"Sư phụ, sao người lại tới đây?" Tiêu Thành Diễn lau nước mắt trên mặt.
"Ngươi như vậy có phải bất hiếu với mẫu thân ngươi không? Xứng đáng là học trò của ta sao?" Trương tướng quân tức giận chỉ vào Tiêu Thành Diễn mắng.
"Sư phụ, con chỉ là muốn tỉnh táo một chút." Tiêu Thành Diễn suy tư về chuyện buổi trưa, hiện tại cảm thấy chỉ cần Văn Nhân Lạc hạnh phúc, mình cũng thỏa mãn rồi.
Không phải Trần Khải đã nói yêu một người là muốn người đó được hạnh phúc sao? Nàng theo mình đau khổ không nói, mình lại là một nữ tử.
Ít nhất người công tử kia là một nam tử.
Có thể săn sóc cho nàng, nhất định sẽ khiến nàng hạnh phúc.
Nhìn sư phụ cười cười.
Ai mà biết được sau nụ cười kia nàng đau khổ cỡ nào.
Trương tướng quân nhìn bộ dạng này của nàng, cũng không nghĩ nhiều "Lão gia đang chờ ngươi về dùng bữa, đi thôi."
Trở lại khách trọ, đại sảnh đã có mặt đông đủ mọi người, Tiêu Thành Diễn nhìn thấy công tử xế chiều hôm nay...!Cùng với con ngươi băng lãnh của Văn Nhân Lạc.
Chần chừ một chút.
Hít vào một hơi, không phải đã nói sẽ buông xuống sao? Giương lên một nụ cười thật to.
Đi vào.
Mọi người thấy toàn thân hắn ướt đẫm, áo choàng cũng có bùn đất.
Hốc mắt hồng hồng, trên mặt lại có một tia cười cứng ngắt.
"Diễn Nhi, con đi đâu vậy?" Văn Nhân Chấn lên tiếng hỏi.
Sao lại biến thành bộ dạng này?
"Ha, thúc phụ, con là đi dạo quanh Thái Nguyên, không may rớt xuống hồ, không sao không sao cả." Tiêu Thành Diễn nói như không có gì.
Thỉnh thoảng nhìn qua Văn Nhân Lạc.
Thấy nàng vẫn chung thủy không nhìn đến mình một lần.
"Diễn Nhi, hay là đi thay quần áo đi.
Không lại nhiễm phong hàn." Văn Nhân Chấn cảm thấy bộ dạng này mới giống Tiêu Thành Diễn.
"Không sao, không sao, con ngồi ăn một lát rồi đi thay cũng được." Nói xong chọn một nơi cách xa Văn Nhân Lạc ngồi xuống.
Gần nàng quá sợ sẽ không khống chế được lòng mình.
Văn Nhân Lạc dùng ánh mắt còn lại nhìn nàng.
Thấy nàng chẳng hề để ý, còn cười thật lớn, như bộ dạng không tim không phổi vậy.
Trong lòng tê rần.
Bên cạnh còn một chỗ ngồi trống trơn, không thể giống như xưa lúc nào cũng có nàng ngồi bên.
Đây không phải là điều mình muốn sao? Văn Nhân Lạc nhẫn nhịn.
"Cha, nữ nhi ăn no rồi, con về phòng trước, cha cứ ăn thong thả." Văn Nhân Lạc khom người, rời khỏi bàn ăn.
Chính mình thật sự nuốt không trôi, nhìn thấy Tiêu Thành Diễn, trong lòng rất khó chịu.
Tiêu Thành Diễn thấy Văn Nhân Lạc đã rời đi.
Nụ cười cũng theo thời gian biến mất.
Nhìn người nam tử xa lạ kia ánh mắt vẫn luôn dõi theo Lạc Nhi.
Trong lòng một ngọn hỏa vô danh phát tác, lại bị chính mình nhịn xuống.
Một bàn cơm vậy mà như nhai sáp nến.
Sau khi ăn xong, mọi người đều đã trở về gian phòng của mình.
Tiêu Thành Diễn vẫn mặc đồ ướt, ngồi ở đại sảnh.
Gãi gãi đầu "Hắt xì!" Hắt xì xong lại thấy cơn đau phần bụng truyền lên.
Nhe răng nhếch miệng.
Ngồi dậy bụm lấy miệng vết thương.
Vốn định lên lầu, lại phát hiện, mình và Lạc Nhi ở cùng phòng.
Bất đắc dĩ xoay người ngồi lại bàn.
Lấy ra tượng đất đã bị ướt.
Nhìn nhìn rồi lấy tay áo xoa xoa nó.
"Công tử, ngài không có đặt phòng trước?" Tiểu Nhị vừa nói vừa dọn dẹp một bên.
Tiêu Thành Diễn ngẩng đầu nhìn hắn "Còn dư phòng không?"
Hôm sau tất cả mọi người đã thu dọn xong hành lý, liền chuẩn bị xuất phát.
Tiêu Thành Diễn như trước cỡi ngựa, bên cạnh có thêm một người nữa là Tô Nam Khải, tuy rằng rất khó chịu, nhưng mình cũng chẳng biết làm gì tốt hơn.
Tô Nam Khải ngược lại rất hăng hái, mấy ngày nay đều có thể nhìn thấy giai nhân, không thể không vui mừng.
Nghĩ đi nghĩ lại cười cười.
Tiêu Thành Diễn nhìn bộ dạng hắn, hỏa khí càng lúc càng lớn, dứt khoát không nhìn đến nữa.
Trải qua hai ngày lộ trình, đoàn người cuối cùng cũng tới Lạc Dương.
Tô Nam Khải nói với Văn Nhân Chấn "Bá phụ, phủ tiểu chất cách đây không xa, nếu bá phụ không chê, có thể ở nhà tiểu chất." Nói xong hành lễ, dù sao đây cũng là cha Lạc cô nương.
"Ha ha ha, ý tốt của hiền chất sợ ta không dám nhận được, chỗ ta đông người sợ gây phiền toái, ta cũng chưa vội rời đi, hôm nào đó nhất định sẽ ghé thăm." Văn Nhân Chấn cười cười.
Tô Nam Khải ngẫm lại thấy cũng được, vì vậy nói: "Vậy bá phụ, tiểu chất quen thuộc nơi này, để tiểu chất tìm một nơi cho bá phụ ở lại."
"Vậy phiền ngươi rồi." Chính mình chưa từng tới Lạc Dương, ngoại trừ Trương tướng quân ra thì ai cũng chưa từng tới nơi này.
Tiêu Thành Diễn nhìn xem bộ dạng hắn, thật sự muốn đánh, giả bộ tử tế.
Con mắt vẫn cứ thẳng tắp nhìn chằm chằm Lạc Nhi.
Trong lòng Tiêu Thành Diễn như mèo cào vậy.
Nhưng cũng không thể làm gì được.
Một mực trừng mắt Tô Nam Khải.
Tô Nam Khải làm việc cực nhanh, không lâu sau liền tìm được nơi nghỉ chân, mặc dù không nguy nga tráng lệ như hoàng cung nhưng là một nơi thượng đẳng ở Lạc Dương.
Trong phủ đầy đủ tiện nghi, hồ nước, hoa viên, cái gì cũng có.
Tiêu Thành Diễn nhìn liền ngây người.
Chỉ sợ Hầu phủ cũng không bằng nơi này.
Văn Nhân Chấn nghe nói đây chính là nhà của tri phủ đại nhân trước đây, chết tiệt dám dùng tiền của trẫm xây dựng một nơi xa hoa thế này, lẽ nào là vậy.
Bất quá ngoài miệng lại nói: "Lần này may mắn là có hiền chất."
Tô Nam Khải nghe Văn Nhân Chấn nói như vậy, trong lòng vui vẻ.
Nhìn đám người kia còn đang mải miết nhìn ngắm xung quanh, nghĩ của cải chắc phải đứng sau Tô phủ rồi.
"Bá phụ, đây là việc tiểu chất nên làm." Rồi hướng Văn Nhân Lạc nói: "Lạc cô nương nếu không có chuyện gì có thể đến Tô phủ...!tìm ta...!Muội muội, muội muội ta cũng trạc tuổi cô nương." Vốn muốn nói là tìm mình, nhưng nói ra lại sợ thất lễ, vội vàng sửa lời: "Còn có cả Mạt cô nương nữa."
"Tô công tử có lòng rồi." Văn Nhân Lạc tuy không ghét bỏ gì Tô Nam Khải, nhưng...!mình đã được gả làm vợ người kia rồi.
Cho dù thật sự không có gì, nhưng nếu mỗi ngày cứ qua Tô phủ, nhất định sẽ gây lời ong tiếng ve.
Nghe giai nhân nói vậy, Tô Nam Khải trong lòng vui vẻ, đây là một khởi đầu tốt "Vậy Lạc cô nương nếu không chê, ngày mai tại hạ...!Còn có gia muội coi như với tư cách chủ nhà mời Lạc cô nương du hồ." Lại nghĩ tới điều gì nói: "Há, còn cả Mạt cô nương và Cố huynh nữa."
"Chuyện này..." Văn Nhân Lạc vốn muốn từ chối, nhưng làm sao cũng không tiện mở miệng.
"Lạc Nhi, Mạt Nhi, Vũ Nhi, nếu không có chuyện gì thì cứ đi đi.
Việc của vi phu, các con không cần lo lắng." Văn Nhân Chấn nhìn nữ nhi mấy ngày nay buồn bực.
Cho rằng nữ nhi đang băn khoăn chuyện của mình.
Vội vàng đáp ứng.
"Dạ vâng thưa cha!" Phụ hoàng nếu đã nói vậy rồi, mình cũng khó mà từ chối.
Liếc thấy xa xa Tiêu Thành Diễn mặt đen lại.
Trong lòng tê rần.
Cái gì cũng không nói nữa.
Xa xa Tiêu Thành Diễn nắm chặt nắm tay, hàm răng siết chặt.
Xoay người rời đi.
Văn Nhân Lạc a Văn Nhân lạc, nàng muốn hành hạ ta tới khi nào nữa? Muốn cùng đi với nàng thì nàng không muốn, muốn thả nàng đi thì mình không làm được.
Nàng muốn ta phải làm sao đây? Hiện tại trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh, chậm chạp mà ph4t ti3t.
Cảm giác nghẹn đến nổi chỉ có chết đi mới là cách giải thoát tốt nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...