Chương 21: Cái giá phải trả cho sự tò mò
Tinh thần dường như cứ như một chất lỏng trôi nổi lơ lửng giữa lòng biển, dần dần ngày càng nặng, bắt đầu thiếp đi...Bên tai, có tiếng bước chân nhẹ nhàng của người nào đó, tiếng dụng cụ va chạm vào nhau rất nhỏ. Tôi vươn tay liền đụng tới màn giường trơn mềm, đây là đâu? Cố gắng mở mắt ra, vật lộn ngồi dậy, lập tức có một tỳ nữ lanh lợi vén màn che lên, thủ thỉ nói: "Cô nương tỉnh rồi à?"
Sáng sớm huyết áp thấp, tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ máy móc gật đầu. Cho đến khi bọn họ giúp tôi mặc xong quần áo, hầu hạ tôi rửa mặt, trang điểm cho tôi xong xuôi mới có chút tỉnh hồn lại.
"Muội muội tỉnh rồi sao?" Chưa thấy người âm thanh đã tới trước. Tôi quay đầu nhìn phía sau, Lý Thị đi ra từ phía sau bốn tấm bình phong gỗ dương có điêu khắc tùng trúc, cười nói với tôi: "Tối qua ngủ ngon không?"
Cô mặc một bộ áo lông chồn bạc tà áo màu đỏ có hoa văn ở dưới nách, trong tay bưng một lò sưởi tay xinh xắn bằng đồng ấm áp, lúc nói chuyện hơi thở thổi đám lông ở cổ áo khẽ nhúc nhích, xinh đẹp động lòng người. Điều tốt đẹp nhất trên đời này là con người và sự vật, luôn có thể xua đi phiền muộn trong lòng chúng ta. Tôi bất giác nhìn cô nàng mỉm cười.
Cô nghi hoặc nhìn tôi, tôi vội đứng lên trả lời: "Đa tạ phúc tấn quan tâm. Ngủ rất ngon." Sau đó khẽ nhún nửa người dưới.
Cô giữ tôi lại, cười nói: "Đều là người trong nhà, hà tất phải khách khí như vậy. Nghĩ muội cũng đói bụng rồi, cùng dùng cơm đi." Lời của cô vừa dứt, nha đầu bên người liền lui ra ngoài phân phó, lập tức dọn lên một bàn thức ăn.
Hóa ra bây giờ đã là giữa trưa, cảm giác này của tôi cũng phải gọi là rất ngủ rất sâu. Phía nhà tôi, anh ta nhất định để Lý thị thông báo một tiếng rồi, cũng không cần phải lo lắng. Tôi cũng rất đói bụng, uống một chén đường phèn hầm lê, phóng thích dạ dày liền bắt đầu gặm lấy gặm để. Bánh trái nhà anh ta làm rất ngon, xứng đáng nhất là tai tai xào chân giò muối Tuyên Uy và đậu xào thịt vịt, tôi ăn rất ngon miệng.
Phát hiện ra Lý thị vẫn đang nhìn chằm chằm tôi, liền nhìn lại. Cô ta vỗ vỗ mu bàn tay tôi nói: "Khi nào thì muội muội gả vào đây? Cũng cho ta thêm một người bạn."
Gả cho anh ta ư....E rằng...Tôi cười cười, không trả lời.
Cô nói nhỏ: "Gia rất yêu thương muội muội đó!" Nghe không ra vẻ ghen tuông, nhưng ít nhất giọng điệu vẫn có chút cảm thán.
Chúng tôi ngồi ở đây, hoàn toàn chính xác để được gọi là quỷ dị.
Trong lúc tĩnh lặng, có nha hoàn đến bẩm báo, gia đã về.
Chúng tôi vừa mới đứng lên, chỉ thấy người bên ngoài vén rèm. Anh ta bước nhanh đến trước mặt tôi, đưa tay đặt lên trán tôi, quan tâm nói: "Tối qua có hơi nóng, hôm nay đỡ rồi."
Tôi nghiêng đầu, vừa đối diện với khuôn mặt trầm tĩnh của Lý thị, cô không chú ý đến tôi, một đôi mắt chỉ nhìn thấy trượng phu. Không biết có phải là cảm giác sai lầm hay không, trong ánh mắt của cô có một tia đau thương khó phát hiện, không phải là đố kị. Cô gục đầu xuống, lặng lẽ lui ra ngoài. Ài, chẳng lẽ là tôi tước đoạt quyền lợi của cô ấy? Có lẽ là vậy, nhưng, không phải tôi cũng sẽ có người khác. Tôi nhìn vào mắt anh ta, cười nói: "Buổi chiều ta có việc, bây giờ phải đi rồi." Giờ Mùi hôm nay Ngọc Trúc nhập liệm rồi.
Anh ta thở dài, vén tóc tôi ra hai bên, hôn lên trán tôi, nói: "Ta biết rồi. Nàng phải cẩn thận."
Cẩn thận...Làm tôi nhớ đến lời của Nhiếp Tịnh kia, lơ đãng hỏi: "Nghe nói gần đây Chú Hương Giáo ở kinh thành rất ầm ĩ làm lòng người không yên, là thật sao?"
Tay anh ta vuốt tóc tôi cứng đờ, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ánh mắt lóe sáng nheo lại mang theo tức giận không rõ nguyên do. Tôi nói gì sai sao? Anh ta lạnh lùng nói: "Vì sao nàng lại quan tâm chuyện này?"
Tôi mở to mắt, không hiểu gì nhìn anh ta. Tôi vốn không quan tâm gì cả! Rốt cuộc là anh ta bị làm sao vậy? Tôi chau mày không nói gì, anh ta chăm chú nhìn tôi một lát, cuối cùng giọng điệu chậm rãi nói: "Thôi, chỉ cần nàng nhớ kĩ đừng chạy lung tung là được."
Anh ta nói như vậy làm tôi càng mơ hồ hơn. Thậm chí ngay cả anh ta cũng trở nên bí hiểm rồi.
Bốn ngày sau đó, tôi đưa Ngọc Trúc đến một chỗ vắng vẻ. Phần mộ, chẳng qua chỉ là để an ủi người sống, đối với người đã chết đi, cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Ngọc Trúc đã chết, chỉ có một số ít người đau lòng, một ít người thở dài. Một ngày nào đó, cả tôi cũng sẽ lãng quên dần người con gái này, thế giới này, không ai cứ xoay chuyển theo lẽ thường được (đúng, đừng nói địa cầu không có người, cho dù mất hết toàn bộ sinh mệnh cũng vẫn tự xoay quanh mình như thế). Tôi nghĩ như vậy nhưng vẫn cứ lưu luyến nhân thế. Ngọc Trúc, cô nói là cô ngốc, hay là tôi khờ?
Làm tôi phiền lòng còn có Nhiếp Tịnh kia. Lúc ánh mắt tôi và cậu ta chạm nhau, lúc nào cậu ta cũng cười rất quỷ dị. Tôi biết không nên bị loại mánh khóe này chi phối, nhưng khi nhớ đến thái độ của Tứ, rốt cuộc là có cái gì tôi vẫn chưa biết? Lòng hiếu kỳ quả thật là không thể chấp nhận được! Càng tự nhủ chuyện không liên quan đếm mình lại càng muốn tìm hiểu hơn.
Mặt khác, cha gửi đến một phong thư dài. Đầu tiên là nói tam thúc sẽ đi từ Hàng Châu đến Kinh. Khó hiểu nha, tôi lại có thúc thúc? Càng khó hiểu hơn là cha không nói tam thúc đến Bắc Kinh làm gì, cũng không nói chúng tôi phải tiếp đãi ông ta mà chỉ nói một câu như vậy. Thật may là tôi phải xem kĩ mới phát hiện có chuyện này. Tiếp theo, cha nói đã trình đơn lên hộ bộ chuyện tôi miễn tuyển chọn, đường đi lần này, theo tình huống của tôi là có năm phần nắm chắt. Nếu chuyện này có thể thành, xuân tới là có thể chọn cho tôi một cửa thân hôn.
Tôi thở dài, dù sao cũng sắp mười bảy, cũng không tính là chuyện xấu gì. Cì thế bèn trả lời nói, toàn bộ đều dựa vào cha làm chủ.
Mẫn Mẫn cuộn thành một cục ngủ trên đùi tôi. Tôi lật xem trên giường, hai ngày nay tôi đều đọc quyển sách này để giết thời gian. Tứ từ lần đó, mỗi ngày đều sai Chung Bình lấy danh nghĩa Lý thị mời tôi đi, nhưng tôi cũng rất ít khi gặp anh ta. Vài ngày sau rốt cuộc tôi cũng hiểu được, không phải anh ta muốn gặp tôi, mà là muốn hạn chế hành động của tôi.
Mỗi ngày tôi đều ôn hòa nhã nhặn chờ anh ta, bởi vì tôi biết, tôi không phải chờ đợi cả đời như vậy. Tôi đợi, chỉ là vì tìm một cơ hội nói chuyện.
Trên kháng ấm áp, tôi vẫn luôn ngủ thiếp đi, tỉnh lại thì thấy thời gian vẫn còn sớm, vậy thì tiếp tục đọc sách.
Lần này, không phải tự nhiên tỉnh lại. Tôi nghe được một tiếng kêu "ai", mở mắt ra lại thấy Mẫn Mẫn nhảy xuống kháng.
Anh ta ôm tay, cau mày, ngồi nhìn nó nhanh nhẹn băng qua nội đường ra phòng bên ngoài.
"Bị nó cào sao?" Tôi cười hỏi.
Anh ta nói: "Con mèo của nàng, một chút quy củ cũng không có!"
Nói vậy sao! Tôi buồn cười nói: "Biết quy củ thì không phải mèo, mà là mèo yêu. Chàng còn muốn nó gọi chàng một tiếng chủ tử sao!"
Anh ta "phì" cười: "Chủ tử không dám nhận. Chỉ hy vọng mèo thái tuế này đừng làm ta bị thương nữa là được rồi!"
Tôi kéo tay anh qua, hỏi: "Nó cào chỗ nào?" Chỉ thấy trên mu bàn tay phải có ba vết máu, cũng không quá sâu, Mẫn Mẫn vẫn còn biết có chừng mực.
Tôi nắm tay anh ta, muốn dùng khăn lau lại cảm thấy không đúng. Đang lúc do dự, anh tại nắm tay tôi, môi liền hôn xuống, tuần du trên mặt tôi. Tôi biết, tôi đã nghiện rồi. Đang lúc do dự mơ màng không phòng bị, theo phản xạ lui về sau trốn tránh. Anh ta ôm chặt eo tôi không cho tôi di chuyển, trong lúc lôi kéo, tôi mất thăng bằng ngã ngửa xuống kháng, anh ta cũng không phản ứng kịp ngã xuống theo, đè lên người tôi.
Cú ngã này cũng thật là nặng, anh ta thật sự coi tôi như cái đệm, thiếu chút nữa khí trong phổi cũng đều bị ép ra hết rồi. Thấy tôi nhíu mày, anh ta cử động hỏi: "Đau chỗ nào?"
Tôi oán giận nói: "Chỗ nào cũng đau, đệm kháng này quá mỏng! Còn nữa, chàng nặng quá!"
Anh ta lại cúi xuống, áp sát trên chóp mũi tôi, khẽ cười nói: "Lần tới ta sai người đổi tấm dày hơn." Sau đó ôm tôi nghiêng người lại, đổi thành tôi ở trên người anh ta. "Lần này không nặng nữa chứ?" Hơi thở nóng rực chỉ gần một tấc khiến tôi hỗn loạn đến không thể suy nghĩ. Hai tay của anh ta ôm trọn lấy tôi, môi tôi liền rơi xuống môi anh ta. Tôi chỉ có thể nhắm mắt lại, buông thả bản thân mình say sưa trong nụ hôn của anh ta.
Anh ta ôm mặt tôi, thì thầm nói: "Mỗi ngày trở về đều có thể thấy nàng thì thật là tốt!"
Bỗng nhiên tôic ảm thấy trong lòng bủn rủn, mở mắt ra cũng không dám nhìn anh ta. Anh ta giữ cằm tôi, cười hỏi: "Sao vậy?" Tôi hơi nâng người dậy, một tay chống trên kháng, một tay đặt lên ngực anh ta, nhẹ giọng hỏi: "Lần trước đánh trúng, đã đỡ chưa?"
Anh ta dùng tay chặn mu bàn tay tôi lại, bình tĩnh nhìn tôi nói: "Vĩnh viễn cũng không tốt."
Bàn tay và bộ ngực ấm áp của anh ta khiến lòng tôi sợ hãi, ánh mắt từ mặt anh ta dời xuống nhìn bàn tay chúng tôi. Cổ tay áo của anh ta lộ ra một nhúm lông chồn, chạm vào cổ tay tôi ngưa ngứa. Lúc này mới phát hiện, mặc dù anh ta vẫn mặc quan phục, nhưng áo khoác vẫn còn thêu thêm hình rồng màu xanh.
Tôi rút tay về nói: "Chàng thay quần áo trước đi."
"Nàng thay giúp ta nhé?" Anh ta lại ôm chặt tôi cười trêu ghẹo.
"Được." Tôi hít sâu một hơi trả lời.
Cởi một lớp bên ngoài, bên trong là áo mãng bào (lễ phục của quan lại thờ nhà Thanh) màu vàng. Anh ta mỉm cười nhìn tôi tiêu hao một nửa sức lực mới cởi được viên ngọc khảm trên đó. Có hơi không kìm được, vừa lôi vừa kéo nút áo của anh ta, lột xuống cả quần áo áo choàng thêu rồng quăng lên kháng. Tôi lau mồ hôi trên chóp mũi, hỏi: "Y phục thay ở đâu?"
Anh ta chỉ chỉ đống bào phục thường ngày được xếp ngay ngắn trên bàn. Tôi giũ cái áo da có thêu con cá biển bên cạnh, khoác lên cho anh ta, có sự phối hợp của anh ta nên mặc vào rất dễ dàng. Nhưng buộc đai ngọc trên thắt lưng thì tôi rất lúng túng, buộc thứ này như thế nào đây? Tôi ngẩng đầu hỏi ý kiến của anh ta, nhưng anh ta cũng chẳng nói làm thế nào, lại hùng hồn nói: "Ta không tự làm đâu."
Được rồi, tự tôi suy nghĩ. Tốn khoảng một phút, cuối cùng cũng đại công cáo thành. Hít sâu một hơi, lại không yên tâm nhìn anh ta từ trên xuống dưới. "Còn nhìn nhìn vậy?" Anh ta cười ôm lấy tôi.
"Không muốn để chàng xấu mặt." Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, không bao giờ làm cái chuyện này nữa.
"Nàng đó, không trông chờ nàng hầu hạ người ta." Anh ta hôn vào má tôi, cười nói.
Thấy chúng tôi ôm nhau trong gương lớn, tôi nhắm mắt lại, nói: "Sáng mai là sinh nhật mợ, ta sẽ không tới."
Anh ta đặt cằm lên vai tôi, chỉ "ừ" một tiếng.
"Chúng ta không thể tiếp tục thế này được, cũng nên kết thúc thôi." Khó khăn lắm mới nói được những lời này, chờ đợi sự kinh ngạc hoặc phẫn nộ của anh ta.
Ngoài dự đoán, anh ta lại hôn lên mặt tôi, nói: "Ta biết là không được. Đừng lo, cứ giao cho ta."
Tôi mở to mắt nhìn anh ta, có lẽ là anh ta hiểu lầm ý của tôi, còn nói thêm: "Không phải vậy..."
"Không phải cái gì?" Anh ta cầm hai tay tôi, đặt lên môi hôn nhẹ, "Nàng ráng đợi hai tháng nữa. Ta cam đoan, qua năm sau là xong rồi."
Tôi vừa muốn cãi, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ba cái, anh ta liền hôn lên trái tôi, buông ra nói: "Bây giờ ta có chút việc. Ăn cơm xong để Chung Bình đưa nàng về. Mấy ngày này yên phận một chút, đừng chạy lung tung, cách xa bọn người Bát đệ Thập Tứ đệ một chút, ngoan."
Tôi không thể không buông tay nắm tay áo anh ta ra, nhìn bóng lưng anh ta biến mất sau tấm rèm.
Từ lúc tôi không đến phủ của anh ta nữa, anh ta liền phái người tặng một bức tranh cho tôi, trên đó vẽ một nhành tố mai, mấy đóa hoa tám mươi mốt cánh. Kèm theo một bức thư ngắn, viết: "Bức tranh này vẽ vào ngày đông chí, ta đã quên vẽ một đóa, mỗi ngày nàng hãy tô một cánh, đợi tất cả cánh mai đỏ hết, đó là mùa xuân rồi.
Nhìn bức tranh độc đáo đã gần xong, tôi biết không thể tiếp tục được nữa. Trải giấy mực ra, sửng sốt cả buổi cũng chỉ viết xuống bốn chữ "Đến đây chấm dứt." Tôi nghĩ, nếu đưa mảnh giấy này cho anh ta, có lẽ đây là bức thư chia tay ngắn gọn khó hiểu nhất trong lịch sử. Hay là thôi đi, thế nào cũng nên gặp mặt nói rõ ràng.
Vò nhàu tờ giấy ném ra ngoài cửa sổ, lại bị một người nhặt lên. Khách ít đến hả! Hoặc là khách không mời mà đến.
"Thỉnh an Thập Tứ gia." Hồng Nguyệt Nhi nghênh đón.
Thập Tứ giơ tay nói: "Đứng lên đi." Sau đó nhìn tôi hỏi: "Lại viết gì thế?"
Tôi khẽ gật đầu với cậu ta, trả lời: "Viết thư tuyệt giao." Viên giấy trượt khỏi tay cậu ta lăn đến bên chân Hồng Nguyệt Nhi, cô nàng liền khom lưng nhặt lên, nói: "Nô tỳ đi pha trà." rồi lui ra ngoài.
Tôi nói với cậu ta: "Đùa thôi mà, ngồi đi."
Lúc này cậu ta mới di chuyển, bước vào bậc cửa. Cảm thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm tôi, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Nàng, không có chuyện gì chứ?" Cậu ta dè dặt hỏi.
Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta, cậu ta quan sát biểu cảm của tôi nói: "Chuyện của cô nương ấy ta đã nghe rồi..."
"Người chết đèn tắt. Cũng đừng nên đau lòng quá." Tôi cắt lời cậu ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...