Lạc Hoang

Choảng.. tiếng rơi của chén đĩa và ly uống nước trên bàn ăn tại nhà Hoàng Chiêu.

Ba Hoàng Chiêu: Cô nói gì?

Me Hoàng Chiêu: Chúng ta li dị đi, Tôi hết chịu nổi anh rồi.

Ba Hoàng Chiêu: Cô..

Tiếng cãi vã qua lại làm náo loạn cả phòng khách, Hoàng Chiêu đang ở trong phòng chỉ biết bịt lỗ tai lại, không muốn nghe sự cãi vã của ba mẹ cô, Từ mấy tháng trước nhà cô bị phá sản, đang ở biệt thự phải dời đến một thành phố khác và sống trong căn nhà nhỏ chật hẹp chỉ vỏn vẹn 20m2. Trong một con hẻm nhỏ vắng người qua lại. Mọi hoạt động học hành và mọi sinh hoạt của cô đều bị chuyển dời đến thành phố mới. Năm nay cô 18 tuổi, đang học lớp 12 phải chuyển lớp đến một ngôi trường khác và phải tham gia học lại từ đầu của năm học mới, hiện tại đang là vào tháng 02 sau tết, hiện cô phải ở nhà trong những tháng này để ổn đinh cuộc sống và tiếp tục học ở trường mới vào tháng 08 năm nay. Ba mẹ của cô sắp đi đến con đường li dị nhau, mẹ cô đã tìm được người mới và sau khi li dị, mẹ cô sẽ sang Mỹ và kết hôn với người khác. Trong tình cảnh thất vọng với sự nghiệp và tình cảm hôn nhận, ba cô quyết định bỏ đi, bỏ lại cho cô một số tiền vừa đủ để ăn học trong 4 năm đại học sắp tới. Trước khi đi, ba cô bày tỏ lời xin lỗi với cô vì không thể tiếp tục sống trong trạng thái tinh thần như thế này, ông sẽ sớm điên mất, nên chỉ biết nhờ vả Dì của cô là em ruột của mẹ chịu khó qua lại ngó nghía cô kèm chăm sóc cô dùm.

Cuộc sống của Hoàng Chiêu thật đơn độc trong suốt những tháng trước ngày tựu trường, từ một cô gái vô cùng thông minh hoạt bát, biến cố gia đình làm cô trở nên ít nói, tâm lạnh hẳn, ngay cả nụ cười trên môi cũng không còn thấy kể từ mùa xuân năm ấy..

* * *


Ngày tựu trường đầu tiên

Trong lớp của Hoàng Chiêu:

Một đám nữ sinh tụm năm tụm bảy tám chuyện..

- Ê tụi bây, nghe nói có bạn mới chuyển đến vào lớp chúng ta í.

- Hôm nay ngày đầu tiên, bạn ấy không đến báo danh sao.

- Chắc đến muộn không hay là không vào học nữa.

- Chắc không phải đâu, có bạn mới, không biết đẹp gái không tụi bây.

Tiếng xôn xao bàn tán, Hoàng Chiêu bước vào lớp học, tìm một vị trí phù hợp cuối lớp bước vào. Không khí trong lớp học đang xôn xao bỗng sự xuất hiện của Hoàng Chiêu làm cả lớp như đứng hình.

Có đứa con trai khều khều bạn học kế bên

- Ê bạn học mới sao, đẹp gái quá nhưng lạnh lùng nha.

- Ừ, tớ cũng thấy lạnh teo cả thân đây.

Mấy bạn học nữ


- Ê hình như bạn này bị liệt cơ mặt cười hả?

- Nói bậy bạ gì vậy, chắc bạn bị súng răng? Vào mặt ngầu thế.

Mấy bạn cuòi rộ lên, không khí bàn tán vội vàng bị cắt ngang bởi tiếng trống vào học và sự xuất hiện của giáo viên chủ nhiệm.

GVCN: Hôm nay lớp chúng ta có bạn học mới chuyển tới, em nào mới chuyển tới có thể lên đây giới thiệu mình với các bạn đi nào.

Hoàng Chiêu nghe như không nghe, vẫn ngồi yên bất động.

GVCN nói lại lần nữa nhưng lần này lớn giọng hơn, gõ thước xuống bàn và kêu tên Hoàng Chiêu.

Hoàng Chiêu đang cúi gầm mặt liền ngẩn lên, cũng đứng lên và đi lên bục giảng, giọng nàng cất lên làm cả lớp trầm trồ.

Bên dưới:


- Chà bạn này có giọng nói êm tai ấm áp và hay quá.

- Ừ đẹp gái mà còn có giọng nói hay, chắc qua làm quen quá.

Sau buổi giới thiệu, Hoàng Chiêu về lại chỗ ngồi, cả lớp sinh hoạt ngày đầu tiên và cập nhật lịch trình học năm mới. Tan lớp, một vài bạn nam và nữ đến làm quen với Hoàng Chiêu, nhưng mặt nàng vẫn bất động, chỉ liếc nhìn mọi người rồi không nói gì, đứng lên ra về. Các bạn nhìn nàng từ phía sau với sự dè biểu.

- Nhỏ chảnh choẹ, hỏi không thèm trả lời.

- Ừa nhìn đẹp gái mà bị câm..

Tiếng lá xào xạc dọc theo cơn gió của những hàng cây trong sân trường, Hoàng Chiêu ngồi ở một góc trong sân trường nhìn những bạn đồng trang lứa, có người thì có ba tới đón, có người thì có mẹ tới đón, có những cô gái với nụ cười hồn nhiên tung tăng trên chiếc xe đạp cùng bạn học, còn nàng chỉ một mình. Từ một gia đình êm ấm hạnh phúc bỗng tan hoang trong phút giây, sự thụ hưởng của những ngày cũ có người đưa đón bằng xe riêng, giờ cũng không còn là một quý cô. Vẫn học ở một ngôi trường cao cấp tại thành phố mới, chỉ có những điều thuộc về quá khứ đã không còn tồn tại. Người ta vẫn hay nói, thà từ nghèo khó mà đi lên, chứ từ giàu sang đi xuống thì con người ta sống khó chấp nhận hơn. Cảm giác cuộc sống thật vô vị và lạc lõng kể từ mùa xuân. Mùa Xuân, mùa của muôn hoa nở rộ, mùa của sum vầy vui tươi lại là một mùa ảm đạm nhất trong lòng nàng. Ở độ tuổi mới lớn lại hứng chịu tâm lý nặng nề này, Hoàng Chiêu nhếch môi lên cười khẽ rồi tự nói với chính mình "Thật vô vị.."

Ờ đằng xa xa có bóng dáng của một cô gái đứng đó nhìn Hoàng Chiêu rất lâu, vô tình chuẩn bị lấy xe đi về thì nhìn thấy một cô học trò nhỏ ngồi bất động thanh sắc, vẻ măt mang nhiều ưu tư và lạnh giá nhưng cũng thật quá xinh đẹp, có lẽ từ khi đi dạy học đến nay cũng chưa từng thấy nữ sinh nào có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp như vậy, mà thường nét đẹp tự nhiên vẫn là vô thức thu hút ánh nhìn của nhiều người xa lạ. Thoáng trong tâm tư, Cô thầm nghĩ: Ở độ tuổi này sao cô bé đó lại mang nét mặt ưu thương như vậy? Cảm giác thấy nhiều ưu tư và phiền muộn. Cô nhẹ thở dài rồi cũng đi đến chỗ lấy xe ra về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui