cả hai những mảnh câu đố phức tạp là Jenny Fletcher và khiến nó hoàn hảo ư?
Có phải cô buộc tội Cage lừa dối chỉ nhằm để làm nhẹ bớt lương tâm của mình không? Bởi vì nhiều năm rồi cô đã lừa dối Hal, lừa dối nhà Hendrens, lừa dối cả thị trấn. Cô đã bị cuốn đi với những kế hoạch hôn nhân của họ, biết rõ rằng tình yêu mà cô chịu đựng với Hal không phải là nền tảng cho một cuộc hôn nhân.
Giữa họ đã không hề có một sự đồng cảm nào như cô đã có với Cage. Hal đã không thỏa mãn được sự thiếu thốn trong tâm hồn cô. Với anh cô sẽ bị cuốn đi với việc phải đè nén tâm hồn đó và sống với những ràng buộc không ngơi nghỉ. Cage đã dám để cho cô là chính mình.
Cô không thể nào tha thứ cho Cage vì đã giữ bí mật của anh trong suốt thời gian đó sao? Cô đã được chuẩn bị tư tưởng để giữ bí mật của mình trong suốt phần còn lại. Nếu Cage không làm tình với cô đêm đó, nếu Hal không chết, cô sẽ phải kết hôn với vị hôn phu của mình. Và chả quan trong gì việc nó khiến cô không hạnh phúc đến thế nào, cô sẽ nổ tung ra vì nó. Trước mối quan hệ của cô với Cage, cô sẽ không có can đảm tìm kiếm hạnh phúc của chính mình, mà sẽ tiếp tục để người khác quyết định nó cho cô.
Cage đã dạy cho cô phải quyết định tương lai của mình. Chỉ lý do đó thôi không đủ để yêu anh ư?
Ngày mai cô sẽ nghĩ thêm về điều này. Có lẽ cô sẽ gọi cho Cage, xin lỗi về sự không khoan nhượng của cô đêm nay, và họ sẽ cùng nhau sắp xếp lại mọi thứ.
Cô mệt mỏi cởi quần áo ra, tròng vào người một bộ quần áo ngủ, và trườn vào giường. Nhưng cô không thể ngủ. Cô đã ngủ gần như cả ngày rồi, và cả thế giới dường như chống lại cô bằng việc lấy đi những khoảnh khắc yên bình còn lại mà cô cần. Tiếng còi báo động rú ầm lên trong những con đường trong thị trấn và ngay khi cô vừa đẩy được Cage ra khỏi suy nghĩ của mình đủ để chìm vào giấc ngủ thì điện thoại của cô reo lên ầm ĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...