Nhửng ngày cuối năm là những ngày mà các gia đình khác quay về đoàn tụ, cùng nhau chuẩn bị tươm tất nhà cửa để đón xuân sang. Riêng với Hoàng Chiêu, kỳ nghỉ tết lại là những ngày nàng bận rộn. Sự bận rộn không xuất phát từ việc học tập mà là công việc Hoàng Chiêu âm thầm nhận làm từ lúc nhà nàng rơi vào tình cảnh phá sản. Ngày đó, nàng đang theo đuổi sở thích lên ý tưởng cho các chương trình sự kiện, một nhân duyên nàng được người bạn giới thiệu một nơi giúp nàng có thể theo đuổi sở thích của mình, những tháng trước ngày nhập học để lấp khoảng trống của thời gian chờ đợi, nàng đã tập tành làm công việc này!
Ngày cuối năm, nàng càng tất bật phải chuẩn bị cho xong để hoàn thành chương trình tổ chức buổi lễ thưởng ngoạn các tác phẩm đồ cổ. Hoàng Chiêu được đặc cách làm trợ lý, lên ý tưởng và phụ trách hậu chuẩn bị chương trình. Xuất phát từ gia đình chuyên kinh doanh về mảng đồ cổ, rượu tây nên nàng phần nào cũng nắm rõ những nguyên tắc cơ bản của từng ngành hàng. Hiện Hoàng Chiêu đang làm việc theo dự án nên vào thời gian này nàng rất bận rộn để chuẩn bị kỹ càng cho chương trình cuối năm.
Thiên Thanh là tổng giám đốc của công ty sự kiện J&T, từ lúc nàng nhận bản thảo ý tưởng của Hoàng Chiêu cách đây tám tháng trước, bằng mọi giá công ty J&T phải liên hệ với Hoàng Chiêu để gặp mặt trao đổi, điều Thiên Thanh không ngờ chính là người viết ra ý tưởng lại là một cô bé chỉ mới 18 tuổi. Do Hoàng Chiêu còn quá nhỏ nhưng vì trọng tài năng kèm một phần bị "say nắng" vẻ đẹp của Hoàng Chiêu khi lần đầu gặp gỡ, Thiên Thanh liền đề xuất cho Hoàng Chiêu được phép thực tập tại nhà, khi có những sự kiện quan trọng sẽ cho Hoàng Chiêu đi theo làm trợ lý học việc từ từ, thực tập được vài tháng thì Hoàng Chiêu lại bắt đầu vào học, nên sau đó công việc Thiên Thanh giao cho Hoàng Chiêu cũng ưu ái theo lịch trình của Hoàng Chiêu.
* * *
Tại công ty J&T, trong phòng làm việc của Thiên Thanh, Thiên Thanh nhìn Hoàng Chiêu một hồi lâu lên tiếng:
- Mấy hôm nay em làm việc mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi đi, tối mai xong chương trình em đưa Tổng Triệu về khách sạn và có thể kết thúc công việc được rồi.
Hoàng Chiêu đang ngồi trên máy tập trung làm việc, nghe Thiên Thanh nói vậy nàng nhẹ ngước mắt nhìn:
- Ngày mai là mùng sáu tết rồi, kết thúc xong chương trình này có thể em sẽ tạm ngưng cho đến hết kỳ học phổ thông. Kế hoạch sau đó em sẽ báo lại chị sau!
Thiên Thanh nhìn nàng một cách say đắm, bước đến gần, tay nhẹ nâng cầm của Hoàng Chiêu, miệng nhoẻn cười:
- Ừ, em muốn gì cũng được cả! Chỉ cần..
Giọng Thiên Thanh đang nói bỗng ngưng đọng rồi nàng nhẹ cuối người xuống, định hôn lên khuôn mặt xanh non ấy, bỗng Hoàng Chiêu né tránh và nói:
- Cảm ơn chị đã tạo điều kiện cho tôi học hỏi trong suốt những tháng qua, tôi chỉ làm việc, không bán tình.
Thiên Thanh liền cười tươi, không nói gì liền né qua một bên. Bước đến bàn làm việc, ngồi xuống ghế lớn màu nâu da trơn, hai chân gác nhẹ lên bàn làm việc, lưng tựa vào ghế xoay, nàng nhẹ cất giọng:
- Có cần nói lời vô tình như vậy. Tôi chờ em!
Hoàng Chiêu không nói gì, nàng tiếp tục công việc mà nàng đã lên kế hoạch gần cả tháng qua. Ngày mai nữa là nàng có thể thực hiện được chương trình lớn đầu tiên trong cuộc đời của mình. Xong chương trình này, nàng sẽ nhận được khoảng thù lao khá lớn, đủ để nàng thực hiện kế hoạch của riêng mình và.. và đủ để mua "chiếc vòng tay" phiên bản đặc biệt kia dành tặng cho Tương Kiều. Hoàng Chiêu tự nhủ với lòng, đợi đến kết thúc chương trình học phổ thông, nàng sẽ gửi tặng riêng món quà này cho Tương Kiều thay lời cảm ơn vì Tương Kiều đã cho nàng một cảm giác ấm áp lạ thường trong khoảng thời gian vừa qua, Hoàng Chiêu muốn món quà mà nàng mua tặng, có được từ chính công sức của bản thân, không phải từ tiền của bất cứ ai khác.
* * *
Hai ngày vừa qua, Tương Kiều và An Nhiên tích cực tìm kiếm những thông tin có liên quan đến Hoàng Chiêu để hỏi tin tức về Hoàng Chiêu nhưng vẫn không ra được phương thức liên lạc nào, Tương Kiều gọi cho giáo viên chủ nhiệm của Hoàng Chiêu thì có được số điện thoại của Dì Hoàng Chiêu nhưng không ai bắt máy. Lo lắng kéo dài hai ngày làm Tương Kiều khó lòng thoải mái nghĩ đến những chuyện khác, An Nhiên thấy Tương Kiều sốt ruột như vậy liền nói lời an ủi:
- Cậu đừng lo quá a, mình nghĩ không có chuyện gì đâu? Có thể em ấy đang đi đâu đó vài ngày không đem điện thoại theo mà thôi.
Tương Kiều quay qua nhìn An Nhiên với ánh mắt có chút mệt mỏi:
- Ừ, mình cũng hy vọng như vậy. Có thể mình quá vô ý khi không thấy em ấy phản hồi tin nhắn và không chủ động tìm em ấy sớm hơn một chút!
An Nhiên thở ra một hơi rồi mở lời:
- Cậu chỉ là giáo viên bộ môn của em ấy thôi, đó không phải lỗi của cậu, cậu cũng có cuộc sống của riêng mình mà.
An Nhiên đang nói tự dưng khựng lại, đôi mắt chợt mở to:
- Mà này, mình thấy cậu quá để tâm đến em ấy rồi đó. Trước giờ có thấy cậu như vậy đâu?
Tương Kiều nghe An Nhiên nói vậy, lòng khẽ run nhẹ;
- Ừ, có thể là hơi để tâm đến em ấy, vì em ấy từng một lần giúp mình thoát khỏi tai nạn. Kề từ lúc đó mình vô tình biết được hoàn cảnh đơn độc của cô bé, nên có phần hơi để tâm hơn so với các học trò khác.
An Nhiên gật gật đầu:
- Ồ, thì ra là vậy. Thôi cậu đừng lo lắng nữa, mình nghĩ Hoàng Chiêu không sao đâu. Mà nè, ngày mai mình có vé mời đi tham gia chương trình đồ cổ của bên công ty sếp cũ. Chương trình này khá đặc sắc đó, cậu đi cùng mình không?
Tương Kiều lắc lắc đầu:
- Mình không có nhã hứng đi đâu cả.
An Nhiên lay lay cánh tay của Tương Kiều, nói tiếp:
- Đi cùng mình đi, cậu ở nhà lo lắng suốt như vậy sẽ thành bà cô già sớm mất! Quyết định vậy đi, mai sáu giờ mình ghé đón cậu!
Tương Kiều rũ mi mắt xuống, hơi thở có chút trĩu nặng rồi cũng ậm ừ. Tiếng đóng cửa vang lại tiếng động nhẹ nhàng, những bông hoa đang khoe sắc mùa xuân nở rộ vẻ đẹp hết sức trìu mến của riêng mình. Lòng ai vẫn còn mang nhiều tâm tư, nhìn nét hoa xuân nở rộ tươi đẹp lại không có mấy phần an vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...