Lạc Hồng Ký

Trương Hoàng vội vã bật giậy, chắp song chỉ chắp trước ngực, lầm bầm đọc khẩu quyết, thanh kiếm bên hông bốc lửa đỏ rực, phóng ra khỏi bao, nghênh chiến.

Bốn đứa trẻ thấy sư huynh xuất kiếm, vội vàng vứt hết hòm xiểng xuống, chạy tới bên cạnh trợ chiến. Mấy thanh kiếm gỗ trong tay chúng tỏa ra những đạo khí đủ màu sắc.

Trương Hoàng liếc xuống bên cạnh, thấy mấy đứa trẻ sẵn sàng chiến đấu với ma giáo thì trong lòng nảy lên một rung động mạnh mẽ. Hồi còn bằng tuổi bọn nhóc này, có đánh chết nó cũng chẳng dám đương đầu với hai ma đầu nguy hiểm bậc nhất Lạc Hồng.

Trương Hoàng đi theo lão Thiên Hỏa đạo nhân từ bé, được lão truyền dạy không chỉ thuật nấu nướng mà cả đạo thuật. Mười mấy năm tu luyện, cũng có thể coi có chút thành tựu. Hắn đang chờ đợi đến kỳ sát hạch Nhân Thánh để đủ điều kiện hạ sơn bắt linh điểu cho riêng mình. Nay chạm trán ma giáo, hắn biết, nắm chắc đến chín phần chết. Nhưng cho dù có chết, cũng phải cứu được mấy đứa trẻ này. Sư phụ đã dặn dò phải để mắt đến chúng. Thà hắn vong mạng còn hơn là phải để mấy đứa trẻ tội nghiệp này chết dưới tay ma giáo.

Trương Hoàng khẽ vận công, dùng Nhập Âm Pháp trò chuyện với bốn đứa trẻ khiến cho Hắc Bạch Song Quỷ không hề hay biết.

- Nghe ta nói đây bốn đứa. Với thực lực của chúng ta, tuyệt đối không thể là đối thủ của Hắc Bạch Song Quỷ. Ta có kế hoạch thế này. Khi nào ta hô lên một tiếng, bốn đứa hãy dùng khinh công, chạy thẳng về Hoàng Ma Sơn, chỉ còn cách đây hai dặm nữa thôi. Ta sẽ ở lại chặn bọn chúng. Các đệ về thông báo cho sư phụ biết nghe không.

- Sư huynh, một mình huynh có thể địch nổi chúng sao? – Song Mai cũng dùng Nhập Âm Pháp.

- Ta sẽ cố gắng cầm chân bọn chúng, chờ sư phụ đến. Các ngươi phải nhanh chân lên, không sư huynh không cầm cự được lâu đâu. – Trương Hoàng cười khổ một tiếng.

- Hay để một mình Song Mai sư tỷ về báo tin, ba bọn đệ ở lại hỗ trợ huynh. – Thái Bảo đề nghị.

- Không được, các đệ kinh nghiệm đối đầu ma giáo còn chưa có, lại chỉ dùng mấy thanh kiếm gỗ, chẳng bõ gãi ngứa cho hai tên ma đầu, còn làm ta phân tâm. Hãy mau làm theo lời của ta, không cãi nữa. – Trương Hoàng gạt đi.

- Vâng! Vậy bọn đệ theo lời huynh. – Giọng Thái Bảo có chút buồn bã.

Trương Hoàng bất ngờ rống lên một tiếng vang động rồi phóng lên không trung, lơ lửng ở đó. Thanh hỏa kiếm bất ngờ phóng vụt lên theo. Y đưa tay nắm chặt lấy thanh kiếm, mắt lộ hung quang, vận khí toàn thân, chĩa kiếm xuống hai tên ma đầu thét lớn:

- Chạy!.

Nghe thấy hiệu lệnh, bốn đứa trẻ bất ngờ nhún mạnh người, toàn thân tỏa khí rực rỡ rồi phóng vọt đi.

Hắc Bạch Song Quỷ bị bất ngờ, đang lúng túng định đuổi theo thì Trương Hoàng quát lớn:

- Ma đầu! Xem ta đây.

Rồi Trương Hoàng lầm rầm đọc khẩu quyết:

Ngũ sắc linh nhân mục manh Ngũ âm linh nhân nhĩ tung Ngũ vị linh nhân khẩu sảng Trì sính điền liệp Linh nhân tâm phát cuồng Nan đắc chi hóa, Linh nhân hành phương

Dứt lời, thanh kiếm trong tay tỏa ra hỏa khí ngút trời rồi bùng lên một tiếng, năm con mãnh long tượng trưng cho ngũ hành lao vọt lên trên đầu Trương Hoàng vài trượng, xoắn lấy nhau rồi lại uỳnh một tiếng, hỏa long từ trên trời hiện ra, ngạo nghễ, oai phong lẫm liệt.

Cuồng phong từ bốn hướng bất ngờ thổi tới ào ạt, trời đất sầm lại một màu đỏ rực như lửa. Trên cao, những đạo mây trắng như bông lúc trước đã tụ lại cuồn cuộn, lập lòe ánh sáng như đang bị thiên hỏa thiêu đốt.

Hai ma đầu thấy cuồng phong thổi ầm ầm, cuốn bụi bay lên thì đưa tay ra đỡ, tránh cho chúng không bay vào mắt. Hắc Quỷ Y thét lên:

- Cái..cái…quái gì đây? Độc Long Kiếm, thằng nhãi ranh này biết Độc Long Kiếm?

Bạch Quỷ Y, mặt mày tái mét, vội vã triệu pháp bảo về hộ thể, toàn thân y được bao bọc bởi một vòng hắc khí mờ ảo. Hắc Quỷ Y cũng nhanh chóng làm theo, toàn thân ả cuộn lên những luồng huyết khí mang hình dáng mãng xà đang uốn lượn. Song chỉ thì đưa ra triệu pháp bảo hộ thể còn đôi chân hai ma đầu thì thủ thế, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Năm xưa, Thiên Hỏa đạo nhân đã từng chạm trán với hai ma đầu này tại hồ Vạn Trùng. Khi đó, Hắc Bạch Song Quỷ đã đại bại dưới chiêu thức Độc Long Kiếm, tầng cao nhất của Ngũ Long Kiếm Pháp. Nỗi ám ảnh bị hỏa long thiêu đốt vẫn còn ghi nhớ rõ trong tâm trí hai ma đầu.


Cả hai tên khi nhìn thấy hỏa long hiện ra ngạo nghễ đều bất giác liên tưởng đến những khổ sở mà chúng phải chịu đựng khi lãnh trọn chiêu thức bá đạo của Vân Tiêu Kiếm: “Toàn thân rực lên, ruột gan như bị đun chín, máu trong cơ thể như muốn sôi lên sùng sục, các giác quan mờ dần, mờ dần.”. Nếu không có Vô Tình Quỷ xuất hiện kịp thời, e rằng chúng đã làm cặp vợ chồng quỷ dưới suối vàng rồi.

- Thằng nhãi này không phải hạng tầm thường, nó biết dùng Độc Long Kiếm, hay ta chạy đi. – Hắc Quỷ Y nghiến răng, đảo mắt qua phu quân.

- Chạy cũng chết, không bắt được hai đứa kia thì hắn sẽ giết chúng ta. Mà ở lại thì có lẽ cửa sống rộng hơn. Để ta xem thằng nhãi này có khả năng như lão Thiên Hỏa không? Ta không tin là nó đủ khả năng đó. Giải quyết xong tên này, ta truy đuổi bọn kia cũng chưa muộn. – Bạch Quỷ Y lầm bầm trong miệng.

- Có lẽ chàng nói đúng, nỗi sợ đã làm chúng ta mất đi khả năng phán đoán. Ta thấy nộ khí tỏa ra từ thằng nhóc này không đáng sợ như năm xưa. Nhìn kỹ thì thấy thần sắc nó có vẻ như đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng. Có vẻ như thằng nhãi này luyện tập chưa đủ, không chịu nổi hỏa khí của chiêu thức mà nó tạo ra.

Hắc Quỷ Y nhận xét vô cùng chính xác, vốn Trương Hoàng mới được truyền thụ khẩu quyết của Độc Long Kiếm cách đây có vài ngày, thậm chí hắn chưa kịp luyện tập chiêu thức tối cao này của Vân Tiêu Kiếm thì đã xảy ra chuyện này. Đối phó với hai đại ma đầu nổi danh, Trương Hoàng đánh liều dốc hết sức để xuất chiêu Độc Long Kiếm. Hắn muốn đánh một canh bạc rất lớn, được đánh cược bằng chính tính mạng mình.

Ở trên cao, Trương Hoàng gồng người, chĩa kiếm xuống, y phục căng phồng như có gió thổi từ bên trong, thanh hỏa kiếm tỏa sắc chói lọi, rực lên như bị nung trong lửa. Phía trên cao, hỏa long uốn lượn, vùng vẫy ngạo nghễ, rống lên những tiếng đinh tai nhức óc.

Nhưng, khuôn mặt Trương Hoàng thể hiện hoàn toàn khác với vị thế mà hắn vừa tạo ra. Y đang phải chịu sự đau đớn tột cùng bởi năng lực này, vốn hắn chưa đủ tu vi để lĩnh hội trọn vẹn. Cơ thể Trương Hoàng, giống như một quả bóng mà người ta cứ liên tục bơm hơi vào. Quả bóng căng lên, căng lên, căng lên và chỉ chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng là sẽ bục ra thành ngàn mảnh.

Trời đất lúc này rực lên một màu đỏ như lửa, cuồng phong rít lên từng hồi man dại, cộng thêm tiếng gào thét của hỏa long khiến cho cảnh vật càng thêm phần quỷ dị.

Trương Hoàng bất ngờ phun ra một ngụm máu, toàn thân chao đảo, hỏa long trên cao theo đó cũng lập lòe chớp tắt. Dường như y đã chịu đựng quá sức nhưng vẫn cố thu khí để làm cho chiêu thức tăng thêm năng lượng.

Điểm mấu chốt nhất của chiêu thức này chính là hấp thu linh khí ngũ hành của trời đất, thông qua cơ thể để tạo nên cuồng long theo mệnh của bản thân, có sức công phá cực lớn. Người tu vi chưa đủ, lấy cơ thể làm nơi chứa linh khí trời đất thì sẽ không khác gì tự sát.

- Nhãi ranh, đừng cố nữa, để ta tiễn ngươi về gặp lão Vân Tiêu. – Bạch Quỷ Y sốt ruột, lo mấy đứa trẻ sẽ chạy thoát về Hoàng Ma Sơn bèn phóng lên, tung pháp bảo ra tấn công.

Âm Ma Linh Bài từ tay Bạch Quỷ Y phóng vọt lên, dòng điêu khắc cổ ngữ trên đó phát sáng chói lọi, tỏa ra ngoài những đạo hắc khí rồi kết lại thành hình hài mấy chục khuôn mặt hết sức cổ quái: Chỉ có hốc mắt sâu hoắm, miệng không răng lợi, cứ hun hút như vực thẳm, ngoác ra tựa như đang la hét, kêu gào. Những khuôn mặt này, phóng thẳng về phía Trương Hoàng, rống lên ai oán.

Trương Hoàng thấy thế, hít một hơi căng lồng ngực, khẽ mỉm cười một cái, bên khóe miệng rỉ ra một vệt máu, mắt y hằn lên đầy căm phẫn. Thanh kiếm trong tay Trương Hoàng chỉ thẳng về phía Bạch Quỷ Y cùng đám âm ma đang phóng lên, lấy hết sức, y gầm lên một tiếng váng trời:

- Ma giáo, chết đi! CÔNG!

Hỏa long từ trên cao, đôi mắt rực sáng như sao băng, quay người phóng thẳng xuống theo chỉ đạo, chiếc miệng há to, rống lên một tiếng khủng khiếp, thấu tận trời xanh. Bên trên, những đám mây màu lửa phóng xuống mình nó những đạo quang ảnh như thể tiếp thêm sức mạnh.

Hắc Quỷ Y thấy vậy, gào lên:

- Phu quân! Cẩn thận!.

Bạch Quỷ Y lao đến lưng chừng, nhận ra rằng tay Trương Hoàng này quyết dốc hết sức lực để thi triển thế kiếm huyền thoại của Vân Tiêu Kiếm nhằm ăn thua với y thì hoảng sợ vô cùng, vội vã lẩm bẩm trong miệng, triệu pháp bảo hộ thể nhưng có vẻ như không kịp nữa.

Hỏa long ầm ầm phóng xuống, nuốt chửng đám âm ma của Bạch Quỷ Y khiến mặt mũi chúng đã khó coi nay càng khó coi hơn, như thể những ác ma bị thiêu đốt đau đớn trong lửa địa ngục.

- Không…ông….! – Bạch Quỷ Y rống lên một tiếng, đưa tay lên che mặt theo phản xạ. Hỏa long phóng vọt tới, há miệng nuốt trọn cơ thể của ma đầu, khí thể tỏa ra hung hãn muôn phần.

Hắc Quỷ Y thấy phu quân bị hỏa long nuốt chửng, gào lên thảm thiết, xuất kiếm lao về phía trước. Thanh kiếm trong tay ả phóng ra huyết quang rực rỡ, kết thành hình mãng xà rồi cùng chủ nhân đối đầu với hỏa long đang lao xuống công kích.

“Uỳnh uỳnh, oàng oàng”, những âm thanh rền vang, khủng bố vang lên điếc tai, một ánh sáng cực mạnh bùng lên rồi nhanh chóng lịm lắt, hậu quả để lại là cột khói lớn, cuồn cuộn lên trời.

Không gian mau chóng trong vắt trở lại, dưới đất lộ ra một khoảng lớn hình tròn bị đánh sụp xuống khoảng hai trượng, chu vi lên đến hơn hai chục trượng, đất đá bị nung cháy thành than, âm ỉ tỏa ra những làn khói trắng.

Phía trên cao, Trương Hoàng thở dốc, chòng chành tý nữa thì ngã thẳng xuống đất. Y từ từ hạ xuống đất rồi quỵ xuống, mồ hôi tóa ra như tắm, toàn thân bốc lên những lọn khói mờ ảo như vừa trải qua lửa thiêu.


Trương Hoàng hướng đôi mắt đờ đẫn về phía khoảng đất bị đánh sụp, khẽ nở một nụ cười mãn nguyện của kẻ chiến thắng. Giờ đây, toàn thân y đã không còn chút sức lực nào nữa, giống như một ngọn đèn leo lét trước gió. Hắn lầm bầm trong miệng: “Sư phụ! Kiếp sau vẫn xin nguyện làm đồ đệ của người”.

Phía sau lưng Trương Hoàng, hai bóng nhân ảnh từ từ bước tới chậm rãi. Đó là Hắc Bạch Song Quỷ, trông chúng chẳng có biểu hiện gì của hai kẻ bị trọng thương, trái lại, khuôn mặt tỏ ra rất bình thản. Trương Hoàng dường như không cảm nhận được chúng bước đến sau lưng.

Hắc Quỷ Y vung thanh đoản kiếm của ả lên cao quá đầu, nhắm vào gáy Trương Hoàng, bổ mạnh xuống. Đến lưng chừng thì kiếm của ả khựng lại. Hắc Quỷ Y nhíu mắt, thấy bàn tay xương xẩu của phu quân đã vươn ra nắm lấy cổ tay mình, ngăn cản. Ả định mở mồm nói gì đó thì thấy Bạch Quỷ Y im lặng, hất hàm về phía Trương Hoàng.

Hắc Quỷ Y nhìn lại, không còn cảm nhận được sinh khí tồn tại trong cơ thể đối thủ. Ả thu kiếm lại, co chân lên đạp một cái vào lưng đối thủ khiến Trương Hoàng lộn về phía trước, nằm úp xuống, bất động hoàn toàn. Viên hỏa châu gắn trên thanh kiếm của Trương Hoàng cũng đã tắt lịm, không còn tỏa sắc nữa.

- Mau truy bắt hai đứa kia. – Hắc Quỷ Y nói nhanh.

- Đi thôi, không chúng thoát mất. – Bạch Quỷ Y nhún người, phóng vọt lên phía trước rất nhanh rồi nói vọng lại.

Hai ma đầu hóa thành hai con chim đen, bay vút đi với một tốc độ rất nhanh, tạo thành hai đợt cuồng phong dữ dội, nộ khí tỏa ra thực sự khủng khiếp.

Bốn đứa trẻ dốc sức mà phóng thật nhanh về Hoàng Ma Sơn báo tin. Chúng lướt đi như những cơn gió, xuyên qua những ngọn cây, khiến chim chóc, muôn thú hoảng hốt chạy rạp.

Chạy được một chặp, cả bốn đứa cảm nhận có hai luồng khí cực mạnh đang đuổi theo đằng sau, mỗi lúc một gần. Biết rằng sư huynh đã gặp chuyện chẳng lành, Thái Bảo vừa phóng theo ba đứa kia, vừa vận khí, sử dụng Nhập Âm Pháp:

- Sư tỷ, xem ra Trương Hoàng sư huynh đã gặp nạn, hai tên kia đuổi theo rất nhanh, chúng ta không kịp trở về Hoàng Ma Sơn rồi.

- Ý sư đệ thế nào? – Song Mai hỏi.

- Giờ bốn người chúng ta sẽ chia làm ba hướng mà chạy. Vốn bọn chúng muốn bắt đệ và sư tỷ, không liên can gì đến Văn Lộc và Ánh Nguyệt. Hai người hãy chạy thẳng về Hoàng Ma Sơn thông báo, ta và sư tỷ mỗi người chia nhau chạy một hướng để lừa bọn chúng.

- Nhưng như vậy nguy hiểm lắm. – Ánh Nguyệt chen vào.

- Như vậy còn có cơ hội sống sót nhiều hơn là đi cùng nhau. Muội và sư đệ Văn Lộc vốn không phải mục tiêu nên chúng sẽ không để ý. Ta và sư tỷ sẽ dốc hết sức kéo dài thời gian. Cứ như vậy đi. – Thái Bảo đột ngột quặt sang trái.

- Ánh Nguyệt, Văn Bảo, bọn ta trông đợi ở hai người. – Song Mai cũng lên tiếng rồi nhanh chóng phóng vụt sang phải.

Văn Lộc liếc nhìn Ánh Nguyệt, cả hai cùng gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ quyết tâm, dốc sức thi triển khinh công, nhằm hướng Hoàng Ma Sơn.

Hai con chim đen do cặp sát thủ biến hóa mà thành bay trên cao với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bắt kịp bọn trẻ, bỗng chúng giật mình khi thấy hai mục tiêu tách nhau ra, chạy về hai hướng. Hắc Quỷ Y dùng Nhập Âm Pháp nói với phu quân:

- Hừ, bọn ranh con này quả thực là quỷ quyệt. Muội theo hướng đứa con gái còn huynh theo tên tiểu tử kia, chúng ta bằng mọi giá phải tóm được một trong hai đứa.

- Được, vậy ta sẽ truy đuổi tên nhóc con kia, bọn chúng vốn định cử hai tên kia về báo tin cho Vân Tiêu Kiếm, chúng ta phải nhanh chóng ra tay rồi chuồn gấp, tránh việc bị truy sát. – Bạch Quỷ Y nói rồi liệng về phía Thái Bảo đang chạy.

Thái Bảo hít một thơi, vận toàn bộ khí trong cơ thể khiến nó lưu chuyển như những đợt sóng dữ khắp các kinh mạch. Toàn thân nó rực lên một màu vàng chói lọi rồi đột ngột gia tăng tốc độ, tựa như mũi tên bung ra khỏi cánh cung. Nó đang dùng tầng thứ 9 của Vân Tiêu Phi Ảnh, môn khinh công được sáng tạo bởi Vân Tiêu đạo trưởng. Vân Tiêu Phi Ảnh gồm 10 tầng, được sử dụng dành cho các đệ tử chưa đến cấp Nhân Thánh và chưa có linh điểu để di chuyển trên Hoàng Ma Sơn.

Những người chưa đạt cấp Nhân Thánh vốn chỉ có thể luyện đến tầng thứ 8 nhưng Song Mai và Thái Bảo có tư chất quái dị, khác người nên có thể học đến tầng thứ 9. Một khi lên đến tầng này, có thể đằng không, lướt đi một ngày hàng trăm dặm. Còn lên đến tầng 10 thì có thể triệu phi vân mà tung hoành khắp trời đất trong nháy mắt. Tuy nhiên, việc dùng Vân Tiêu Phi Ảnh để di chuyển những quãng đường xa trong thời gian ngắn hết sức hao tổn nguyên khí, bởi vậy những người tu luyện thường thu phục linh điểu làm thú cưỡi.

Chỉ có mỗi lão đạo Vân Tiêu, ngày xưa là không dùng linh điểu mà đằng không trên mây bảy sắc bởi lão đã thề không rời Hoàng Ma Sơn nên cần linh điểu làm gì?

Nói là không dùng cũng không đúng, năm xưa lão đi theo Đại Đế Long Thần, người của ma giáo khi nghe thấy tiếng rống khủng khiếp của Ngũ Sắc Phượng Hoàng là đã hồn bay phách tán. Ngũ Sắc Phượng Hoàng, một giống linh điểu cực phẩm được lão thu phục từ lâu. Sau khi lập phái và hạ lời thề, lão thả tự do cho linh điểu này, từ đó không ai thấy bóng nó xuất hiện. Một vài người kể lại, vẫn gặp một con chim to lớn, tỏa ngũ sắc lung linh, thỉnh thoảng xuất hiện ở khu rừng rậm bên cạnh trấn Thanh Hương. Nhưng những lời đó chẳng ai để tâm cả.


Thái Bảo dốc sức ra thi triển khinh công thượng thừa, mải miết chạy về phía trước. Nó cảm thấy áp lực sau lưng ngày càng lớn dần. Thái Bảo quyết tâm phóng vọt vào khu rừng rậm trước mặt.

Cây cối ở khu rừng này cực kỳ um tùm và rậm rạp. Những cây cổ thụ cao đến mấy chục trượng, san sát mọc cạnh nhau, tỏa những tán cây khổng lồ ra tứ phía. Cây rừng tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau khiến cho bên dưới, ánh mặt trời không thể xuyên qua được nên tối tăm vô cùng.

Khu rừng này được gọi là Tử Linh, vốn từ xưa đến nay chẳng ai dám đặt chân vào. Ngay cả những cao thủ hàng đầu cũng chưa bao giờ đi sâu vào trong. Một phần sợ lạc đường, một phần cảnh giác với những quái thú xuất hiện bất ngờ, giết người trong chớp mắt.

Thái Bảo len lỏi qua những tán cây rậm rạp. Cây cối mọc um tùm khiến tốc độ của nó phải chậm lại. Nó vẫn cảm thấy áp lực tỏa ra ở phía sau nên không muốn dừng chân. Vậy là hai bóng người cứ mải miết đi sâu vào trong rừng Tử Linh. Một ra sức chạy trốn, một ra sức đuổi bắt. Bạch Quỷ Y khi phóng vào khu rừng, tốc độ cũng giảm xuống trông thấy bởi y cũng phải né tránh những cành cây bất ngờ hiện ra trước mắt.

Chạy được một hồi, Thái Bảo xuống sức rõ rệt. Tốc độ của nó giảm dần, giảm dần rồi nhịp tim đập mạnh, hơi thở gấp gáp. Không chịu nổi nữa, nó từ từ dừng lại, nhún người chạm vào mấy cành cây to mà nhẩy xuống dưới.

Ở dưới mặt đất là một vùng u ám, tối tăm, Thái Bảo lò lò bước từng bước, căng mắt nhìn để nhận ra đường. Nó không dám vận khí phát sáng cho rõ vì sợ ma đầu kia phát hiện. Ở trên cao, Bạch Quỷ Y đã trở lại nguyên dạng, cũng nhẩy từ cành nọ sang cành kia, mắt căng ra theo dõi, tai vểnh lên nghe ngóng động tĩnh.

Nó mải miết đi, đi mãi, cuối cùng thấy lờ mờ ở phía xa một khoảng sáng chói lọi, lại nghe tiếng ì ầm của thác nước. Vậy là nó men theo tiếng động ấy mà tiến lên.

Thái Bảo ra khỏi khoảng không gian u ám, đến với tầng rừng lá thấp, nơi ánh mặt trời có thể chiếu rọi rực rỡ. Nó thấy trước mặt mình là một bãi sỏi rất rộng rãi với những cột nước cực lớn cứ ì ẩm phun lên từ lòng đất, tạo thành những hình cầu vồng rồi đổ thẳng vào miệng một chiếc hang lộ thiên. Nó lò dò đi đến xem xét.

Thực quái lạ, xung quanh bãi sỏi có tổng cộng tám miệng hố, phóng ra những cột nước đủ màu sắc vào miệng hố lớn nhất ở giữa. Những cột nước này đổ vào, tạo thành tám cái thác nước, đổ ầm ầm xuống lòng đất. Thái Bảo ngó xuống miệng hố, sâu xuống dưới khoảng hơn 100 trượng là một hồ nước.

Điều lạ là những cột nước này phóng lên trời theo hình cầu vồng nhưng không một giọt nước nào lọt được ra ngoài, tựa như có một áp lực khủng khiếp, đẩy chúng đi rất nhanh. Chính giữa hồ nước ấy, có một ốc đảo nhỏ, xung quanh cây cỏ mọc đều tăm tắp. Ở chính giữa ốc đảo, có một tảng đá lớn, hình thù kỳ quái, trên tảng đá có một vật gì đó phản chiếu tia nắng của mặt trời, cứ ánh lên lung linh.

Thái Bảo thấy rất tò mò. Nó chưa kịp định thần thì thấy trên vai toát ra một luồng khí lạnh lẽo, chết chóc. Giật mình, nó nhẩy vội lại về sau, hóa ra Bạch Quỷ Y đã tìm đến nơi, y đặt đôi bàn tay xương xẩu lên vai Thái Bảo, cười gằn:

- Nhãi ranh, chạy đằng nào?

- Ma giáo chết này. – Thái Bảo hô lên một tiếng, xông về phía ma đầu, phóng ra một ngọn cước.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, chỉ nghe tiếng hự một cái, ngọn cước đã phóng thẳng vào mặt Bạch Quỷ Y khiến hắn kêu lên một tiếng rồi ngã nhào về sau.

Không để cho đối phương kịp trở dậy, Thái Bảo triệu ngũ hành khí, phóng ra năm đạo quang ảnh, đánh ầm ầm về phía thân thể vừa đổ xuống. Đám sỏi đá bốc cao lên, rồi rơi lộp bộp xuống.

Bạch Quỷ Y cười lên khoái trá, từ từ đứng dậy, y phục của hắn bị rách vài chỗ nhỏ nhưng không hề hấn gì. Xem xét mấy chỗ rách trên y phục, Bạch Quỷ Y nhếch mép:

- Ranh con, đến chết vẫn còn cứng đầu, cha mẹ ngươi không biết dạy dỗ con cái tôn trọng người lớn tuổi hơn sao?

Nghe đến hai từ cha mẹ, bỗng nhiên trong cơ thể Thái Bảo tràn lên một cảm giác rất kỳ lạ, thân thể nó bỗng nhiên gai lên. Nó thấy đầu óc đột nhiên mụ mị đi, người nóng bừng bừng như có hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt rồi lắp bắp nói:

- Ngươi…ngươi…ma giáo…cha mẹ….giết người.

Bạch Quỷ Y bỗng nhiên thấy ánh mắt của Thái Bảo hằn lên một tia chết chóc thì vô thức lùi lại, sững người.

Ánh mắt này.

Hắn đã thấy qua.

Rất nhiều lần.

Trong quá khứ.

Mỗi lần ánh mắt đó hiện ra.

Là có một dòng sông, nhuộm đầy máu

Có một bầu trời, u ám những vong hồn…


- Quỷ…quỷ….Đế - Bạch Quỷ Y hoảng hốt vọt ra từ trong miệng hai từ mà y đã lâu không gọi.

Ánh mắt đó, chính là của ác quỷ số một trong thiên hạ, kẻ tắm máu cả Lạc Hồng đại lục: Quỷ Khốc Lão.

Bạch Quỷ Y dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn nhưng cả mấy lần, y đều thấy ánh mắt hiển hiện trước mặt. Lúc này, toàn thân Thái Bảo đã bốc lên những đạo tà khí vô cùng đáng sợ, hai mắt nó đỏ rực, miệng nhếch lên một nụ cười không thành tiếng, tóc tai bốc ngược lên.

- Ngươi…Ngươi…là cái giống gì? – Bạch Quỷ Y lắp bắp.

Thái Bảo kêu lên những tiếng như ma quỷ khóc lóc, chỉ nghe thôi mà Bạch Quỷ Y đã sởn hết gai ốc, toàn thân bủn rủn, chân đông cứng lại, muốn chạy cũng không thể được, quả thực vô cùng đau khổ.

- Không..không…thể! – Bạch Quỷ Y gầm lên một tiếng, tung Âm Ma Linh Bài ra phía trước. Pháp bảo của y rung lên rồi tỏa sắc lung linh, từ trong viên châu, những chiếc đầu người đủ mọi nét mặt phóng vọt ra, kêu lên những tiếng ai oán.

Đám đầu người này phóng tới tấn công Thái Bảo. Nhưng sự quái lạ chưa dừng lại ở đó, những chiếc đầu người bay tới gần Thái Bảo bỗng từ từ dừng lại rồi chầm chậm quấn quanh cơ thể giống như thú nuôi lâu ngày nhìn thấy chủ, tỏ ra quấn quýt.

Những chiếc đầu bắt đầu đổi sang màu đỏ, chuyển màu đen rồi bùng lên cháy mãnh liệt. Nhanh chóng, mấy chiếc đầu quấn lại với nhau thành một khối đen sì rồi từ từ hiện lên một gương mặt quỷ nanh ác. Quỷ diện miệng đỏ lòm máu, lố nhố sừng trên đầu, hai mắt rực lên hung hãn.

- Vạn..vạn..quỷ chú…! Hắc Quỷ Diện…- Bạch Quỷ Y ngã phịch ra đằng sau, khuôn mặt màu tái của y chuyển thành một màu trắng bệch như xác chết.

Hắc Quỷ Diện là chiêu thức tàn độc trong Vạn Quỷ Chú. Bạch Quỷ Y đã nhiều lần chứng kiến Quỷ Đế sử dụng chiêu thức này, lấy đi sinh mạng của không ít cao thủ chính đạo và ma giáo.

Chiêu thức này, kích thích những dục vọng dù là nhỏ nhất trong nội tâm đối phương, nhân chúng lên hàng ngàn, hàng vạn lần, đến một mức độ nào đó, địch thủ sẽ quá đau đớn mà ra tay tự sát.

Chiếc đầu quỷ hú lên một tiếng man rợ, đôi mắt sáng rực lên chói lọi. Bạch Quỷ Y gào thét, dãy dụa rồi lăn lộn dưới đất rất khổ sở. Trong đầu y, hình ảnh những người đã vong mạng dưới Âm Ma Linh Bài hiện về đòi mạng như thác lũ, khiến ma đầu hết sức đau đớn, sợ hãi vô cùng.

Bạch Quỷ Y gào lên một tiếng, thanh âm vọt ra như muốn xé nát cổ họng rồi phóng mình lên cao bốn trượng, tự thả rơi uỳnh một cái xuống bãi sỏi. Y lại lăn lộn, gào thét, đưa tay triệu Âm Ma Linh Bài về, gồng lên một cái, xuất ra hàng trăm đạo hắc khí tựa như những vong hồn. Những đạo hắc khí phóng ra, lập tức tụ lại trên không thành hình dáng một kẻ mặc hắc bào rách nát, tay cầm một chiếc lưỡi hãi khổng lồ. Đây, đích thị là tử thần trong truyền thuyết.

- Ranh con khốn kiếp, để xem có chống lại được Âm Ma Tử Thần Chú của ta không?

Bạch Quỷ Y gào lên vang dội, tử thần như hiểu ý liền phóng xuống, vung lưỡi hái sắc lẹm ra, quét một đường ngang mặt đầu quỷ.

Đường chém xẹt qua, chỉ thấy chiếc đầu quỷ tan biến trong tức khắc rồi đột ngột, một bóng nhân ảnh bé xíu, phóng vút lên, vươn song trảo ra tóm lấy tử thần, đoạn hú lên một tiếng, xé làm đôi như người ta xé miếng giẻ rách.

Uỳnh một tiếng, hàng ngàn linh hồn từ trong cơ thể tử thần phóng vọt ra, bao bọc lấy thân thể Thái Bảo, cuộn xung quanh rồi từ từ nhập vào trong.

- Áp Vong Đại Pháp! – Bạch Quỷ Y lúc này đã quá kinh sợ rồi.

Áp Vong Đại Pháp, chiêu thức tu luyện tối cao của Quỷ Đế, chuyên để hút lấy vong hồn của những kẻ đại bại dưới tay ả rồi chuyển nó thành linh lực bản thân nay lại được một thằng nhóc miệng còn hôi sửa thi triển. Đúng là Quỷ Đế đây rồi, Quỷ Đế hiện diện trong hình hài một thằng nhóc mới tám tuổi.

- Thần có mắt không thấy thái sơn, người ở bên cạnh mà không nhận ra, tội đáng muôn lần chết. Xin Quỷ Đế mở lòng từ bi mà đại xá cho thuộc hạ. – Bạch Quỷ Y lúc này quỳ mọp xuống, đầu đập bồm bộp xuống đám sỏi, tóe máu. Khuôn mặt y đã khó coi, giờ lại càng khó coi hơn, toàn thân run lên bần bật.

Chậm rãi, Thái Bảo bước từ từ đến bên cạnh Bạch Quỷ Y, song trảo vươn xuống chạm vào đầu khiến hắn sợ đến mức đái ra quần. Rồi đột ngột, Thái Bảo nắm chặt lấy hai mảng tóc, đoạn nhanh như cắt, xé Bạch Quỷ Y đánh xoạt một cái thành hai mảnh, máu thịt bắn tung tóe ra, vương khắp trên mặt nó.

Mỗi tay, Thái Bảo cầm một mảnh thân thể của đổi thủ, lưỡi lè ra liếm vệt máu vương trên mặt, đôi mắt đỏ ngầu hung hãn. Từ trong mảnh thân thể Bạch Quỷ Y, một quả cầu sáng bay là là phía trước mặt Thái Bảo, nó há mồm, ngoạm lấy rồi nuốt chửng vào trong. Công lực tu hành hàng trăm năm của Bạch Quỷ Y giờ đây đã hòa vào cơ thể Thái Bảo, trở thành một phần sức mạnh của nó.

Trời lúc này đã chuyển thành một màu u ám, mây đen kìn kìn kéo đến trên đầu Thái Bảo. Những đạo huyết quang ầm ầm phóng xuống xung quanh, cuồng phong thổi thốc đến, rít lên từng cơn, tám cột nước cũng đã chuyển một màu đỏ quạch như máu tươi, ầm ầm đổ xuống miệng hang.

Bỗng, trong cơn phẫn nộ u ám của trời đất, từ dưới miệng hang, phóng lên một tia kim quang cực mạnh, ngạo nghễ thách thức cơn cuồng phong đang vần vũ trên cao.

Trên đỉnh Thông Thiên Hoàng Ma, Bạch Ưng đạo trưởng cảm thấy trong lòng bất an, lại thấy trời đột ngột chuyển màu, vội vã ra xem thử. Chỉ thấy ở đằng xa, phía khu rừng Tử Linh, mây đen kết lại, trong đó thấp thoáng một đạo kim quang chói lòa.

Đúng lúc ấy, lão thấy một nhân ảnh bé xíu, phóng vọt đến, mặt mày hoảng hốt, hơi thở gấp gáp, lắp bắp nói:

- Sư phụ…sư phụ…tam sư tỷ và tứ sư huynh đang bị ma giáo truy sát ở Thanh Hương trấn.

Bạch Ưng đạo trưởng nghe đến hai từ ma giáo, vội vàng triệu linh điểu tới, phóng vút đi về hướng chỉ của Văn Lộc. Toàn bộ Hoàng Ma Sơn vang lên những tiếng chuông báo động dồn dập, các vị sư phụ cũng đằng không, nhắm về phía Thanh Hương trấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui