Thiên Vân Sơn
Hiện tại.
Tàn mây loang lổ trên nền trời, phản chiếu những tia nắng cuối ngày, rực đỏ như máu. Nơi xa, thái dương ảm đạm, từ từ chìm xuống dần sau trùng điệp núi non.
Một ngọn gió thổi tới, u ám cuốn bụi đường thành hình xoắn ốc lên thinh không. Bóng người chậm rãi đi trên sơn đạo ngoằn ngoèo, dáng vẻ vô ưu.
Vượt qua mấy ngọn núi nhỏ, men theo đường mòn, bóng người nhanh chóng tới một căn nhà nhỏ bên lưng chừng núi.
Bây giờ trời đất nhá nhem, bóng đêm dần kéo tới, tầm nhìn hạn hẹp. Phía căn nhà thấp thoáng ánh lửa bập bùng.
Bóng người dừng lại trước sân, đặt một chiếc hòm trên vai xuống chiếc ghế gỗ cũ rích để ngay ngoài cửa. Người này, chính là Tiểu Bất Tử hay Thái Bảo, hắn vừa xuống núi thăm bệnh cho mấy người quen biết. Và nơi đây, chính là Ẩn Sơn cốc.
Thấy có tiếng động, từ trong căn nhà, thiếu nữ vận bạch y, dung mạo như muốn khiến cho hoa nhường, nguyệt thẹn bước nhanh ra ngoài. Trên tay nàng cầm một bát nước trà đang tỏa khói nhè nhẹ, phảng phất trong thinh không một mùi thơm ngát. Nàng là Thiên Thiên chứ không ai khác.
- Ngươi uống nước đi
Thiên Thiên cất tiếng nói, khuôn mặt nhìn hắn rạng rỡ, đưa bát nước ra trước mặt.
Tiểu Bất Tử vội đỡ, cũng ôn hòa nhìn nàng, đoạn uống liền một hơi.
- Nghỉ ngơi đi, một chốc nữa thì ăn cơm.
Nói rồi, Thiên Thiên quay người đi vào trong. Tiểu Bất Tử tiến tới hàng lan can đá trước mắt, chống tay nhìn ra xa. Hình bóng Tiểu Linh phảng phất xung quanh. Vài cơn gió lào xào trên cao khiến Tiểu Bất Tử giật mình, vội ngước lên nhìn trời. Hắn đang chờ đợi ư? Chờ một vạch thanh quang xanh biếc như nước xé qua thinh không, lao tới đến bên hắn?
Tiểu Bất Tử hít một ngụm không khí, chầm chạp nhìn về đỉnh Hải Vân cao xa kia.
Hắn đứng đó một chặp, cứ để màn đêm bao phủ lên cả thân thể rồi từ từ quay người đi vào nhà. Tiểu Bất Tử sững lại, thấy Thiên Thiên từ lúc nào đứng ở cửa, âm thầm nhìn hắn.
Mâm cơm được bày ra trước mặt Tiểu Bất Tử. Hắn ngồi xuống, chia đũa bát cho Thiên Thiên rồi khí thế nói:
- Ăn cơm thôi.
Tiếng đũa bát lách cách vang lên, Tiểu Bất Tử như người bị bỏ đói lâu ngày, cứ thế ngồm ngoàm và cơm vào miệng. Thiên Thiên thấy thế, khẽ cười, lắc đầu nhìn hắn.
Cũng chẳng biết qua bao nhiêu lâu nàng theo hắn rời đảo hoang về lại Ẩn Sơn cốc nữa. Hắn ở đây, làm một đại phu chữa bệnh có vẻ như rất vui vẻ. Mỗi ngày hắn đều xuống mấy thôn bản quanh đây thăm khám còn nàng ở nhà dọn dẹp, cơm nước.
Nàng – Tuyệt thế thần binh, là một thanh kiếm uy vũ thiên hạ, áp chế ma quỷ, chỉ nghe tên gọi thôi thì thần phật đều tránh, giờ lại đứng trong bếp nấu nướng thức ăn, có phải đả kích quá hay không? Nhưng nàng tự mình cảm thấy vui vẻ. Đôi lúc Thiên Thiên chờ hắn trở về, một mình ngắm mây, tự hỏi bản thân rằng cuộc sống bình thường êm ả, không danh lợi, chém giết như thế này thực sự hạnh phúc sao?
Một chặp, Thiên Thiên cất lời:
- Sao ngươi không lên Mẫu Nghi Giáo thắp cho nàng nén nhang?
Tiểu Bất Tử sững lại vì câu hỏi này. Hắn về đây đã bao lâu? Vì sao không lên trên đó? Không biết được. Chỉ là trong lòng Tiểu Bất Tử chẳng muốn. Hắn sợ thì phải. Thực ra, Tiểu Bất Tử cũng hỏi han dân chúng xung quanh về tình hình của Mẫu Nghi Giáo, chỉ nghe người ta nói hai cung Bạch Vân và Hồng Vân mấy năm nay theo An Dương kháng chiến tại hồ Vạn Trùng, ở lại tổng đàn trên Hải Vân còn lại mỗi Thanh Vân Tiên Tử.
Hắn không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Thiên Thiên ôn hòa ngắm hắn lại hỏi:
- Ngươi quyết định ở đây mãi mãi sao?
- Ừ!
Tiểu Bất Tử đáp, thanh âm khô khốc, cụt lủn khiến cho Thiên Thiên mơ hồ cảm thấy ngượng ngùng. Trong lòng Thiên Thiên, một cảm giác hụt hẫng trào đến. Nàng cười nhẹ nhàng để hóa giải bầu không khí căng thẳng này khiến Tiểu Bất Tử tự nhiên cũng thấy không phải, liền đó ngẩng lên nhìn Thiên Thiên, lí nhí nói:
- Ta…không nên nói vậy.
- Không sao đâu, dù có đối xử như thế nào thì ngươi vẫn là chủ nhân của ta.
Thiên Thiên đáp lại.
Tròng mắt Tiểu Bất Tử co lại, đôi chân mày khẽ nhíu, hắn quyết liệt lắc đầu, thái độ khó chịu nhìn nàng nói:
- Thiên Thiên, ta đã nói rồi, ngươi đừng gọi ta là chủ nhân nữa.
- Vật ta là gì của ngươi?
Thiên Thiên đôi mắt xoe tròn, đoạn cũng nhìn hắn, nghi vấn mà hỏi.
Tiểu Bất Tử một giây cứng họng. Rốt cục thì là gì? Mấy tháng nay, một nam một nữ ở trong Ẩn Sơn cốc. Cho dù không có quan hệ luyến ái thì sao? Quan hệ này cuối cùng nên gọi tên là gì đây? Bằng hữu? Huynh muội? Nghĩ một lúc, Tiểu Bất Tử ấp úng đáp:
- Là…muội…của ta.
Chợt nhiên, Thiên Thiên phá lên cười khiến Tiểu Bất Tử không hiểu chuyện gì, cứ chằm chặp nhìn tới, nhíu đôi lông mày.
- Ngươi cười gì?
Tiểu Bất Tử hậm hực hỏi.
- Muội? Thế ta phải gọi ngươi là huynh sao?
Tiểu Bất Tử nghe cách nói thì hiểu rằng Thiên Thiên đang diễu cợt mình. So số năm tồn tại trên đất Lạc Hồng này, Tiểu Bất Tử hoàn toàn không có cửa địch nổi. Hoàn toàn không. Vậy mà phải gọi là huynh – muội. Nghĩ đến đây, Tiểu Bất Tử cũng phá lên cười.
Tiếng cười vang vọng khắp trong căn nhà cỏ, khẽ phủ lên núi đá, vương trong màn đêm u tịch. Xa xa, ánh đèn leo lét như một đốm sáng giữa màu xanh đen của núi đá trùng điệp. Tiếng cười ẩn chứa trong đó những nỗi niềm chôn dấu.
***
Tiểu Bất Tử đội một chiếc nón rộng vành, đu người trên mái nhà. Hắn đang lợp lại mái. Bàn tay thoăn thoắt phủ những tấm lá cọ đã khô lên. Mồ hôi đổ ra như tắm.
Thiên Thiên ở dưới, chốc chốc lại lấy cây sào đưa lên cho hắn mấy tấm lá cọ được gia cố như một chiếc quạt lớn. Hai người vừa làm việc vừa cười nói, không khí vui vẻ hết mực. Nếu ai không biết, chỉ nhìn qua thì cứ nghĩ đây là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
- Cái mái này cũ quá rồi, ngày xưa ta vốn định lợp lại cho sư phụ nhưng phải đi đến Thần Y trấn để nối kinh mạch nên chưa kịp làm.
Tiểu Bất Tử nói vọng xuống dưới.
Thiên Thiên bụm miệng cười tươi, nói lên:
- Cứ làm như ta không biết ấy. Ngày ấy ta còn tưởng lũ người Thần Y trấn định làm hại ngươi nên đã…nhập vào thân xác ngươi, tính ăn thua một phen.
Tiểu Bất Tử gật gù, đoạn nói:
- Cũng có nghe, là Tiểu Linh…
Cái tên vừa cất lên, khuôn mặt Tiểu Bất Tử bỗng trùng xuống, thở dài một cái, bèn đổi luôn sang chủ đề khác
- Vì sao ngươi lại không chiếm hữu lấy thân thể ta khi được trả tự do?
Lần này, Thiên Thiên thoáng chút sững sờ, đôi mi cong hướng lên trên, nhìn hắn rồi mỉm cười lắc đầu. Nàng không trả lời khiến hắn nghi hoặc không thôi. Rốt cục vẫn chẳng có câu trả lời.
Cả hai đang say mê với công việc cùng những câu chuyện phiếm bỗng Thiên Thiên dừng lại, quay người nhìn về phía những dãy núi xa . Thấy bộ dạng Thiên Thiên có vẻ khó hiểu, Tiểu Bất Tử cũng nhìn theo.
Từ xa, truyền tới một âm thanh xé gió, đang vun vút lao đến. Dường như là một kẻ tu thánh.
- Cái này!
Tiểu Bất Tử khẽ kêu lên, ngó xuống Thiên Thiên. Chỉ thấy nàng dung nhan vô ưu, mỉm cười một cái rất khó hiểu. Lập tức hắn lại ngó lên trên trời. Từ xa, một vạch bạch quang kéo dài trên nền trời như sao băng đang hướng tới.
Vạch bạch quang kia không rõ hình hài, chỉ tựa như một cuộn khói đậm đặc, trắng muốt. Xung lực của nó tỏa ra như trấn áp thiên địa, vô cùng khủng bố.
Thế nhưng Thiên Thiên lại không mảy may động lòng. Còn Tiểu Bất Tử thì cảm thấy nóng ruột. Lại có kẻ biết nó đang ở đây sao?
Chớp mắt, cuộn khói đậm đặc kia đã phóng tới trước mặt Thiên Thiên. Bùng một tiếng, cuộn khói hiện ra hình hài một bạch y thiếu nữ. Tiểu Bất Tử ngồi trên mái nhà, tia mắt phóng xuống, thái độ lập tức thay đổi.
- Bạch Kiếm Nữ!
Thiên Thiên mỉm cười, kêu lên
- Thiên Thiên! Tiểu Bất Tử!
Bạch Kiếm Nữ khẽ cúi đầu chào cả hai người.
Lúc này Tiểu Bất Tử đã nhẩy xuống dưới, đứng cạnh Thiên Thiên.
Bạch Kiếm Nữ đảo mắt nhìn một vòng, biểu hiện trên gương mặt tựa hồ như không tin rằng hai người này lại ở một căn nhà đơn sơ như vậy. Từ sau lưng nàng, một vệt đen vút tới, lao vào Tiểu Bất Tử.
Tiểu Bất Tử sững người, chợt thấy một con chim đậu lên vai nó, cọ cọ cái đầu vào má. Đó chính là con chim Lạc non. Tiểu Bất Tử cười cười, đưa tay gãi cổ khiến có kêu lên gừ gừ như mèo. Một chặp trôi qua, Tiểu Bất Tử quay sang Bạch Kiếm Nữ, nghi hoặc hỏi:
- Sao ngươi lại biết bọn ta ở đây?
- Không để Bạch Kiếm Nữ trả lời, Thiên Thiên lập tức quay ra giải thích:
- Ta và Bạch Kiếm Nữ có một sự liên kết vì vậy chúng ta có thể cảm ứng được nhau ở bất cứ nơi nào.
Tiểu Bất Tử à lên một tiếng, hiểu ra rằng cả hai đều có mối tương thông bởi được sinh ra từ một nguồn gốc.
- Vì sao ngươi lại đến đây? Lão Long Thần Quân…
Tiểu Bất Tử tiếp tục thắc mắc.
- Từ giờ ta sẽ đi cùng ngươi và Thiên Thiên, cho dù hai người ở bất cứ chỗ nào.
Tiểu Bất Tử như nghe thấy tiếng sét bên tai khi Bạch Kiếm Nữ đưa ra câu trả lời. Hai mắt hắn trợn tròn, thái độ kinh ngạc vô cùng. Thấy biểu hiện này, Bạch Kiếm Nữ lại tiếp tục:
- Ấn phong giam cầm của Vạn Quỷ Chú đã được khai mở, quỷ môn có thể được mở ra bất cứ lúc nào. Vì vậy Long Thần Quân muốn ta đi cùng ngươi.
- Ta không muốn dính vào bất cứ tranh đấu nào nữa.
Tiểu Bất Tử nói như quát lên, quay người đi vào trong. Thiên Thiên nhìn theo bóng hắn rồi qua ra Bạch Kiếm Nữ, khẽ lắc đầu. Bạch Kiếm Nữ hiểu ý chỉ cười nhạt.
Phía bên ngoài, Thiên Thiên và Bạch Kiếm Nữ ngồi xuống, bốn mắt nhìn nhau, thân thiết vô cùng.
- Nếu quỷ môn khai mở, chẳng biết Lạc Hồng sẽ trải qua đại kiếp nạn gì nữa.
Thiên Thiên thở dài, nói.
- Cả hai ta đều hiểu thực lực của quỷ giới. Có điều, đã hàng ngàn năm trôi qua rồi, chẳng biết quỷ giới hiện ra sao.
Bạch Kiếm Nữ mơ hồ nhìn ra xa, trong trí nhớ tự nhiên mường tượng về hình ảnh của quỷ giới. Đó là một vùng đất chết chóc, đầy rẫy sự hiểm nguy. Chỉ có kẻ mạnh mới tồn tại, kẻ yếu là thức ăn. Ở thế giới ấy, bản thể của Bạch Kiếm Nữ và Thiên Thiên là thế lực mạnh nhất, đã tàn sát không biết bao nhiêu sinh linh quỷ giới.
- Ngày đó chúng ta vì muốn đánh lên tận thần giới mà khai mở quỷ môn, lấy nhân giới làm bàn đạp rốt cục nghiệp lớn không thành, lại mang trong người nhân tính, có cảm xúc, có suy nghĩ, biết yêu thương.
Bạch Kiếm Nữ lắc đầu cười khổ.
- Con người, cảm xúc, điều đó chẳng phải thú vị sao?
Thiên Thiên khẽ đặt bàn tay lên vai Bạch Kiếm Nữ, ánh mắt chứa đựng nhiều tâm sự, trong đầu vô thức hiện ra những hình ảnh cõi người.
- Tên Tiểu Bất Tử này, hắn bỏ cuộc sao?
Bạch Kiếm Nữ nghi hoặc.
Thiên Thiên lắc đầu, khuôn mặt biểu lộ một sự tin tưởng, đoạn nói:
- Không, ta hiểu con người hắn. Hắn sẽ không bao giờ buông xuôi đâu.
Bạch Kiếm Nữ nghe lời đó như vơi được một nỗi lo trong lòng, đoạn chầm chậm nhìn vào bên trong căn nhà. Chỉ nghe tiếng chim kêu gru gru như mừng rỡ vô cùng.
Số từ: 2502
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...