Trong phút chốc, tôi có loại xúc động muốn hét lên, qua một giây, cậu ta lại dùng sức kéo qua, ôm tôi vào lòng: "Hàm..." Hô hấp của cậu ta nóng rực mà dồn dập, mang theo vị cồn nồng đậm. Sự giãy giụa của tôi đối với sức mạnh của cậu ta giống như câu chuyện cười, chỉ có thể nghiêng đầu né tránh sự truy đuổi của đôi môi cậu ta. Cậu ta liền dùng một tay nắm hay tay tôi bắt chéo ra sau lưng, tay kia nâng chặt mặt tôi, sau đó cúi đầu phủ lên môi tôi. Tôi trốn không thoát sự cắn mút của cậu ta, liền cắn ngược lại cậu ta, hung hăng dùng sức cắn, nhưng dường như cậu ta không hề cảm thấy đau đớn, vẫn không chịu buông ra. Trong miệng bắt đầu tản ra vị mặn, tôi ghê tởm đến muốn nôn cả ra, chỉ cố sức vùi mặt trong lòng cậu ta mới có thể né tránh nụ hôn đó.
Cậu ta buông tha đôi môi của tôi, lại chuyển mục tiêu đến cần cổ. Cắn gặm nhiều lần, giống như ma cà rồng đang tìm vị trí để hút máu. Rất nhanh, nút áo của tôi bị cậu ta mở hai hạt, môi của cậu ta tìm được xương quai xanh của tôi. Tôi rốt cuộc cũng không chịu được nữa, nói với cậu ta: "Buông ra..." Nhưng chỉ cần tôi mở miệng, cậu ta liền dùng môi nuốt chửng những lời tôi định nói.
Khi cậu ta kéo ra hơn phân nửa áo choàng, bỗng nhiên một tay ôm bổng tôi lên, hai ba bước vòng qua bình phong, ném lên giường, trước khi tôi có thể ngồi dậy đã áp chế tôi. "Đừng chạm vào tôi!" Tôi đánh tôi đá, cắn răng trừng mắt nhìn cậu ta. Cậu ta tháo cổ áo của mình nói: "Đây là nàng nợ ta!" Nói xong liền cúi người hôn tôi.
Tôi nợ cậu ta? Tôi thật sự nợ cậu ta hay bọn họ cái gì sao? Cắn chặt răng cự tuyệt sự xâm nhập của cậu ta, cậu ta liền cầm lấy quần áo trong của tôi. "Xoạt...." Tôi nghe tiếng vải vóc bị xé rách, sau đó hai vai liền tiếp xúc với không khí lạnh lẽo của mùa xuân, lỗ chân lông đột nhiên co rút lại, toàn thân nổi da gà. Tay cậu ta chụp lên bộ ngực của tôi, tôi liều mạnh đẩy cậu ta, cậu ta dùng một tay giữ hai cổ tay tôi ép lên đỉnh đầu, một tay vuốt ve xoa nắn trước ngực tôi. Tôi không thể tránh thoát, chỉ có thể quay đầu đi để không thể nhìn tình cảnh nhục nhã này. Tôi cắn răng cảm thấy tay cậu ta đang chui vào dưới yếm, trước ngực tôi, trên bụng, lưu luyến chỗ rốn, sau đó lại đi thẳng xuống dưới thăm dò vào quần lót tôi! Tôi hít một ngụm khí lạnh, mặc dù hiểu rõ đêm nay khó thoát khỏi bước này, nhưng vẫn không chịu nỗi loại sỉ nhục trần trụi này. Nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao ngươi dám..."
Cậu ta chỉ làm mắc điếc tai ngơ, rút tay về cởi quần áo của bản thân, sau đó nghiêng người ôm lấy tôi, lúc làn da trần truồng dán sát vào nhau, cậu ta phát ra tiếng thở dài thỏa mãn: "Nàng không thể rời khỏi ta..."
Cổ tay đau đớn, trên người nhớp nháp mồ hôi, cơ thể nóng hổi của cậu ta, mỗi một điều đều làm tôi khó chịu. Hai chân tôi bị cậu ta áp chế không cử động được, dường như đôi tay mất đi tri giác vẫn còn đang cố gắng giãy giụa. Cậu ta bỗng nhiên buông cổ tay của tôi ra, bắt lấy khuỷu tay tôi đè ra hai bên.
Chúng đều vì vận động quá khích mà gấp rút thở dốc, trong một khắc kia, tôi thấy mắt cậu ta đầy cuồng loạn. Tôi phát hiện ra tôi không hề quen biết người này, có thể thiếu niên thẳng thắn ngày xưa chỉ là ảo giác của riêng tôi, hoặc có thể kẻ nhục nhã tôi lúc này căn bản không phải cậu ta.
Tôi chết lặng để mặc cho cậu ta cắn bên gáy tôi, bả vai và xương quai xanh, lúc cậu ta xâm lược bị chắn bởi tấm vải duy nhất cản trở trước ngực, cậu ta liền dùng răng kéo nhẹ dây yếm, nút thòng lọng liền buông lỏng ra. Sau đó môi của cậu ta rơi xuống bộ ngực tôi. Mà tôi cảm thấy căn bản không phải cậu ta đang hôn, mà là đang cắn tôi, có lẽ là đang xem tôi là một mâm đồ ăn đang đặt trước mặt, cắn gặm từng tấc một. Chẳng lẽ cậu ta đều làm như vậy với các thê thiếp sao? Thật như vậy thì rất đồng tình với bề ngoài đẹp đẽ bên trong đầy dấu răng của các cô nàng.
Tôi tuyệt vọng hoảng hốt chờ khoảnh khắc kia đến, lúc thật sự xảy ra, còn gay go hơn cả dự đoán của tôi. Tôi "hừ" một tiếng, lập tức cắn chặt răng, để ngừa cắn trúng đầu lưỡi mình, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Tôi nghĩ, bị người ta đâm một đao có lẽ cũng chỉ đến thế, quan trọng là tôi biết vẫn chưa xong. Cậu ta vừa động, mồ hôi tôi túa ra như mưa. Vốn là ôm ấp ý nghĩ nhẫn nhịn rồi sẽ qua đi, nhưng lúc này lại chỉ muốn trốn chạy, mà tôi càng vùng vẫy lại càng đau đớn. Móng tay tôi bấu vào lớp sơn trên giường, nghĩ tại sao mình không hôn mê đi, mà kẻ trên người sao còn chưa có ý định chấm dứt.
Khoảng thời gian này giống như trải qua hàng thế kỷ, tôi không biết bản thân trải qua thế nào. Cơ thể nặng trĩu của cậu ta cuối cùng cũng rời khỏi người tôi, nhưng vẫn ôm lấy tôi, Vốn tưởng rằng hai cơ thể đầy mồ hôi ẩm ướt vẫn ôm nhau một chỗ thì tôi không thể ngủ được, nhưng không quá một phút đồng hồ mí mắt tôi đã không chịu đựng nổi, chỉ cần nguyện trong mộng cảnh sẽ dễ chịu hơn hiện thực một chút.
Lúc tôi tỉnh lại, trời còn chưa sáng. Thập Tứ còn đang ngủ, một tay đặt ngang hông tôi. Làm sao cậu ta còn có thể trưng khuôn mặt vô tội mà ngủ yên ổn như vậy? Tôi không nhịn được thò tay nắm lấy cổ họng cậu ta, lúc này cậu ta không có cách nào phản kháng lại, chỉ cần siết chặt các ngón tay, dùng sức là có thể bóp chết cậu ta...
Cuối cùng tôi cũng không lựa chọn làm như vậy, ngồi dậy kiếm quần áo, một nửa ở trên giường, nửa kia có lẽ là ở dưới đất. Bím tóc chẳng biết đã xõa ra hết từ khi nào, buông dài rối bời, tuy tùy tiện đẩy ra sau cổ, miễn cho nó ngăn trở tầm mắt tôi.
"Nàng tỉnh rồi à"
Nghe giọng nói này, tôi chỉ muốn lập tức rời khỏi cái giường này. Cậu ta cũng không làm cho tôi toại nguyện, ôm chặt eo tôi che dưới chiếc chăn trước ngực. Cậu ta lại còn có thể cười với tôi! Tôi híp mắt lạnh lùng nhìn cậu ta cũng ngồi dậy, vuốt ve tóc mai rối bời của tôi, khẽ hôn lên môi tôi. Cậu tay nắm tay tôi, đặt lên bộ ngực trần của cậu ta, khẽ hỏi: "Cảm thấy không?" Dưới đó là nhịp đập của trái tim. "Nó là của nàng." Cậu ta bình tĩnh nhìn tôi nói.
Tôi xoay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn cậu ta, cậu ta lại cúi đầu hôn lên ngực trái tôi, nói nhỏ: "Nó là của ta."
Ông trời ơi, nếu không rời khỏi đây tôi nghĩ tôi sẽ điên mất! Tôi gạt chiếc chăn ra, muốn bò xuống giường, còn chưa bước một chân xuống đã bị cậu ta kéo lại, đè lại trên nệm.
Tôi vùi mặt trong chăn gấm, né tránh môi cậu ta. Cậu ta vuốt nhẹ mái tóc dài của tôi, đẩy qua một bên, sau đó hôn lên lưng tôi, dọc theo cột sống đi xuống, lại trở về cắn mút chỗ bả vai. Tôi vừa đau vừa ngứa, lại biết không thể nào thoát khỏi. Một tay cậu ta chặn tay tôi cầm lấy ra giường, ngón tay chen vào giữa các kẽ tay của tôi, cầm thật chặt; một tay kia tìm ra trước người tôi, lần mò từ trên xuống dưới. Cậu ta muốn làm gì, tiến thẳng vào nội dung chính là được, dạo đầu thế này sẽ chỉ làm tôi cảm thấy càng thêm chịu nhục mà thôi. Loại chuyện này, đã làm qua một lần, lần thứ hai còn quan trọng gì nữa? Đưa lưng về phía trước cũng tốt, tôi thật sự không muốn nhìn thấy, cậu ta thỏa mãn rồi thả tôi đi là được.
Nhưng chuyện không bao giờ như tôi mong muốn. Cậu ta ôm lấy eo tôi lật lại, để tôi đối mặt với cậu ta, giữ cằm tôi hôn tới. Lúc cậu ta tiến vào, toàn thân tôi cứng ngắc, vẫn chỉ có đau đớn! Theo ta biết thì điều này khác xa với tình yêu, một chút hưởng thụ cũng không có. Tối hôm qua là lần đầu tiên, đau đớn coi như là bình thường, vậy mà lúc này sao vẫn như vậy? Không hề có khoái cảm, quả thật giống như đang chịu cực hình! Động tác của cậu ta càng mạnh, tôi càng vô cùng đau đớn, chỉ có thể bấu lấy vai cậu ta để giảm bớt lực độ ép vào người mình. Cuối cùng cậu ta cũng thỏa mãn, ghé vào người tôi hồi sức, đẩy tóc mai đầy mồ hôi của tôi sang hai bên, hôn vào mi mắt tôi, nói giọng khàn khàn: "Nàng biết không? Ta rất vui, chưa từng vui như bây giờ!"p>
Tôi thì chưa từng hận như bây giờ, lăng nhục tôi, cậu ta lại cảm thấy vui vẻ!
Cậu ta ôm tôi nhắm mắt lại, vùi đầu vào cổ tôi. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa "Két...", sau đó là tiếng bước chân sột soạt, "Gia", là giọng nói của Phó Hữu Vinh.
"Chờ bên ngoài." Thập Tứ ra lệnh, lại xoa mặt tôi, khẽ nói, "Ta lập tức quay lại." Cậu ta liền khoác áo đứng lên, vén màn che ra ngoài.
Tôi đợi cậu ra rời đi, lập tức đứng dậy tìm quần áo, nhưng chỉ tìm được cái yếm bị vò thành một cục, còn bộ quần áo trong bị xé thành hai nửa, áo ngoài không biết có bị ném ra ngoài giường hay không. Tôi cũng không dám để thân thể trần truồng ra ngoài tìm được, bởi vì mặc dù là rất khẽ, vẫn có thể nghe được âm thanh bọn họ hầu hạ Thập Tứ mặc quần áo rửa mặt chải đầu.
Không qua bao lâu, Thập Tứ liền cười khanh khách trở về ngồi bên mép giường, trong tay cậu ta cầm một chồng quần áo phụ nữ, vừa thấy liền biết là cho tôi. "Để quần áo xuống, ngài đi ra ngoài đi." Tôi nói với cậu ta.
"Ta giúp nàng." Cậu ta nhìn tôi cười nói.
"Đừng đùa!" Tôi cả giận nói. Trực giác đưa tay đoạt lấy, tay cầm quần áo của cậu ta tránh về phía sau, tôi chỉ bắt được khoảng không, cả người bổ nhào vào lòng cậu ta.
Cậu ta ôm lấy tôi, hôn sau tai tôi, nói nhỏ: "Ngoan." Rõ ràng cậu ta xem tôi là sủng vật để nuôi nhốt, xem ra không vừa lòng cậu ta thì cậu ta sẽ không bỏ qua, tôi áp chế lửa giận tràn lòng, để mặc cậu ta đùa nghịch. Mặc đồ cậu ta cũng làm không xong, còn phải tự tôi giải quyết. Mỗi lần mặc một bộ đều phải chơi đùa cho đủ, tôi vừa đói vừa lạnh, bực mình nói: "Đừng đùa!"
Cậu ta nắm lấy chân tôi, nhìn trái nhìn phải rất lâu, tôi đoạt lấy chiếc vớ gấm trắng của mình vội mang vào. Cậu ta cười mang hài vào cho tôi, sau đó ôm tôi nói: "Ta gọi người chuẩn bị điểm tâm." Cậu ta vỗ vỗ tay liền có hai người tiến vào hầu hạ tôi rửa mặt. Tôi ngồi trước bàn trang điểm, uống xong tuyết lê hầm đường phèn họ bưng lên, một nha hoàn mặc áo màu xanh nói: "Cô nương, nô tỳ hầu hạ người búi tóc."
Búi tóc cái đầu cô! Tôi hung hăng trừng mắt nhìn cô nàng, cô ta vẻ mặt kinh sợ ủy khuất, tôi chỉ có thể cau mày nói: "Thắt một bím tóc là được."
Điểm tâm xiêm áo đầy bàn, tôi đói đến luống cuống, nhìn động tác múc cháo chậm rì rì của bọn họ trong lòng lại bực bội. Thập Tứ chuyển ghế đến gần tôi, nắm tay tôi không chịu buông. Chỉ dùng tay phải ăn cháo cảm thấy quá khó khăn, tôi hất tay cậu ta ra, cầm một cái bánh bao chay bỏ vào miệng, nhân bánh bao là nấm hương, măng, đậu phụ, mè vừng và kim châm cô, gia vị cũng không tệ. Tôi gặm hết một cái, bát cháo cũng thấy đáy, liếc nhìn Thập Tứ chỉ nhìn tôi ăn vẫn không động đũa, cậu ta dựa qua cười hỏi: "Muốn ăn gì nữa không?"
Kỳ thật tôi đang muốn uống canh tiểu lung Thượng Hải, lúc trước lại ghét ngọt, lúc này lại vô cùng nhớ nhung nước canh thơm mát trong miệng. Bánh rán lại mang theo chút vị cay, hoặc là làm trứng ốp la giăm bông, ăn cùng với đậu sữa, cũng không tệ. Nhưng lúc này vẫn là nên nghĩ đến thực tế thôi. Nhân tiện nói: "Hoành thánh."
Phó Hữu Vinh bên cạnh trả lời: "Đầu bếp trong phủ có thể làm hoành thánh câu tể thái, cũng là thức ăn đầu mùa, cô nương có muốn nếm thử hay không?"
Tôi gật đầu, Thập Tứ cười phân phó với ông ta: "Sai bọn họ làm hai chén đi."
Ăn hoành thánh một cách nhanh chóng, tôi lại ăn thêm một cái bánh ngọt. Thập Tứ nhìn chằm chằm môi tôi nói: "Còn dính bột..." Nói xong liền tiến lại gần, tôi biết cậu ta muốn làm gì, lấy tay ngăn cậu ta lại.
Ăn xong hoành thánh tôi cũng đã no, đứng dậy nói: "Tôi về."
Thập Tứ ôm tôi, dán vào lỗ tai tôi, nói: "Ta đưa tin cho a mã nàng được không?"
Lại là những lời này! Tôi nghĩ cũng không muốn nghĩ, đẩy cậu ta ra nói: "Không!"
Cậu ta nhìn tôi ngây ngẩn cả người. Tôi đè ép cảm xúc phập phồng, nói: "Tôi phải đi Hàng Châu, chờ tôi trở lại rồi nói sau." Trước cứ kéo dài đã, chờ khi sự mới mẻ qua đi, cậu ta cũng sẽ không nghĩ mãi về chuyện này được.
Cậu ta đột nhiên ôm lấy tôi: "Thế nào cũng không được!"
Tôi cảm thấy bản thân đang lấy hết kiên nhẫn, nói: "Tổ phụ bệnh nặng, tôi phải đi thăm ông."
Thấy cậu ta vẫn không chịu buông tay, liền ghé vào lỗ tai cậu ta nói khẽ: "Bây giờ, ngài còn sợ tôi chạy sao?"
Cậu ta hung hăng hôn tôi, tôi lại nắm chặt tay, cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân đẩy cậu ta ra. Sau khi kết thúc, cậu ta hôn tóc tôi hỏi: "Phải đi bao lâu?"
"Vài tháng thôi." Tôi đáp. Lại đấu miệng lưỡi với cậu ta cả buổi, cậu ta mới bằng lòng để tôi về nhà, nhưng vẫn khăng khăng muốn đưa tôi về, tôi lạnh lùng nói: "Ngài vẫn còn chê tôi thanh danh chưa đủ hỏng sao?" Cậu ta mới đồng ý từ bỏ.
Trở về tiểu viện của mình, Xuyến Vân vội vàng đi ra đón tôi, tôi hỏi: "Tối qua mợ hỏi, em nói thế nào?"
Cô nàng cúi đầu, đáp: "Nói cô nương ở lại phủ Bát bối lặc, là phúc tấn muốn giữ người ở lại một đêm."
Tôi gật đầu, phân phó nói: "Chuẩn bị nước cho ta, ta muốn tắm."
Xuyến Vân chuẩn bị quần áo cho tôi tắm rửa thay đồ, rồi ra cửa. Tôi cởi xuống quần áo vừa mặc vào không bao lâu, chỉ thấy những vết ứ đọng xanh tím cả người, trên cổ tay càng rõ rệt nhất. Từng khối cơ bắp đều bủn rủn vô lực, tôi chỉ có thể tựa vào bồn tắm, mặc cho nước ấm xoa dịu cơn đau nhức trên cơ thể. Ngâm trong nước cũng mau lạnh, tôi gian nan đứng lên.
Xuyến Vân đi vào dùng khăn bông lau khô tóc cho tôi, sau đó dùng lược chải cẩn thận, đến lúc có thể buộc lên, có hạ nhân tới thưa lại, nói Lý Hạo đã về.
"Tỷ, tỷ xem đệ mang theo cái gì về này." Lý Hạo sai bọn hạ nhân đem hai cái vạc sứ lớn gánh vào sân, bên trong trồng hai cây thược dược đang nở rộ, một gốc cây trắng như tuyết, một cây lại đỏ sẫm.
Cậu ta hưng trí bừng bừng hỏi tôi: "Đẹp không? Cây này gọi là Cung Cẩm Hồng, cây này gọi là Túy Tiên Nhan.
Tôi cười nói: "Thật đẹp. Nhưng không biết về tới nhà có sống được hay không."
Cậu ta nói: "Không sao, đệ còn làm theo người trồng hoa nói mang về mấy vại đất nữa, trồng trong viện, nhất định là sống. Chờ tới mùa xuân sang năm, nhất định cũng có thể nở đẹp như vậy."
Mùa xuân sang năm ư...Tôi nhìn nhụy hoa vàng tươi của đóa hoa hồng ngây người, Lý Hạo hỏi: "Tỷ, tỷ lạnh sao?"
"Hả?"
"Mặc nhiều như vậy."
"Ừ." Tôi kéo tay áo của mình, nói, "Đệ thu thập xong chưa?"
Cậu ta cười đáp: "Đệ đã xong hết rồi, tam thúc đang chờ chúng ta ở tiền sảnh."
"Vậy đi thôi..."
Xe ngựa xoay vòng trên đường đá qua cầu kênh rạch, tôi nhìn thành Bắc Kinh lần cuối, không hề lưu luyến buông rèm xuống. Nếu đã rời đi thì sẽ không trở về nữa, tất cả những gì ở đây đều không còn liên quan đến tôi. Lãng quên và bị lãng quên, đều là tất nhiên, tôi sẽ có cuộc sống hoàn toàn khác. Thở dài một hơi sau cùng, lòng trở nên yên tĩnh và thả lỏng, tôi ngủ thiếp đi theo xe ngựa lắc lư, sẽ là giấc mộng đẹp.
----Hết trọn bộ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...