~Chương thứ mười ba~
Trong sân gió mang theo cái lạnh thấu xương đặc thù của mùa đông, cho dù có ánh mặt trời bao phủ toàn thân, cũng vẫn cảm giác cái lạnh đến tận xương như cũ.
Tô Nhạn Quy khăng khăng muốn đi lại trong sân, Ninh Giản không có cách nào, cũng chỉ có thể đỡ hắn vòng vòng giữa sân.
Chỉ đi hai vòng, Tô Nhạn Quy quả nhiên ngừng lại, đẩy tay y ra: “Ta tự đi.”
Ninh Giản nhíu nhíu chân mày, chỉ là không chịu buông ra.
Tô Nhạn Quy ngữ khí thoáng cái liền cương quyết: “Buông ra!”
Ninh Giản cũng không nói gì, cuối cùng chính Tô Nhạn Quy nhượng bộ, thả lỏng giọng: “Ta chỉ là nhìn không thấy, cũng không phải đi không được, vừa nãy là nhìn không thấy bậc cửa mới ngã xuống, nhưng trong sân bằng phẳng, sẽ không dễ ngã như vậy đâu.”
Ninh Giản chỉ túm chặt hắn, không có buông tay.
Tô Nhạn Quy thở dài, suy nghĩ một hồi, liền nở nụ cười: “Nếu không ngươi lên trước một chút mà đứng, ta đi qua chỗ ngươi xem sao? Cự ly ba, bốn bước thì có thể, như vậy ta nếu thật ngã xuống, ngươi cũng có thể đỡ được ta.”
Ninh Giản do dự một chút, cuối cùng từ từ viết trên tay hắn: “Ta ở trước ngươi ba bước.”
“Được!” Tô Nhạn Quy cười sáng loá.
Ninh Giản lúc này mới từ từ thả tay, đi lên trước ba bước.
Tô Nhạn Quy đợi một hồi liền bắt đầu đi lên trước. Hắn bước bước đầu tiên thì, Ninh Giản chỉ gắt gao mà theo dõi hắn, ánh mắt lộ ra kinh hoảng không cách gì che giấu.
Tô Nhạn Quy di chuyển cũng ổn định, chỉ là cánh tay hơi vung lên, Ninh Giản rất tự nhiên mà vươn tay qua, cho đến khi Tô Nhạn Quy đi tới trước mặt y, một tay nắm lấy tay hắn, y mới cảm giác lòng mình từ từ thả lỏng.
“Tiếp tục.” Tô Nhạn Quy cười đối với y nói.
Mộ Dung Lâm cùng Kinh Thập đứng ở hàng lang uốn khúc ra sân trông được một màn này, Mộ Dung Lâm có chút không xác định: “Vàng, bọn họ đây là…”
Kinh Thập nhàn nhạt nói: “Không phải rất tốt sao? Nhà ngươi thay mấy nha đầu đều không có cách khiến hắn an phận, rốt cuộc tự tìm được một kẻ thích hợp a.”
“Ý của ngươi là, hắn đã nhận ra người kia là Ninh Giản rồi?” Mộ Dung Lâm hơi hơi chau mày, “Thế nhưng phản ứng của hắn…”
Kinh Thập nhìn hắn ta một cái, hừ cười một tiếng, không nói cái gì.
Mộ Dung Lâm nổi giận: “Này, ngươi đây là ý gì!”
Kinh Thập lại nhìn hai người trong sân, mới chậm rãi xoay người, Mộ Dung Lâm vội vã đuổi theo, liền nghe được anh ta nói: “Cho dù trước mặt là người xa lạ không liên can gì, chỉ cần có một chút giống với Ninh Giản, Tô Nhạn Quy sẽ vô thức đối tốt với y. Tâm tình như vậy…”
Phía sau anh ta không nói thêm gì nữa, Mộ Dung Lâm nghe được có chút khó hiểu.
Mộ Dung Lâm quay đầu hướng sân nhìn lại, bóng dáng hai người kia đã dần dần không rõ, hắn ta dường như có thể thấy dáng tươi cười nhàn nhạt giống nhau trên khuôn mặt họ.
Chút bất mãn cùng thành kiến của Mộ Dung Lâm đối với Ninh Giản, tựa hồ trong nháy mắt tất cả đều tiêu biến.
Ngày kế, Kinh Thập sáng sớm liền đi Cảnh Nam tìm thuốc.
Mộ Dung Lâm vẫn lưu lại trong sơn trang, không rời đi nữa.
Một tháng sau đó, như trước vẫn có người sáng tối tới cửa muốn tìm Tô Nhạn Quy, đại đa số bị Mộ Dung Lâm đuổi đi. Ninh Giản canh ở trong phòng Tô Nhạn Quy, một ít cá lọt lưới cũng đều đơn giản bị giải quyết.
Tô Nhạn Quy mọi chuyện đều kiên trì muốn tự làm, Ninh Giản thường thường không chịu dung túng, Tô Nhạn Quy liền không chút nhượng bộ, cho đến khi Ninh Giản gật đầu mới thôi.
Mấy ngày đầu Mộ Dung Lâm còn có thể thỉnh thoảng ở bên châm chọc khiêu khích, về sau, tựa hồ cũng dần dần quen với sự tồn tại của Ninh Giản, có lúc sau trưa nhàn rỗi không có chuyện gì, chờ Tô Nhạn Quy ngủ xong, hắn ta cũng sẽ pha một bình trà xanh hạng nhất, cùng Ninh Giản ngồi ở sân nói chuyện tào lao, Ninh Giản thường thường lặng yên, nhưng cũng là một người nghe vô cùng tốt.
Đợi qua Tiểu Hàn, trời liền càng ngày càng lạnh lên, độc trên người Tô Nhạn Quy không cách gì loại bỏ, người vốn là suy yếu dị thường, khí trời lạnh xuống, hắn liền cả ngày ốm yếu, thời gian ra khỏi phòng ít dần, sau rồi liền có chút không chống đỡ được, thời gian mê man càng dài thêm, thỉnh thoảng còn có thể sốt cao.
Ninh Giản bị doạ đến hoang mang lo sợ, chỉ là canh giữ bên giường nửa bước không rời, cả ngày không chợp mắt.
Mộ Dung Lâm phái người khoái mã đến Cảnh Nam mời Kinh Thập về, Kinh Thập chưa về, thì có vài nhóm người tới tặng thuốc.
Thuốc dùng hết, người kéo dài tinh thần hơn, chỉ là đêm trước khi Đại Hàn, Tô Nhạn Quy liền lại sốt cao, hai ngày không lui, ý thức cũng mơ hồ.
Đại Hàn ngày đó tuyết lớn khắp trời, đường núi khó khăn, Mộ Dung Lâm sáng sớm liền hạ sơn đón Kinh Thập, để lại một mình Ninh Giản giữ Tô Nhạn Quy.
Trong phòng cực an tĩnh, chỉ có hơi thở của Ninh Giản bởi vì quá căng thẳng mà có vẻ gấp gáp nặng nề cùng tiếng rên tỉ khi đứt rời khi nối tiếp của Tô Nhạn Quy, ngoài cửa sổ là gió tuyết gào thét, Ninh Giản ngồi ở đó nhìn người trên giường vẻ mặt ửng hồng, dần dần lại sợ hãi.
“Ninh…”
Tô Nhạn Quy đột nhiên kêu rất khẽ một tiếng.
Chỉ là một chữ, Ninh Giản thoáng cái lại nhảy dựng lên, giương hai mắt kinh hoàng nhìn hắn, một lúc lâu mới phát hiện chỉ là một câu nói mê.
Tô Nhạn Quy không có mở mắt ra, bởi vì sốt cao khó chịu, khẽ nhếch miệng thở hổn hển, lại tựa hồ yếu ớt thốt ra cái gì, rồi lại thủy chung nén xuống, không có gọi nữa.
Ninh Giản nhìn hắn, dần dần, con mắt liền có chút khô khốc, một lúc mới vươn tay qua, nhẹ nhàng mà xoa trán Tô Nhạn Quy.
Chạm tay vẫn là một khoảng nóng ẩm như trước, Ninh Giản đột nhiên đã nghĩ đến thật lâu trước đây.
Khi đó Tô Nhạn Quy còn nhỏ, sống qua hơn nửa năm khảo vấn, chung quy bởi vì thể xác và tinh thần giày vò mà bị bệnh, tựa như bây giờ sốt cao không lùi, ý thức không rõ ràng mà tựa trong lòng y rơi nước mắt, gián đoạn mà gọi “Cha, cha”.
Ninh Giản chợp mắt, mở ra thì, lại nghe đến một tiếng gọi cực nhẹ: “Cha…”
Tiếng nói này cùng trí nhớ phủ đầy bụi cấp tốc trùng khít, Ninh Giản thoáng cái liền đứng lên, nhìn người trên giường, vẻ mặt khó xử.
Tô Nhạn Quy kêu một tiếng xong, liền từ từ cuộn mình, hai mắt nhắm chặt vì quá cố sức, hàng mi run rẩy rất khẽ, cơ thể cũng như hưởng ứng mà run lên, không cách gì khống chế.
Ninh Giản cuống quýt đem chăn bao chặt, đem Tô Nhạn Quy quấn ở giữa, nhưng cơn run thủy chung không dừng lại, ngược lại là Tô Nhạn Quy trong mờ mịt bắt đầu khẽ kêu: “Lạnh…”
Ninh Giản lại nắm thêm một cái chăn nữa phủ lên người hắn, cố sức áp chế, nhìn Tô Nhạn Quy vẫn run rẩy như cũ, cuống đến độ vành mắt cũng có chút nóng lên.
“Tiểu quỷ…”
“Ninh Giản…”
Tựa như đáp lại tiếng kêu hoảng hốt của y, Tô Nhạn Quy cũng gọi một tiếng, dường như trút hết tủi thân áp lực đã lâu, trong giọng nói còn mang theo một tia nghẹn ngào.
Ninh Giản lòng thoáng cái liền mềm nhũn rồi.
“Ta lạnh…” Người trên giường vô thức mà kêu lạnh.
Ninh Giản yên lặng nhìn hắn, một lát sau, cuối cùng hạ mắt, thong thả cởi giày, cởi áo khoác, lưu loát mà bò lên giường.
Thân thể Tô Nhạn Quy vì run mà hơi cứng ngắc, Ninh Giản mất sức lực rất lớn, mới kéo hắn đến bên người, vươn tay ôm lấy cơ thể nóng hổi.
Nhưng mà trong nháy mắt khi ôm lấy, hình như có vô số khác thường bật ra.
Ninh Giản nằm ở đó, nhìn người trước mắt giữa mày nhăn nhíu từ từ giãn ra, trong mắt y mờ mịt lại càng ngày càng sâu.
Tô Nhạn Quy khi còn bé bệnh một trận, y cực nhọc ngày đêm, không thể an ổn nghỉ ngơi trái phải chăm sóc, lúc tiểu quỷ hô lạnh, y cũng bò lên giường như vậy, đem đứa bé không ngừng run rẩy ôm chặt vào lòng. Tiểu quỷ vì sinh bệnh mà trở nên yếu ớt, nước mắt rơi dính trên người y thì, cảm giác ấm áp ấy, Ninh Giản thật lâu sau này vẫn nhớ vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng hiện tại cùng khi đó không giống nhau.
Ninh Giản thu hồi tay, nghi hoặc mà nhìn thật lâu, mới một lần nữa vươn qua bao bọc Tô Nhạn Quy, chỉ chốc lát sau, y lại rụt tay về.
Người ý thức không rõ ràng lúc này lại vươn tay, từ thắt lưng y vươn qua, vững vàng mà ôm lấy y.
Thân thể Ninh Giản thoáng cái liền cứng ngắc, y đột nhiên phát hiện chỗ khác biệt.
Hiện tại cùng khi đó, đã qua rất nhiều năm. Đứa bé khi đó đựơc mình ôm vào lòng đã trưởng thành, mình lại không cách nào đem hắn ôm vào lòng.
Hắn đã cao lớn hơn chính mình, đã có thể đem mình ôm chặt, bản thân tựa hồ vẫn dừng lại ở năm đó, mà đứa trẻ năm đó, đã không còn là trẻ con.
Ninh Giản đột nhiên hoảng đến vô thức mà giãy giụa.
Tô Nhạn Quy lại như tìm được nơi ấm áp, gắt gao ôm lấy y, không chịu buông tay.
Ninh Giản có chút tuyệt vọng mà giương mắt, gọi một tiếng: “Tiểu quỷ…”
Người ôm y không có đáp lại, hai mắt thủy chung đóng chặt, không có dấu hiệu muốn thanh tỉnh.
Ninh Giản nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gang tấc, cảm giác trên môi bởi vì không cách nói rõ mà hơi hơi run lên.
“Tô… Nhạn Quy…”
Chỉ gọi một tiếng, xung quanh trong nháy mắt an tĩnh, Ninh Giản thật lâu làm không ra phản ứng, chỉ khó xử mà giương mắt, sững sờ ở đó.
Không biết bao lâu, cánh tay ôm y nhẹ nhàng mà chặt hơn một chút, bên tai cũng truyền đến tiếng rên rỉ cực khẽ, Nịnh Giản cả kinh, ngẩng đầu nhìn, lại thấy Tô Nhạn Quy thủ chung nhắm hai mắt, chỉ là giữa mày lại nhăn, người cũng hơi run rẩy, tựa hồ rất khó chịu, không ngừng hướng sát y, muốn tìm một tia ấm áp.
Ninh Giản kinh ngạc mà nhìn dung nhan tái nhợt, rất lâu, cuối cùng từ từ vươn tay, quay lại ôm lấy Tô Nhạn Quy.
Khắp nơi vô cùng an tĩnh, cứ thế Ninh Giản dần có chút mơ hồ, không biết bao lâu, ngoài cửa vang lên một đợt tiếng bước chân gấp gáp, y mới thoáng cái ngồi dậy, chật vậy mà xoay người xuống đất.
Ngay khi chân chấm đất, cửa cũng bị ngừơi đẩy ra.
Ngoài cửa đứng chính là Mộ Dung Lâm cùng Kinh Thập.
Kinh Thập phong trần mệt mỏi, trên vai còn dính tuyết, nhưng đôi mắt lại cực kì lợi hại, ở trên người Ninh Giản cùng Tô Nhạn Quy đảo một vòng, mới yên lặng mà đi tới bên giường.
Ninh Giản cầm quần áo mình hoảng hốt mà trốn ở bên, gắt gao mà nhìn chằm chằm Kinh Thập, một câu cũng không dám nói.
Mộ Dung Lâm nhíu mày, chỉ khoanh tay đứng ở sau Kinh Thập.
Kinh Thập thử nhiệt độ trán Tô Nhạn Quy, lại lật lật mắt miệng hắn, xem mạch, rồi như trước không hé răng mà móc cái túi bên người bắt đầu châm cứu cho Tô Nhạn Quy.
“Vàng… Sao rồi?” Lặng yên như thế tựa hồ khiến Mộ Dung Lâm cũng khẩn trương theo, liếc mắt nhìn Ninh Giản, lại chờ mong mà nhìn Kinh Thập hỏi.
“Không tốt.” Kinh Thập mặt không biểu tình phun ra hai chữ, trong giọng nói không lên xuống, nhưng càng khiến cho hai chữ có vẻ trầm trọng thêm.
Ninh Giản thoáng cái nắm chặt đoản kiếm bên hông.
Y cũng không phải muốn công kích ai, thậm chí không biết có thể hướng ai phát tiết, chỉ là trong nháy mắt, tựa hồ hoảng đến chỉ có thể nắm kiếm của mình, hình như làm vậy là có thể khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Kinh Thập lạnh lùng quét mắt liếc y, như trước vững vàng mà từng châm từng châm đâm xuống.
“Độc trong cơ thể hắn quá ngang ngược, nếu không có cách giải, thời gian kéo dài, đối với thương tổn của cơ thể càng kịch liệt, cơ thể sẽ càng suy yếu. Khí trời chuyển lạnh, cũng rất dễ sinh bệnh… Một khi sinh bệnh, sẽ khiến cơ thể càng thêm suy yếu, thân thể suy yếu, độc trong người lại càng dễ tạo tổn thương, tuần hoàn như vậy, chỉ sợ…”
Kinh Thập nói đến cuối, vùng quanh chân mày hơi nhăn, khiến lòng hai người ở bên cùng trầm xuống.
“Có thể làm thế nào?” Ninh Giản trực tiếp hỏi.
Kinh Thập nhìn y một cái, lại nhìn Mộ Dung Lâm một chút, lát sau mới nói: “Ngươi đem người chăm tốt là được rồi. Hắn vốn trong người không tốt, giờ một chút phong hàn lại có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn, điểm này ngươi hẳn là hiểu rõ.”
Ninh Giản ngẩn ta, không hiểu sao mà chột dạ.
Y không biết Kinh Thập hiểu bao nhiêu, thế nhưng Tô Nhạn Quy trong người không tốt, mức độ rất lớn, là bởi vì khi còn bé bị khảo vấn mà thành gốc bệnh. Y sau đó mất rất nhiều năm đem Tô Nhạn Quy gây lại nền móng, cũng không có cách nào bù lại toàn bộ.
Một câu của Kinh Thập, giống như trách cứ rõ ràng, độc trên người Tô Nhạn Quy là do y, cơ thể Tô Nhạn Quy không tốt, cũng bởi vì y.
Đúng lúc này, Kinh Thập bồi thêm một câu: “Còn nữa, ngươi tốt nhất nên nhớ rõ câu trả lời khi đó với chúng ta.”
Ninh Giản vừa ngẩn ra, Kinh Thập đã nói thẳng: “Nếu Tiểu Tô phát hiện thân phận ngươi, xin lập tức rời đi, đừng tưởng thời gian dài thì, giao hẹn này sẽ vô hiệu. Có một số hành động sẽ tạo thành hậu quả gì, ngươi cũng nên hiểu rõ cho ta!”
Nghe ra sự nghiêm khắc trong lời Kinh Thập, trong lòng Ninh Giản run rẩy, một lát gật đầu: “Ta hiểu.”
Hắn đưa tay trái từ phía sau chậm rãi nâng lên. Đó là cái tay mới vừa ôm qua Tô Nhạn Quy, bên trên dường như còn lưu lại độ ấm của người kia, thế nhưng hiện giờ y đã biết, đây là không được phép.
Mộ Dung Lâm như là bị nghiêm túc bất thình lình của Kinh Thập doạ rồi, một lát sau mới nhẹ nhàng kéo kéo góc áo anh ta, Kinh Thập hít một hơi, đem các thứ thu xong, cũng không nói gì, bước ra khỏi phòng.
Đêm nay dường như đặc biệt dài đằng đẵng, Tô Nhạn Quy vẫn không có tỉnh lại, Kinh Thập liền hạ châm cho hắn ba lần, cho đến sáng sớm ngày thứ hai, sốt cao mới từ từ lui dần.
Ninh Giản trông cả đêm, Mộ Dung Lâm tựa hồ có chút mềm lòng, mang tới một tiểu nha đầu, thật sự đem y đổi ca.
Ninh Giản mờ mịt đứng ở ngoài cửa phòng, nhìn cửa chính đóng chặt, không chịu rời.
Mộ Dung Lâm ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, cuối cùng thở dài, lại đem y lôi đi một đoạn, đưa vào phòng mình.
Hạ nhân dâng trà nóng, hắn ta liền rót một chén đưa tới trước mặt Ninh Giản, Ninh Giản chậm chạp nhận, tựa hồ không rõ Mộ Dung Lâm đang làm cái gì.
“Ngươi cũng không cần bởi vì lời Kinh Thập mà quá căng thẳng.” Mộ Dung Lâm dừng một chút, cười khổ nói: “Cái tên này kì thực là tự giận, vậy nên giận chó đánh mèo với ngươi.”
Ninh Giản giương mắt nhìn hắn ta, càng ngày càng mờ mịt.
“Độc Tiểu Tô trúng là từ chỗ anh ta cầm về.” Mộ Dung Lâm lại thở dài, “Khi đó Tiểu Tô nói là muốn động tay chân trên ngọc bội, từ chỗ anh ta lấy độc.”
Vùng quanh chân mày Ninh Giản từ từ nhíu lại.
Mộ Dung Lâm lại tận lực bỏ qua trên người y trong nháy mắt toát ra sát ý rồi lại lập tức biến mất, tiếp tục nói: “Ta cho người mài hỏng vài tấm ngọc, đem ngọc vỡ mài thành bột phấn thấm độc bôi trên ngọc bội, lại mài lần nữa. Bọn ta đều cho rằng hắn làm vậy là để đề phòng kẻ tìm kho báu… Cho đến giờ không ngờ hắn là muốn dùng trên người mình.”
Ninh Giản mấp máy môi, dừng một chút, mới nhả được một câu: “Ngọc bội… Vốn đã rơi vào tay ta.”
Mộ Dung Lâm nhìn y một cái, lắc đầu, trong tiếng cười có một tia xem thường.
Ninh Giản lại như là nghĩ có cái gì đó thúc đẩy mình nói: “Ta cùng người khác giao hẹn, diễn một vở kịch, lừa hắn đem ta đến chỗ giấu kho báu… Hắn biết xong, lại đem ngọc đi…”
Y im bặt kết thúc, Mộ Dung Lâm cũng không có truy vấn tiếp, trong phòng thoáng cái liền an tĩnh, cái bầu không khí tĩnh mịch này hầu như khiến cho hít thở không thông.
Ninh Giản dần dần có vẻ mất tự nhiên, một lát sau cuối cùng buông cái chén trong tay, chạy ra khỏi phòng: “Ta… Ta quay về xem hắn…”
Mộ Dung Lâm không có ngăn cản, chỉ nhìn bóng lưng Ninh Giản, từ từ cong môi.
Ninh Giản đi tới sân phòng của Tô Nhạn Quy thì, chợt nghe thấy bên trong một trận ầm ĩ, Ninh Giản cả kinh, chạy nhanh qua, mở mạnh cửa, liền cảm thấy có cái gì đó văng qua mặt.
Y vô thức mà nghiêng người né, liền nghe giọng Tô Nhạn Quy rống: “Ta nghe không rõ, ngươi cút đi! Đừng nói chuyện với ta!”
“Tô công tử, thuốc này…”
“Ta nghe không rõ, ta nghe không rõ…” Tô Nhạn Quy đã tỉnh, chỉ là có vẻ có chút không khống chế được, liền kêu hai tiếng, úp sấp người nằm ở kia thở dốc, một hồi lâu mới bình phục, giọng cũng yếu ớt, “Ta nghe không rõ ngươi đang nói cái gì, ngươi đi ra ngoài đi.”
Trong lời mang kiềm nén rõ ràng, tựa hồ đang cực lực khiến mình đừng nên phát giận lung tung.
Nhưng tiểu nha đầu kia mắt đã đỏ, cầm thuốc đứng ở chỗ đó run run, vừa nỗ lực khiến giọng mình cao hơn một chút: “Tô công tử, thuốc này người nhất định phải uống.”
Tô Nhạn Quy chỉ cắn răng đem chăn trên người đẩy ra, cuối cùng chậm rãi bưng kín mặt, không nói gì.
Tiểu nha đầu không biết làm sao đứng đó, Ninh Giản cuối cùng phản ứng, bước nhanh qua, đoạt lấy thuốc nàng cầm: “Để ta.”
Ngữ khí y quá mạnh mẽ, cứ thế tiểu nha đầu vô thức mà thối lui, ngơ ngác nhìn y.
Ninh Giản đem thuốc để bên, nắm lấy tay Tô Nhạn Quy, kéo xuống khỏi mặt hắn, vừa viết lên: “Uống thuốc.”
Tô Nhạn Quy không rút tay khỏi tay y, cả người lui trong chăn, nhưng thủy chung không nói lời nào.
“Tô công tử…” Tiểu nha đầu phát hiện Ninh Giản cũng bó tay không có cách, liền càng luống cuống.
Ninh Giản chỉ ngăn nàng: “Ngươi trước tiên đi ra ngoài đi.”
“Thế nhưng thuốc này…”
“Đi ra ngoài!”
Tiểu nha đầu bị một tiếng này của y làm kinh sợ, cuối cùng nghe lời mà lui ra, Ninh Giản ngồi xuống giường, lại bướng bỉnh túm tay Tô Nhạn Quy.
Tô Nhạn Quy từ chối một chút, nhưng bởi vì cơ thể mà có vẻ suy yếu vô lực, cuối cùng buông tha mà quay đầu đi.
Ninh Giản lại viết lần nữa trên tay hắn: “Khó chịu sao?”
Tô Nhạn Quy gật đầu, một lát lắc đầu.
Ninh Giản cũng hiểu ý hắn. Khó chịu, thế nhưng không sao, hắn có thể nhẫn nại.
Đáy lòng dâng lên đau đớn nhàn nhạt, y lại viết: “Uống thuốc.”
Tô Nhạn Quy chần chờ một hồi, từ từ gật đầu.
Ninh Giản nâng hắn lên, từng ngụm từng ngụm đút.
Tô Nhạn Quy cũng không chống cự nữa, thuận theo mà đem thuốc uống xong, mới nói: “Ta muốn ra ngoài.”
“Bên ngoài tuyết rơi.”
Tô Nhạn Quy lộ ra một tia thất vọng, ngồi ở đó không nói nữa.
Ninh Giản muốn cho hắn nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, thế nhưng nhìn tia thất vọng kia, có chút không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là cùng hắn ngồi trên giường, vô thức cầm tay hắn.
Không biết bao lâu, Tô Nhạn Quy đột nhiên mở miệng: “Hoàng đế có phải đổi người rồi không?”
Ninh Giản kinh hãi, quay ngoắt đầu nhìn Tô Nhạn Quy, nói không nên lời.
Y còn nhớ Kinh Thập cùng Tô Nhạn Quy nói về vấn đề tương tự thì, Tô Nhạn Quy đã phản ứng. Y không biết hiện giờ Tô Nhạn Quy, có đúng là không thể chịu nổi giày vò như thế không.
Nhưng mà người hỏi ra vấn đề này lại chính là Tô Nhạn Quy.
Nghe không thấy hưởng ứng, Tô Nhạn Quy cư nhiên không phiền não, chỉ cất cao giọng, lại lập lại: “A Phong, Hoàng đế có đúng là đổi người không?”
Một tiếng “A Phong” này đem kéo Ninh Giản từ mạch suy nghĩ về, y kiệt lực đè nén run rẩy trên tay, trên lòng bàn tay Tô Nhạn Quy viết chữ “Đúng”.
Tô Nhạn Quy yên lặng thật lâu, mới nói: “Hoàng đế thay người rồi, Hoàng tử khác… Hẳn là cũng phong vương rồi? Nói cho ta một chút, nhé?”
Ninh Giản chần chờ, cuối cùng lại viết trong lòng bàn tay hắn chữ “Đúng”. Y với kết cuộc của các huynh đệ khác cũng không biết mấy, suy nghĩ thật lâu, mới đơn giản viết xuống mấy người mơ hồ nhớ.
Tô Nhạn Quy cực kiên nhẫn mà phỏng đoán y viết gì, nhưng thường không cách nào một lần phân biệt rõ, cuối cùng Ninh Giản lại viết thêm mấy lần.
Cho đến khi Ninh Giản dừng lại đã lâu, Tô Nhạn Quy mới hơi qua đầu hướng qua y, hỏi: “Ninh Giản đâu?”
Ninh Giản ngực đập mạnh, lập tức nhớ tới Kinh Thập nói, một câu “Nếu Tiểu Tô phát hiện thân phận ngươi, xin lập tức rời đi” thành gông xiềng của y.
“Biếm làm thứ dân.”
Tô Nhạn Quy không lập tức phản ứng, chỉ qua một hồi lâu, mới nói: “Ngươi có thể viết lần nữa không?”
Ninh Giản mím môi, nhìn đầu ngón tay mình khẽ run.
“Biếm làm thứ dân.”
Sau đó là lặng yên đáng kể.
Ninh Giản hạ mắt, từ từ cuộn đầu ngón tay.
Sau đó y nghe được giọng Tô Nhạn Quy, mang theo một ý gây sự: “Phượng Ninh Huyên đâu?”
… Nếu không cẩn thận bị phát hiện thì sao đây?
… Ta lập tức rời đi.
… Nếu Tiểu Tô phát hiện thân phận ngươi, xin lập tức rời đi.
Ninh Giản tay nắm thành quyền, các đốt ngón tay trở nên trắng,y không chờ Tô Nhạn Quy hỏi lần thứ hai, liền thong thả buông lỏng tay, ở trên lòng bàn tay Tô Nhạn Quy từng nét từng nét nói: “Đã chết.”
“Ngươi viết cái gì?”
Giọng Tô Nhạn Quy rất bình tĩnh, dường như thực sự chỉ là phỏng đoán không được, hỏi ra để y viết lần nữa, chỉ có một chữ cuối cùng, tiết lộ một tia bất an cực nhạt.
Ninh Giản lại nghĩ run rẩy trên tay mình dần biến mất.
“Phượng Ninh Huyên đã chết.”
Tô Nhạn Quy he hé miệng, chung quy cái gì cũng không nói.
Ninh Giản đợi một hồi, liền từ từ buông tay hắn, đem cái chăn Tô Nhạn Quy đẩy ra nhặt lại, một lần nữa đắp lên người hắn.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi không tiếng động, trong phòng an tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng hô hấp, thời gian im hơi lặng tiếng trôi qua.
“Vậy y nhất định rất thương tâm.”
Dường như tất cả ngay trong một câu này mà im bặt, bình tĩnh cùng sự giả tạo vốn có bị đánh vỡ, áp lực lâu dài đều trút xuống, vết thương cho rằng không quan trọng giờ khắc này đau đớn rõ lên.
Nháy mắt nước mắt tràn vành, Ninh Giản cuối cùng phát sinh một tiếng nức nở cực khẽ, khóc.
***
=)))Sao cứ thấy bợn Kinh Thập như bắt gian tại giường vầy=)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...