Giờ thìn ngày hôm sau, Cố Vũ dậy thật sớm, vì không muốn đánh thức nhị công chúa, nên đã một mình xuống dưới lầu, đi tới đại sảnh.
Nhìn thấy có người đang ngồi cạnh bàn, đến gần mới thấy: "Ngũ muội phu, sao dậy sớm thế?"
Tiêu Thành Diễn mệt mỏi ngẩng đầu, "Thì ra là nhị tỷ phu." Thanh âm khàn khàn truyền đến.
Cố Vũ lúc đó mới nhảy dựng: "Muội phu, có phải ngươi cả đêm qua không ngủ?"
"Ta sợ...!quấy rầy công chúa." Nói đứt quãng.
Cố Vũ gọi tiểu nhị "Mang một bình trà đến đây."
"Vâng."
Tiểu nhị cầm bình trà để trên bàn.
Cố Vũ rót một chén cho Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn tiếp nhận lấy: "Đa tạ nhị tỷ phu." nhẹ nhàng thổi vài hơi, nhấp một ngụm, sau đó để xuống, nhìn nhìn ra ngoài.
Gia đinh từ sớm đã ở bên ngoài thu dọn.
Nha hoàng cũng vậy, nhao nhao đi vào phòng các chủ tử hầu hạ.
Các chủ tử nhao nhao xuống lầu, Tiêu Thành Diễn nhìn thấy Văn Nhân Lạc cùng Văn Nhân Mạt xuống lầu, im lặng ngơ ngác nhìn nàng, tóc đen rủ xuống sau đầu, Tiêu Thành Diễn nhớ rõ mấy ngày trước còn buộc lên, cũng là một thân bạch y như cũ.
Sắc mặt tiều tụy, nhưng con mắt vẫn luôn lạnh nhạt, đến bây giờ cũng không nhìn lấy mình một lần, cảm thấy mất mát.
Sau khi mọi người đã chỉnh đốn xong, đội ngũ bắt đầu lên đường.
"Ngũ hoàng muội ngủ không được ngon à?" Văn Nhân Mạt trông thấy tinh thần Văn Nhân Lạc không tốt, lộ ra sự mệt mỏi, vừa lên xe đã ngủ gà ngủ gật, bằng hỏi.
"Nhị hoàng tỷ, muội không sao."
Văn Nhân Chấn thấy nhi nữ quả thực ngủ không ngon, hiền lành nói: "Lạc Nhi, nếu nghỉ ngơi không tốt, cứ ngủ ở trên xe đi, xe ngựa rộng rãi vô cùng."
"Phụ hoàng, ở đây không thích hợp." Văn Nhân Lạc vội vàng cự tuyệt.
"Ha ha ha." Văn Nhân Chấn cởi mở cười lớn.
"Nha đầu ngốc, ở đây không có quân thần, cứ gọi ta là cha, gọi cha đi a."
"Dạ vâng cha."
Bốn canh giờ sau.
Chỉ nghe bên ngoài truyền đến thanh âm Trương tướng quân: "Lão gia, đã đến Thái Nguyên, không bao lâu sẽ vào thành."
"Ân, vào thành sau đó sẽ tìm khách trọ." Văn Nhân Chấn ngồi cả một ngày thật khó chịu.
"Đứng lại." Thị vệ thủ thành vội vàng ngăn lại.
Trương tướng quân hồ nghi nhìn hắn: "Chuyện gì?"
"Vào thành phải giao tiền, một trăm văn một người, nếu không không được vào." Thị vệ như hùng thân ác sát nói.
Đại nhân nói rồi, nếu trông thấy người giàu có, có thể thu được ít nhiều.
"Mới đây chỉ năm văn tiền là được vào, sao bây giờ lại lên rồi?" Một dân chúng đi ngang qua thấy tên này lại gạt người, ra sức bênh vực nói.
"Ngươi mau cút đi." Thị vệ nghe vậy, thẹn quá hóa giận.
Vội vàng rút đao ra.
Người đó bị dọa sợ tranh thủ thời gian chạy mất, chạy được một đoạn xa nói nhỏ một câu: Thật không biết xấu hổ.
Thị vệ không đếm xỉa đến hắn, hùng hồn đối với Trương tướng quân: "Các ngươi bất quá...!đừng nghe lời hắn ta nói."
"Ai quy định vào thành phải giao tiền?" Cố Vũ kinh ngạc nói, mình chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này.
"Hừ, cái này không phải chuyện các ngươi cần quản.
Không phục, thì cứ đi bàn luận với hoàng thượng." Thị vệ vênh váo như trước tự đắc nói.
Trong xe ngựa, Văn Nhân Chấn nghe đến đều tức giận đỏ mặt lên.
Bóp chặt nắm đấm: "Đáng chết, dám dựa vào danh nghĩa của trẫm, để thu phí tổn.
Đúng là xem trẫm không..."
"Lão gia, bớt giận.
Hiện tại không thích hợp để bại lộ thân phận." Cố thái phó thấy Hoàng thượng nổi giận như vậy, vội vàng nhắc nhở.
Nghe vậy, hỏa khí mới giảm xuống, trở về bình thường.
Văn Nhân Lạc nhìn xem, đúng là cũng chỉ có Cố thái phó mới có thể dám ở trước mặt phụ hoàng nói những lời phải trái để giảm sự tức giận của người, tính cách phụ hoàng dễ xúc động, chỉ sợ xảy ra nhiễu loạn, may là phụ hoàng vẫn nghe theo ý kiến của ngài.
Lưu công công móc ra ngân phiếu đưa cho thị vệ, thị vệ nhìn thấy trong bụng liền nở hoa, lần này không biết mò được bao nhiêu đây.
Một đoàn người thuận lợi vào trong thành, đi tới khách trọ.
"Lão gia, hiện tại không thích hợp xử lý bọn chúng, nếu xử lý, bọn người bên kia Lạc Dương nhất định đề cao cảnh giác." Trong phòng, Cố thái phó phân tích cho Văn Nhân Chấn nghe.
"Hừ, cái lão thất phu này, một ngày nào đó trẫm sẽ tận diệt lão." Văn Nhân Chấn nhớ tới lại tức giận.
Dưới lầu nhị công chúa kéo cánh tay Văn Nhân Lạc nói: "Ngũ muội, mấy ngày nay ngồi trong xe mệt nhọc, không bằng mình đi dạo một chút đi."
Văn Nhân Lạc cũng cảm thấy thế, không hiểu sao mấy bữa nay thật buồn bực, vừa hay có chỗ giải sầu, vì vậy nhẹ gật đầu.
"Tướng công." Văn Nhân Mạt gọi Cố Vũ còn đang ở bên ngoài.
Cố Vũ nghe tiếng tranh thủ chạy tới, vượt qua cửa, tới trước mặt Văn Nhân Mạt: "Nương tử, nàng gọi ta?"
"Tướng công, thiếp với ngũ muội ra ngoài dạo chơi một lát."
"Vậy ta cùng các nàng đi."
"Hai tỷ muội bọn thiếp đi dạo phố, chàng là nam nhân đi theo thật sao? Thiếp chỉ là muốn nói với chàng một tiếng."
Văn Nhân Lạc một bên nhìn thấy hai người ân ân ái ái, liền nghĩ tới bóng lưng Tiêu Thành Diễn, lắc đầu, mình không nên nghĩ đến nàng nữa.
Trên đường cái hai người lôi kéo cánh tay nhau.
"Ngũ muội, muội và ngũ muội phu có phải đang cãi nhau không?" Văn Nhân Mạt thấy ngũ muội mấy ngày nay không nói chuyện với ngũ muội phu, thậm chí...!Không nhìn lấy hắn một lần.
Tuy muội phu là con nhà giàu, nhưng mà mình quan sát thấy hắn không phải là người xấu.
"Nhị tỷ, chúng ta vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một chút, đừng nói những chuyện kiểu này được không?" Nhắc tới Tiêu Thành Diễn, con mắt Văn Nhân Lạc càng lạnh thêm vài phần.
Văn Nhân Mạt thấy Văn Nhân Lạc không muốn nhắc tới chuyện này, xem ra hai người đúng là đang giận nhau.
Xen vào chuyện giữa đôi phu thê cũng không được tốt lắm.
Liền không đề cập đến vấn đề này nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...