Tiểu Bất Tử bị đánh thức bởi hàng trăm tiếng trống đại đồng vang rền. Trời vẫn còn tờ mờ, hắn uể oải thức dậy, sửa soạn đồ đạc, chuẩn bị tới khu vực thi đấu. Ngoài cửa, hắn đã nghe tiếng gọi ý ới của Tiểu Linh. Nhoẻn miệng cười một mình, Tiểu Bất Tử nói vọng ra:
- Tới đây, tới đây!.
Tiểu Bất Tử bước ra ngoài, Tiểu Linh nhìn hắn sững sờ. Chà, tên tiểu tử này vận y phục đẹp đẽ trông cũng bảnh bao lắm chứ. Thấy Tiểu Linh nhìn mình, Tiểu Bất Tử thoáng ngượng, khẽ nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
- Ha! Tiểu Bất Tử cũng có khí phách lắm đó. – Tiểu Linh đưa một ngón tay cái lên, ra vẻ hài lòng, đoạn kéo hắn đi nhanh ra quảng trường.
Càng đến gần quảng trường, tiếng trống đại đồng càng vang lên ì ùng như sấm rền, khiến cho không gian trở nên hùng tráng lạ thường. Trên cao, những lá cờ ngão nghễ thả mình trong gió, khoe những hàng chữ được thêu mạnh mẽ, phi phàm: “Lạc Hồng Đại Hội”.
Khác với vẻ háo hức, chờ đợi ngày hôm qua, lúc này Tiểu Bất Tử ngập tràn một cảm giác khó tả. Trong lòng cảm thấy nôn nao, hồi hộp tựa như người ta bị say xe vậy. Hắn có cảm giác, một điều gì đó rất thân thuộc đang ở xung quanh đây nhưng không tài nào đoán ra được. Sợi dây chuyền trước ngực cứ như được nung trên lửa, nóng dần, nóng dần. Tiểu Bất Tử khẽ móc ra xem, thấy hai luồng khí hắc bạch lưu chuyển rất nhanh, như muốn xoắn lại với nhau, viên châu trong túi áo cũng lập lòe tỏa bạch quang.
Phía trước cửa cửu tháp, hôm nay đã dựng lên một sân khấu lớn. Đứng trên đó có thể bao quát được cả quảng trường rộng lớn phía dưới. Ở chính giữa sân khấu có bày một chiếc ngai bằng vàng ròng rất lớn, được trạm trổ hình mãnh long đang nhe nanh, múa vuốt, dĩ nhiên là chỗ cho nhân vật đứng đầu Lạc Hồng – An Dương Đại Đế. Hai bên của ngai vàng, mỗi bên có hai chiếc ghế nhỏ hơn, cũng được trạm khắc rất tinh vi, không nói cũng biết là dành cho bốn vị trưởng môn đứng đầu tứ đại môn phái lớn nhất Lạc Hồng.
Tiểu Bất Tử đi theo Tiểu Linh và hai đệ tử Mẫu Nghi Giáo, tiến tới bàn ghi danh được đặt trang trọng dưới chân lôi đài ở chính giữa. Lúc bước tới, Tiểu Bất Tử nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, thân vận bạch giáp sáng bóng, khuôn mặt hung ác, ánh mắt quét ra tứ phía dò xét. Một tia thân quen chợt lóe lên trong mắt Tiểu Bất Tử. Người đàn ông này là ai? Hình như hắn đã gặp ở đâu đó.
Vị tướng quân quét ánh mắt xuống dưới, chạm ngay vào Tiểu Bất Tử đang nhìn lên, bất giác ông ta nhăn mặt lại, hình như cũng nhận ra hắn. Vị tướng quân toan bước tới thì đằng sau, một Hổ vệ quân bước tới, thì thầm điều gì đó, y bèn quay lưng bỏ đi. Đây, chính là Phạm Mạnh Hổ, kẻ đã từng giao đấu với Thái Bảo tại Thái Cực Điện trên Thông Thiên Hoàng Ma mấy năm trước. Chỉ có điều, Thái Bảo bây giờ là một kẻ mất trí, sao có thể nhận ra ông ta được.
- Môn phái nào? Số báo danh bao nhiêu? – Vị quan ngồi trước bàn đăng ký lên tiếng hỏi Tiểu Bất Tử, không thèm ngước lên.
- Mẫu Nghi Giáo, số báo danh hai mươi – Tiểu Bất Tử trả lời.
Dường như có gì đó không đúng, vị quan kia ngước mắt lên nhìn Tiểu Bất Tử với thái độ rất lạ. Xung quanh, người của mấy môn phái cũng quay ra nhìn hắn. Tiểu Linh thấy vậy, tỏ ra khó chịu vô cùng. Xung quanh, tiếng xì xào bàn tán vang lên, nội dung thì không nói cũng biết, họ ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên thấy Mẫu Nghi Giáo có một nam đệ tử.
- Các ngươi nhìn gì? Chưa thấy đệ tử của Mẫu Nghi Giáo bao giờ à? – Tiểu Linh quắc mắt nhìn xung quanh khiến cho vài người cảm thấy ngượng ngùng bèn quay sang chỗ khác.
- Tiểu Linh! – Tiểu Bất Tử khẽ kéo tay nàng.
- Hừ! Sao chứ, ngươi sợ chúng à?
- Số hai mươi của Mẫu Nghi Giáo, Tiểu Bất Tử đấu với Trần Huyền Minh của Long Hổ môn ở lôi đài số 7. – Vị quan ghi danh thông báo, ánh mắt đã thôi nhìn Tiểu Bất Tử.
- Đa tạ đại nhân! – Tiểu Bất Tử nghe xong, cung kính rồi cùng Tiểu Linh và hai môn đồ của Mẫu Nghi Giáo đi về phía lôi đài.
Phía sau lưng Tiểu Bất Tử, không khí chợt nhộn nhạo lên. Mấy tay nam tử bỗng ngây ra nhìn khiến cho hắn thắc mắc vô cùng.
Một bóng nữ nhân vận bạch y đẹp đẽ, khuôn mặt đượm vẻ u buồn đang nhẹ nhàng bước tới bàn đăng ký. Sau lưng nàng, Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm tỏa ra những mùi hương êm dịu, phảng phất nỗi nhớ miên man. Thời gian, không gian tựa như im lìm sau mỗi bước nàng đi. Ánh mắt nàng, lơ đãng nhìn về phía xa xăm, tưởng như bỏ mặc thế gian đầy đau khổ ở lại.
Tiểu Linh và Tiểu Bất Tử thấy đám đông nhộn nhạo bất giác quay lại chiêm ngưỡng.
Và.
Giây phút này…
… như dừng lại
Hình như có một khoảng lặng đến đáng sợ đang hiện hữu nơi này. Bạch y thiếu nữ sững người, nàng dừng hẳn lại. Ba người đi sau nàng thấy thế cũng đứng sững cả lại, đăm chiêu.
Ánh mắt ấy. Cả hai ánh mắt ấy dường như vừa chạm vào nhau. Tiểu Bất Tử sững sờ, đứng đó tựa như một khối hàn băng. Nàng! Người con gái ta gặp trong giấc mơ. Nàng có thật sao?
Phía bên kia, ánh mắt Song Mai chợt rung rinh, tựa như có gió thổi lay động hồ thu. Đôi môi nàng run lên, lắp bắp như muốn nói điều gì đó. Hai tay nàng chợt nắm chặt vào nhau.
Khoảnh khắc này, tựa như hàng ngàn, vạn năm đã trôi qua.
- Thái Bảo! – Một giọng trong trẻo nhưng chứa đầy tủi hờn, vang lên. Một cái tên nhưng chất đầy sự bi ai, thống khổ, chất đầy những cảm xúc vô hình. Một tiếng nói cất lên sau bao nhiêu năm im lặng. Như thế, có lẽ đã quá đủ rồi chăng?
Một giọt nước mắt lăn khẽ trên khóe mi ai đó, từ từ rơi xuống, hình như nó lơ lửng trong không gian đang đông đặc lại.
Một bóng nhân ảnh vọt qua nàng, hướng về phía Tiểu Bất Tử. Nhân ảnh ấy hình như cũng như nàng, đang vui mừng khôn siết, đang có những cảm xúc như muốn vỡ òa ra.
- Thái Bảo! Là mi! – Văn Lộc từ đằng sau, phóng vọt lên, ôm chầm lấy Tiểu Bất Tử.
Văn Lộc vươn tay, đấm thùm thụp vào lưng Tiểu Bất Tử. Mỗi câu nói, một đấm dội xuống như giải tỏa nỗi nhớ nhung của bằng hữu lâu ngày gặp lại.
- Thái Bảo! Tên chết tiệt này! Mi vẫn còn sống! Ta biết mà….
Tiểu Bất Tử vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn thẳng vào Song Mai. Nàng là ai? Người con gái kiều diễm, đẹp tựa thần tiên hạ phàm kia là ai? Tại sao nàng cứ xuất hiện trong những giấc mơ của ta?
Bốp, một cái tát nảy đom đóm mắt, Văn Lộc thấy như trời đất quay cuồng, vội buông Tiểu Bất Tử ra, đưa tay ôm mặt.
- Cái tên chết tiệt này! Thái Bảo gì chứ? – Tiểu Linh mắt lộ hung quang, lên tiếng mắng chửi.
Tiểu Linh ngó sang, thấy Tiểu Bất Tử đứng như trời trồng, ánh mắt đang nhìn vị cô nương kia bỗng dưng nổi giận, co chân đá bốp một cái. Tiểu Bất Tử ăn một cú đá, trí óc đột nhiên trở về bình thường, ngạc nhiên nhìn Văn Lộc nói:
- Vị bằng hữu này! Nhận nhầm người chăng?
Câu nói của Tiểu Bất Tử, tựa như một gáo nước lạnh dội vào đầu Văn Lộc và dội cả lên những cảm xúc của Song Mai.
Nàng như một người bị bán đứng, huyết khí dường như đông đặc lại. Nàng nheo mắt, nhìn kỹ. Không thể, có đánh chết nàng cũng không nhầm được. Kẻ đứng trước mặt kia, chính là sư đệ Thái Bảo của nàng.
- Thái Bảo! Ngươi…ngươi không nhận ra ta sao? – Song Mai khẽ run run hỏi.
- Này cô kia! Đây không phải Thái Bảo nhà cô đâu nhé. Đây là TIểu Bất Tử, môn đồ của Mẫu Nghi Giáo. – Tiểu Linh thấy vậy, cong môi nói rồi đứng chặn ra trước mặt Tiểu Bất Tử.
- Ngươi không nhận ra vị sư tỷ này sao? – Song Mai vừa nói, vừa bước tới, dường như không thèm quan tâm đến sự xuất hiện của Tiểu Linh.
Thấy Song Mai bước tới, Tiểu Linh chau mày, đẩy Tiểu Bất Tử về phía sau, đoạn quát lên:
- Còn bước tới, ta sẽ không nể mặt đâu.
- Thái Bảo! – Song Mai hét lên khi thấy thái độ tên sư đệ này chẳng chút mảy may động lòng.
Chỉ nghe xoeng một tiếng, khắp không gian ngập tràn một mùi hương thơm tinh khiết của hàng vạn đóa hoa bách hợp. Thinh không bỗng lóe lên bạch quang chói mắt. Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm đã rời vỏ, lao tới phía Tiểu Bất Tử.
Choang, một tiếng đanh và gọn gàng, thanh quang nổi lên như chớp, Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm dội ngược lại, trở về bên cạnh Song Mai. Phía bên kia, kiếm của Tiểu Linh bập bềnh trong không gian, như buông một lời thách thức.
Đột nhiên phát sinh sự cố, các thí sinh tham gia chạy rạp sang hai bên, nhường khoảng không cho hai mỹ nhân xinh đẹp đối đầu với nhau.
- Ngươi…ngươi là ai? – Song Mai nhíu mắt nhìn Tiểu Linh.
- Ta là Tiểu Linh của Mẫu Nghi Giáo. – Tiểu Linh trả lời.
- Đây là chuyện của Vân Tiêu Kiếm, người của Mẫu Nghi Giáo mau tránh ra để ta bắt tên đệ tử này về chịu tội. – Song Mai thét lên, song chỉ dẫn kiếm quyết phóng tới.
- Nực cười! Đừng tưởng là quận chúa thì muốn làm gì thì làm. – Tiểu Linh cũng thét lên, hai tay bắt quyết, Thanh Long Kiếm ánh lên rực rỡ, phóng lên nghênh chiến không chút sợ hãi.
Giữa Thành Thần Long, hai thanh thần kiếm rực sáng, lao vào nhau không chút nể tình. Tiểu Bất Tử há mồm đứng sau không hiểu hắn đã gây nên tội nghiệt gì nữa.
Xưa nay, những cao thủ tuyệt thế giao đấu luôn khiến người ta háo hức, chờ đợi như nắng hạn mong mưa. Giờ, chẳng những là hai đệ tử ưu tú nhất của Vân Tiêu Kiếm và Mẫu Nghi Giáo quyết chiến mà còn là cuộc đối đầu của hai mỹ nhân tuyệt sắc của Lạc Hồng. So về vai vế lại càng khiến người ta phải rung động. Một là quận chúa của thành Phong Hỏa còn bên kia, là con gái yêu của trưởng môn Mẫu Nghi Giáo, thế lực lớn nhất nhì cõi Lạc Hồng. Mà nguồn cơn của sự đối đầu này lại vì một tên vô danh, mồ côi. Nói ra, thật là xấu hổ.
Thanh quang rực rỡ, bạch quang chói mắt bừng bừng phát ra tứ phía khiến những đệ tử tu vi thấp kém phải đưa tay lên che mắt.
Hai đạo kiếm quang khí thế bức nhân, ầm ầm xông tới đối thủ không chút nể tình. Vì một tên tiểu tử, hai tiểu thư danh vang thiên hạ có cần phải động thủ quá mức như vậy không? Chữ tình là gì? Mà khiến người ta có thể vứt bỏ được hết tất cả vậy?
Khi hai đạo quang mang chói mắt kia sắp va vào nhau, người ta nghe thấy một tiếng “Bình”. Nền đất rung lên bần bật. Chỉ thấy, hai đạo bạch quang, thanh quang va rầm vào một tấm thái cực đồ được dựng lên ở giữa. Hai đạo khí lập tức tan biến, thái cực đồ chầm chậm phát quang, rồi xoay nhẹ, đột nhiên biến mất. Một giọng nói ầm ầm vang lên:
- Song Mai! Sao lại đến đây gây chuyện? Muốn làm mất mặt môn phái phải không?
Giọng nói này, Tiểu Bất Tử cảm thấy quen thuộc lắm. Hắn ngước mắt lên nhìn. Trên không, một con bạch ưng to lớn, ngạo nghễ giữa trời. Từ trên lưng bạch ưng, bóng người lao vút xuống đứng bên cạnh Song Mai, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Linh rồi liếc nhanh sang phía Tiểu Bất Tử, dừng lại, sững sờ.
Song Mai quay sang nhìn, nàng chẳng ngạc nhiên với thái độ sững sờ của sư phụ. Nàng khẽ nói:
- Là hắn đó! Có đánh chết con cũng nhận ra hắn.
- Thái Bảo…Bảo…con…! – Bạch Ưng đạo trưởng mắt trợn ngược, mặt trắng như tờ giấy, lắp bắp nói.
Tiểu Bất Tử tâm thần hoảng loạn. Nãy đến giờ, từ môn sinh cho đến cao nhân của Vân Tiêu Kiếm đều gọi hắn là Thái Bảo. Phải chăng hắn là Thái Bảo? Hắn có quan hệ với Vân Tiêu Kiếm?
Bạch Ưng đạo trưởng vô thức bước chầm chậm tới phía Tiểu Bất Tử. Lão tựa như một người mộng du. Bao nhiêu năm rồi, rốt cục cũng tìm được tên đệ tử này. Năm xưa, khi ngũ sắc phượng hoàng đem đám trẻ trở về Vân Tiêu Kiếm, nghe chúng kể lại đối đầu với Vô Tình Quỷ ở trấn Đại Lâm, lão không dám tin là tên đệ tử này còn sống sót. Nay hắn bằng xương bằng thịt trước mặt, khí thế tỏa ra thêm muôn phần anh dũng thì lão không tránh khỏi có chút hoảng hốt.
- Bạch Ưng đạo trưởng! Xin ông tự trọng. – Một giọng nữ đanh thép dội tới khiến lão đạo Bạch Ưng giật mình, vội vàng lùi lại.
Một nữ nhân bước tới, đứng trước mặt Tiểu Linh, khuôn mặt ánh lên vẻ không hài lòng. Đây chính là Hồng Vân Tiên Tử.
- Mẹ! Đám người của Vân Tiêu Kiếm cứ đòi bắt Tiểu Bất Tử, lại nói hắn là đệ tử của bọn họ. – Tiểu Linh cong môi lên mách.
- Hồng Vân Tiên Tử! Thiếu niên kia là đệ tử của bản môn. – Bạch Ưng đạo trưởng chỉ tay về phía Tiểu Bất Tử, nói rõ ràng.
Hồng Vân Tiên Tử quay lại nhìn Tiểu Bất Tử khiến hắn đắn đo không thôi. Ngay chính bản thân hắn cũng không hiểu, liệu mình có phải là Thái Bảo, đệ tử Vân Tiêu Kiếm như vị cô nương và lão đạo kia thông báo hay không. Những chuyện trước kia, hắn sao có thể nhớ được. Chỉ biết, hiện giờ hắn là Tiểu Bất Tử mà thôi.
Về phần Tiểu Linh, nàng lo lắng, bất an không thôi. Vốn nàng biết, trước kia hắn là một kẻ tu thánh có năng lực phi phàm, chẳng biết trải qua kiếp nạn gì mà mất hết trí nhớ. Nhưng nàng chẳng màng đến quá khứ của hắn, chỉ cần giờ hắn là một Tiểu Bất Tử là được rồi. Trong thâm tâm, nàng không muốn và không cho phép bất cứ ai khơi lại quá khứ của Tiểu Bất Tử. Dương như, Tiểu Linh vẫn thường trực một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Còn Song Mai, nàng chưa bao giờ thôi hy vọng sẽ được gặp lại Thái Bảo. Mấy năm nay, nàng dốc sức tu luyện, thậm chí phải dùng từ khắc khổ để miêu tả. Lý do cũng bởi tên sư đệ ngốc của nàng. Nàng muốn đột phá những cảnh giới cao nhất của Vân Tiêu Kiếm để có thể đối mặt với tất cả những thế lực ma giáo mà nàng nghĩ đã bắt mất sư đệ Thái Bảo.
Giờ gặp lại hắn ở đây, bằng xương bằng thịt chứ chẳng phải là ảo ảnh hư vô, nàng vui mừng khôn siết. Nhưng, hắn lại u u mê mê, lại thêm một cô gái xinh đẹp bên cạnh, sẵn sàng ra tay bảo vệ, hỏi làm sao nàng không tức giận? Nỗi lòng của nàng, chẳng biết tên sư đệ kia có hiểu không nữa.
- Đạo trưởng! Tiểu Bất Tử là người của bổn giáo, xin đạo trưởng tự trọng. – Hồng Vân Tiên Tử chợt quay lại, giọng nói chắc nịch.
Câu nói khiến cho Bạch Ưng đạo trưởng và Song Mai đờ người ra. Tiểu Bất Tử sao? Đệ tử Mẫu Nghi Giáo sao? Vì sao lại có câu chuyện này. Đó, chẳng phải là Thái Bảo sao? Trong lòng Song Mai tựa như có hàng ngàn mũi dao đâm xuyên vào.
- Thái Bảo! Ngươi…ngươi nói cho ta xem? – Song Mai hét về phía Tiểu Bất Tử. Khuôn mặt hắn đã rất khó coi rồi.
- Ta…ta…không biết! – Tiểu Bất Tử ấp úng, khuôn mặt nhăn nhó lại, đầu óc rối bời, cố sức đào bới trong những ngóc ngách sâu thẳm nhất, để tìm một câu trả lời, lý giải về cái tên Thái Bảo.
Nhưng cho dù hắn có cố sức tìm kiếm, cái tên đó vẫn như một ảo ảnh mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện. Rốt cục, Tiểu Bất Tử chẳng thể nhớ ra được bất cứ một ký ức nào.
Song Mai lúc này đã rất tức giận, khuôn mặt nàng ửng đỏ lên, ánh mắt chứa đầy phẫn uất. Ngay lúc này, nàng muốn một kiếm chém tên sư đệ ngu ngốc kia thành trăm mảnh cho hả, để vơi đi sự chờ đợi, mong ngóng những năm qua. Khẽ nhích người lên, Song Mai toan phóng tới thì nàng đã bị Bạch Ưng đạo trưởng vươn tay ngăn lại. Chậm rãi, lão đạo khẽ nói sang bên kia:
- Tiên tử! Vốn hắn là đệ tử của bản môn, cách đây vài năm, trong lúc hạ sơn tìm linh điểu đã giao đấu với đại ma đầu Vô Tình Quỷ tại Đại Lâm. Bản môn không rõ hắn còn sống hay đã chết. Nay gặp lại, không rõ vì sao lại gia nhập Mẫu Nghi Giáo. Chắc hẳn hắn đã trải qua kiếp nạn khiến trí nhớ tạm thời mất đi.
Nghe đến Vô Tình Quỷ, Hồng Vân Tiên Tử và đám người xung quanh bỗng lạnh người. Tên ma đầu số một trong thiên hạ này đã tái xuất rồi sao? Lại còn giao đấu với đệ tử của Vân Tiêu Kiếm. Nếu việc này là thật, tên đệ tử này, quả thực là nhân tài ngàn năm có một, phải giữ lại cho bằng được. Nghĩ vậy, Hồng Vân Tiên Tử khẽ nhếch mép cười:
- Đạo trưởng chớ đùa, đối đầu với Vô Tình Quỷ, đừng nói thằng nhóc đệ tử của Vân Tiêu Kiếm, khéo các cao thủ của quý phái liên thủ, chưa chắc đã giành được phần thắng lợi. Dựa vào một tên đệ tử Thái Bảo nào đó, liệu Vân Tiêu Kiếm có nói quá lên chăng? Còn ta vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, Tiểu Bất Tử là người của Mẫu Nghi Giáo, nếu đạo trưởng muốn tranh đoạt, đừng trách ta không nể mặt.
- Ngươi! – Bạch Ưng đạo trưởng nét mặt khó coi, lửa giận bốc ngược lên đầu nhưng lại kiềm chế được bèn thở hắt ra một tiếng.
- Chúng ta đi thôi. – Hồng Vân Tiên Tử xoay người, ra hiệu cho Tiểu Bất Tử và Tiểu Linh đi tới địa điểm thi đấu.
Nhưng, Tiểu Bất Tử vẫn đứng im đó, ánh mắt vô hồn, người lạnh toát như hàn băng ngàn năm. Tiểu Linh nhìn qua, cứ giữ sự im lặng, không nói gì. Xưa nay, chỉ nàng là người bắt nạt Tiểu Bất Tử nhưng hôm nay, nàng cảm thấy có một điều gì đó rất đáng sợ đang hiển hiện trong tâm trí của hắn.
- Có..có thật ta là Thái Bảo không? – Tiểu Bất Tử lắp bắp từng tiếng.
Thấy hắn đột nhiên hỏi, Hồng Vân Tiên Tử và Tiểu Linh bỗng nhiên đờ người ra. Cả hai đều lo lắng, nếu hắn tìm lại được trí nhớ, sẽ trở lại Vân Tiêu Kiếm, sẽ quên hết những chuyện trước đây. Với Hồng Vân Tiên Tử, tên nhóc này quả thực rất có tương lai và quan trọng hơn là Tiểu Linh có cảm tình với hắn.
- Đúng! Ngươi là Thái Bảo. Ta với ngươi từ nhỏ đã ở bên nhau. Vân Tiêu Kiếm là nhà của ngươi, chúng ta đều là huynh, đệ, tỷ, muội của ngươi. – Giọng Văn Lộc vang lên, như một tiếng sét đánh ngang tai Tiểu Bất Tử. Tất cả im lặng, đổ dồn ánh mắt về phía Tiểu Bất Tử.
- Ta…ta xin lỗi. Nhưng ta không còn nhớ gì về quá khứ nữa. Ta giờ đây là Tiểu Bất Tử, là người của Mẫu Nghi Giáo. Xin các vị… - Tiểu Bất Tử ấp úng nói.
- Ngươi cút đi! – Giọng Song Mai chen vào, lời nói như một khối băng lạnh lẽo rơi xuống, chẹn vào cổ họng Tiểu Bất Tử khiến hắn chỉ biết im lặng.
Song Mai quay người lại, bóng dáng thướt tha của nàng lướt đi, vương lên không gian những giọt lên long lanh, bỏ mặc một Tiểu Bất Tử đang thẫn thờ nhìn theo, khuôn mặt đầy những giằng xé tâm can. Nàng, người con gái trong giấc mơ của ta. Nàng là gì với ta?
- Thôi, bỏ đi, hắn không còn là Thái Bảo ngày xưa nữa. – Bạch Ưng đạo trưởng thở dài, đoạn phẩy tay ra hiệu cho đám người Vân Tiêu Kiếm quay về địa điểm thi đấu.
Bầu không khí xung quanh Tiểu Bất Tử tưởng như đang ngừng lại. Không có tiếng cười nói, không có tiếng xì xào, không lời bi ai, chỉ một khoảng lặng đến đáng sợ. Hắn không biết đầu óc mình lúc này đang nghĩ gì nữa? Chỉ đứng đó, ánh mắt thẫn thờ, hàng loạt câu hỏi hiển hiện lên, bồng bềnh trong trí óc. Ta là ai? Ta là ai? Tại sao ta không thể nhớ được gì?
- Mau, đến giờ thi đấu rồi. – Tiểu Linh khẽ nắm lấy tay hắn, kéo nhẹ, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn hắn. Nàng có cảm thông cho hắn không?
Tiểu Bất Tử nhìn sâu vào trong mắt nàng, hắn thấy điều gì? Phải rồi, chẳng phải hắn đã tự hứa với mình, cho dù quá khứ trước đây có như thế nào cũng chẳng quan trọng. Điều lớn lao nhất là hắn đã mang ơn người của Mẫu Nghi Giáo, của sư phụ Lê Hữu và cả Tiểu Linh nữa. Người con gái xinh đẹp đó, luôn ở bên hắn những lúc buồn vui.
- Ta đi thôi! Ngươi đừng lo, ta sẽ mãi là Tiểu Bất Tử. – Hắn mỉm cười, khẽ nói với Tiểu Linh.
Lời nói này, khiến cho Tiểu Linh cảm thấy ấm áp vô cùng. Nó xua tan đi những mây đen đang kéo tới ùn ùn trong tâm can nàng. Đó, phải chăng là một lời hứa, một lời hẹn ước?
- Tại hạ Trần Huyền Minh của Long Hổ môn, xin được chỉ giáo. – Gã thanh niên cao to, vận y phục màu nâu đất đứng trước mặt Tiểu Bất Tử chắp tay chào.
- Tiểu Bất Tử của Mẫu Nghi Giáo xin được chỉ giáo. – Hắn lạnh nhạt đáp lời, trong đầu vẫn vẩn vơ nghĩ về cái tên Thái Bảo.
Vừa xưng danh xong, Tiểu Bất Tử thấy bên dưới võ đài, những đệ tử của Long Hổ môn bỗng ồ lên những tràng cười. Cũng phải thôi, Mẫu Nghi Giáo xưa nay toàn những đệ tử nữ, nay tự nhiên chui đâu ra một nam đệ tử, không khỏi khiến người ta thắc mắc. Vài tiếng lầm bầm không nhỏ, không to nhưng cũng đủ để Tiểu Bất Tử nghe được: “Ta thấy, tên đệ tử của cái phái toàn đàn bà này thực sự là ẻo lả, không biết chịu được mấy đòn của Trần sư huynh”.
- Trận đấu bắt đầu. – Vị giám khảo hô vang, báo hiệu.
Chỉ thấy, xoạt một tiếng, trong chớp mắt đám môn đồ của Long Hổ môn há hốc mồm không nói được bất cứ câu nào. Trần Huyền Minh, vũ khí còn chưa kịp xuất chiến đã nằm lù lù một đống dưới đất, bất tỉnh nhân sự. Trên đài, Tiểu Bất Tử hướng ánh mắt khinh khỉnh về phía đám đông Long Hổ môn. Chẳng rõ hắn xuất chiêu nhanh đến mức nào mà trong chớp mắt, đối thủ đã đo ván.
Sự việc nhanh đến mức, vị giám khảo cũng cứng họng. Lát sau, ông ta và mấy người khác chạy lại chỗ Trần Huyền Minh đang nằm. Xem xét một hồi, vị giám khảo hô lớn:
- Trận này Mẫu Nghi Giáo giành được thắng lợi.
Lúc diễn ra sự việc, ở phía sân khấu đằng xa, Bạch Ưng chân nhânthoáng nhăn mặt. Không ngờ, tên đệ tử này của lão lại ra tay xuất quỷ nhập thần đến vậy. Còn Hồng Vân Tiên Tử ngồi bên cạnh thì gật gù ra vẻ hài lòng.
- Ồ! Kia chẳng phải đệ tử của Vân Tiêu Kiếm sao? Trong chớp mắt lại có thể xuất mười tám chiêu hạ đo ván đối thủ, công phu quả không tầm thường chút nào – An Dương Đại Đế tấm tắc khen màn trình diễn của Tiểu Bất Tử.
- Thánh thượng anh minh! Quả lúc trước y là đệ tử của bổn môn. Sau khi giao đấu với Quỷ Vô Tình mấy năm trước, không hiểu sao lại bị Mẫu Nghi Giáo…cướp mất. – Bạch Ưng chân nhân chắp tay, bẩm với An Dương Đại Đế.
- Quỷ Vô Tình? – Khuôn mặt An Dương Đại Đế thoáng một tia sợ hãi. Nhân vật này, không nói, chắc ông ta cũng hiểu được sự lợi hại của hắn. Mấy năm rồi, tên ma đầu này trốn thoát khỏi hỏa ngục, mặc dù triều đình đã điều động binh hùng tướng mạnh nhưng đều bặt vô âm tín.
- Chuyện này là sao, Hồng Vân Tiên Tử? – An Dương chuyển một bộ mặt nghiêm nghị, cất lời hỏi.
Hồng Vân vội vàng đứng bật lên, chắp tay nói:
- Bẩm hoàng thượng, kẻ kia là môn đồ của bản phái. Hoàng thượng là bậc chí tôn, chắc hẳn đã nhìn ra võ công y vừa thi triển là tinh hoa của Mẫu Nghi Giáo. Vốn hắn là đệ tử của phụ thân Lê Hữu, do cơ duyên nên được thần truyền lại bí kíp võ công của Mẫu Nghi Giáo. Khi nãy hắn cũng đã khẳng định mình không phải là đệ tử của Vân Tiêu Kiếm. Bạch Ưng đạo trưởng đã ăn nói hàm hồ mất rồi.
- Ngươi! – Bạch Ưng cả giận, định đứng lên thì An Dương đã xua tay.
- Thôi! Hồng Vân Tiên Tử đã nói vậy, đạo trưởng coi như bỏ qua đi. Dù có là người của môn phái nào thì cũng là con dân Lạc Hồng, là nhân tài của triều đình.
“Bình… bình” mấy tiếng, An Dương cùng tứ đại môn chủ quay sang một lôi đài khác, thấy Song Mai ngạo nghễ đứng giữa thinh không, Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm bập bềnh nương gió, tỏa ra mùi thơm êm dịu khiến đám nam tử ở dưới trầm trồ không ngớt. Đối thủ của nàng, đệ tử ưu tú nhất của phái Bạch Đà đang ôm đầu, nằm dưới đất, cách đó không xa, một cây kích cắm sâu vào nền đá rất thảm hại, chắc hẳn là pháp bảo của tên kia.
- Mai Mai của Vân Tiêu Kiếm giành thắng lợi. – Vị giám khảo sau khi xem xét, hô lớn thông báo.
Tiếng vỗ tay, huýt sáo rầm rầm vang lên, cổ vũ cho Song Mai. Nhưng xem ra, nàng chẳng bận tâm chút nào. Nàng hướng ánh mắt về phía Tiểu Bất Tử đang chậm rãi bước xuống lôi đài. Nghe thấy tiếng hò hét cổ vũ, bất giác Tiểu Bất Tử cũng ngoái lại xem. Hai ánh mắt chạm nhau. Thời gian như ngừng lại. Tim Tiểu Bất Tử như có ai đó đang bóp vào, đau nhói.
Tiểu Bất Tử giật vội ánh mắt về, cúi gằm xuống đất rồi bước những bước nặng nề. Hắn không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì nữa, cứ như một mớ bòng bong, rối mù lên.
Hắn ngước mắt lên, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Linh đang nhìn mình. Nàng cũng đã giành thắng lợi. Thấy bộ dạng của hắn, Tiểu Linh bất giác quay sang phía xa. Ánh mắt Tiểu Linh một lần nữa chạm vào Song Mai. Cả hai người gườm gườm nhìn nhau.
- Thôi! Bỏ đi, đừng nhìn nữa. – Tiểu Bất Tử bỗng nắm lấy tay Tiểu Linh, kéo đi khiến cho nàng giật mình. Đây, là lần đầu tiên hắn chủ động nắm lấy tay nàng. Tiểu Linh nhẹ nhàng quay đi, bước theo Tiểu Bất Tử. Một cảm giác kỳ lạ ngập tràn trong nàng.
Phía xa, Song Mai thấy như lòng quặn lại. Nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, bảo kiếm khẽ rung lên rồi bay trở lại vỏ. Từng bước, từng bước, Song Mai đi qua đám đông đang hò hét, cổ vũ cho nàng. Tai nàng ù đi, dường như không thể tiếp nhận những âm thanh náo nhiệt đó.
- Chúc mừng con. – Một giọng ôn tồn phát ra khiến Song Mai đứng sững lại. Trước mặt nàng, chính là phụ thân Mai Thiếu Kỳ.
- Cảm ơn cha! – Song Mai khẽ khàng.
Mai Thiếu Kỳ đột nhiên mắt sáng như sao. Cuối cùng sau bao năm, con gái rượu của ông đã nói trở lại. Mai Thiếu Kỳ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên vì sung sướng. May là lão kìm lại được chứ không, với địa vị hiện nay, thể hiện cảm xúc như vậy sẽ khiến mọi người chê cười. Lão quay sang, nhìn thấy Triệu Tài ở bên cạnh thì lấy hết sức vỗ bộp một cái khiến hắn quỵ người, nét mặt nhăn nhó.
- Triệu Tài! Ngươi xem tiểu thư đã nói lại rồi này.
- Vương gia! Chúc mừng vương gia. – Triệu Tài nhăn nhó nét mặt nhưng vẫn cố làm ra vẻ xu nịnh.
- Con hơi mệt, xin phép về nghỉ ngơi, chiều còn tiếp tục thi đấu. – Song Mai cất lời rồi vội vã lướt đi khiến Mai Thiếu Kỳ ngớ người. Nhưng không sao, con gái rượu nói lại như xưa là lão vui mừng lắm lắm.
***
Cung Chu Tước, nơi ở của đệ tử Mẫu Nghi Giáo
Ở đây không có mây trắng bồng bềnh, không có núi non trùng điệp cũng chẳng có màu xanh thăm thẳm của núi rừng. Tất cả, chỉ toàn là nhà cửa san sát, cung điện nguy nga, bề thế. Tiểu Bất Tử nằm dài trên nóc tẩm cung, trong lòng dường như đang da diết nỗi nhớ mơ hồ nào đó.
Tiểu Linh nhẹ nhàng đến bên cạnh, nàng khẽ ngồi xuống. Hắn không nói gì, ánh mắt vẫn buồn bã nhìn ra xa xa. Tiểu Linh thở khẽ, bàn tay thon thả của nàng nhẹ nhàng cuốn mấy sợi tóc vương trên mặt. Chầm chậm, nàng quay sang nhìn hắn
- Ngươi đã học hết cuốn bí kíp ta đưa cho rồi phải không? – Nàng mở đầu.
- Đã hết rồi! – Tiểu Bất Tử khẽ trả lời.
- Cô nương đó, hẳn là rất quan trọng với ngươi. – Nàng ấp úng.
- Ai cơ? – Tiểu Bất Tử khẽ nhíu mày, trong lòng hắn biết, Tiểu Linh đang muốn nói đến ai.
- Thì…vị quận chúa ấy, đệ tử của Vân Tiêu Kiếm…Chắc là trước đây…- Tiểu Linh dường như cứ muốn bật ra những câu nói mà nàng không muốn nó xuất hiện.
- Tiểu Linh! Đừng nói nữa. Ta..ta…không nhớ gì cả. – Tiểu Bất Tử ấp úng, khuôn mặt hắn ánh lên một nỗi lo lắng.
- Từ lúc đó, ta thấy ngươi cứ như người mất hồn…ta không rõ…liệu.
Tiểu Bất Tử chợt ngồi lên, xoay người nhìn thẳng vào Tiểu Linh khiến nàng tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Nếu là lúc trước, gặp tình cảnh này thì nàng sẽ có thái độ khác.
- Tiểu Linh! Chỉ là bỗng nhiên mọi việc đến với ta nhanh quá, ta chưa có sự chuẩn bị để tiếp nhận. Mọi người và cả ngươi nữa, đối với ta rất tốt. Cho dù trước đây ta có là ai thì bây giờ chỉ có mỗi Tiểu Bất Tử này thôi. – Tiểu Bất Tử nói một tràng.
- Nhưng…nếu ngươi nhớ ra…thì…sao? – Tiểu Linh cuối cùng cũng nói ra những điều mà nàng giấu kín trong lòng.
Trước câu hỏi ấy, Tiểu Bất Tử miệng như đắng lại, hắn chẳng biết phải nói sao nữa. Nếu ký ức năm xưa trở lại, hắn biết thân phận thật của mình thì sao đây? Vị cô nương kia, hình như có một sợi dây liên kết rất gắn bó với hắn. Hắn chẳng biết phải làm thế nào nữa, trong đầu cứ ong ong câu hỏi của Tiểu Linh. Làm sao đây?
Thấy bộ dạng của hắn, Tiểu Linh thở dài, chợt nàng đưa tay siết chặt bàn tay Tiểu Bất Tử
- Đừng lo, dù sao ngươi cũng là người tốt, cũng là danh môn chính phái. Con người trước đây của ngươi, chắc chắn không phải người xấu.
- Ta…không biết. – Tiểu Bất Tử cảm thấy một hơi ấm từ bàn tay Tiểu Linh truyền qua. Nó vừa ấm áp, vừa mát mẻ, dường như đang vỗ về tâm trí rối bời của hắn. Người con gái này, với hắn sao lại tốt như vậy?
Trong lòng hắn thổn thức không thôi. Tiểu Bất Tử chợt dâng lên một nỗi sợ hãi. Quá khứ của hắn, liệu có đủ sức để phá đi sợi dây gắn kết với Tiểu Linh hay không? Tiểu Bất Tử dường như muốn vứt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, không muốn nó hiển hiện trong tâm trí nữa. Nhưng càng cố bao nhiêu, nó càng ào ạt dội về bấy nhiêu. Khuôn mặt Tiểu Bất Tự trắng bệch như tờ giấy.
Tiểu Linh khẽ buông tay hắn, nàng đứng thẳng lên, nhìn Tiểu Bất Tử rồi nhún mình vào hư vô, phóng vút đi. Trước khi hình ảnh của nàng chìm vào khoảng không, Tiểu Linh xoay người, nhìn Tiểu Bất Tử, khẽ cười nói:
- Dù sao thì ta nghĩ là cô nương đó…rất tốt.
Tiểu Bất Tử nhìn theo Tiểu Linh, hắn chẳng biết nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo hình bóng yêu kiều của nàng vụt biến mất vào màn đêm. Hắn muốn làm gì đó, muốn kéo Tiểu Linh trở lại, để nói với nàng rằng hắn sẽ…Nhưng sao Tiểu Bất Tử cứ im lìm như vậy. Bàn tay hắn siết chặt vào nhau. Tại sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...