Trận thi đấu chính thức bắt đầu, mỗi hoàng tử mang theo năm hậu vệ bên mình, nhao nhao tiến vào rừng rậm.
Văn Nhân Trạch nghe lời thừa tướng nói, một khắc cũng không dừng lại, thấy loài vật nào liền giương cung bắn lấy, bất kể là trên trời hay dưới đất, sau lưng binh sĩ không ngừng nhặt nhạnh xác loài vật đó, Văn Nhân Trạch càng nhìn càng cảm giác thành công.
Ngược lại Văn Nhân Trạm bên này, một mũi tên cũng không hề b4n ra ngoài, bĩnh sĩ trên tay một loài vật cũng không có, hắn ngược lại mang theo binh sĩ du sơn ngoạn thủy.
Thưởng thức phong cảnh.
Văn Nhân Trạm nhớ rõ lời tiên sinh đã nói với mình: Nhị hoàng tử luận võ, so ra kém hơn đại hoàng tử, nhị hoàng tử vào rừng rậm tuyệt đối không được sử dụng cung tên, nhất định phải tay không mà về, nếu Hoàng thượng có hỏi, ngài hãy trả lời thế này...!thế này...!
Văn Nhân Chấn bên này cũng khẩn trương, nhìn sang phía thừa tướng, cái lão thất phu này, còn cười đắc ý, đúng là không đem trẫm vào mắt.
Văn Nhân Lạc vẫn như cũ nắm chặt cánh tay Tiêu Thành Diễn, nhị hoàng huynh, bại bởi đại hoàng huynh là không thể nghi ngờ, phải làm sao bây giờ, tuy hắn muốn mình không cần phải lo lắng cho nhị hoàng huynh, nhưng mình vẫn cứ lo.
Hai canh giờ sau, Văn Nhân Trạch hăng hái mang theo con mồi thắng lợi trở về.
Mà Văn Nhân Trạm một mũi tên cũng không b4n ra, hai tay trống trơn.
Văn Nhân Chấn nhìn sự chênh lệch rõ ràng ở hai đứa con, giật mình, Trạm Nhi mặc dù không sánh bằng Trạch Nhi, nhưng cũng không thể cam chịu như vậy, một mũi tên cũng không bắn? Chẳng lẽ mình đã lầm về nó?
Văn Nhân Lạc thấy nhị hoàng huynh hai tay trống trơn, nhìn nhìn bộ dạng của Tiêu Thành Diễn như đã biết trước sự việc, cảm thấy hắn như đã hiểu ra gì rồi, phò mã quả nhiên không giống như lời đồn, liền mừng thầm.
"Trạm Nhi, sao con đến một mũi tên cũng không b4n ra?" Văn Nhân Chấn không tin, liền trực tiếp hỏi nguyên nhân.
Văn Nhân Trạm vội vàng quỳ xuống.
Văn Nhân Trạch một bên nhìn bộ dạng không tiền đồ của hắn, trợn trắng cả mắt, không lẽ hắn sợ đến như vậy? Vậy mà cũng dám đoạt ngôi vị hoàng đế với mình? Thật sự khôi hài cực điểm.
Chỉ nghe thấy Văn Nhân Trạm chậm rãi trả lời: "Phụ hoàng, nhi thần thấy hiện giờ còn đang là tháng ba, vạn vật đang sinh sôi nảy nở dồi dào, tất cả loài vật cũng đều cần sự sống, thuở khai quốc tổ tiên cũng đã lấy tư bi vi hoài, từng cắt lấy thịt của mình để cho ưng (chim ưng) ăn.
Nếu như lúc này, nhi thần dùng cung tên lạnh lẽo này tiễn đưa chúng một mẻ hốt gọn, quá mức tàn nhẫn.
Đây đều là kết quả mà tổ tiên ta không hề muốn nhìn thấy." Văn Nhân Trạm nói xong lắc đầu, thở dài một hơi.
Văn Nhân Chấn nghe thấy câu trả lời, cảm thấy mừng thầm, Đế vương phải là một người nhân từ, có tấm lòng bao la rộng lớn, còn cả thông minh tài trí, hài lòng gật đầu: "Hoàng nhi nói không sai.
Hoàng nhi quả nhiên lòng dạ độ lượng."
Văn Nhân Trạch, Phương thừa tướng nghe xong, mặt đều ngưng đọng, lại bị tiểu tử này cứ như vậy mà qua mặt một cách đơn giản, còn được hoàng thượng tán thưởng.
Quần thần nghe xong, chẳng lẽ hoàng đế bắt đầu coi trọng nhị hoàng tử rồi? Chính mình phải nịnh bợ mới được.
Phu thê mới cưới đứng một bên, hứng thú xem lấy bộ dạng của đại hoàng tử cùng Phương thừa tướng.
"Hoàng nhi, trẫm có việc giao cho con, bản án của nhị vị thượng thư trẫm giao cho con xử lý, hãy cho trẫm một kết quả hài lòng." Văn Nhân Chấn mang theo ý cười nói với Văn Nhân Trạm, trong mắt tràn đầy nuông chiều, chính mình hôm nay cực kì hài lòng với biểu hiện của người con thứ hai, vậy mà cũng dễ dàng thoát được nan đề của thừa tướng, còn châm biếm con trai cả nhẫn tâm.
Văn Nhân Trạm từ nhỏ đã không có được tình thương của cha, phụ hoàng từ lúc nào đã nói chuyện như vậy với mình? Trong lòng âm thầm cảm động: "Nhi thần nhất định không phụ sự kì vọng của phụ hoàng." Nói như đinh chém sắt.
Văn Nhân Lạc nghe phụ hoàng sẽ giao bản án cho hoàng huynh xử lý, trong lòng cảm thấy thật tốt, phụ hoàng rốt cuộc đã nhìn đến nhị hoàng huynh rồi.
Nhưng mà nàng đã quên mất Tiêu Thành Diễn còn đang đứng bên cạnh.
Tiêu Thành Diễn nghe xong, cái gì bản án? Cái gì nhị vị thượng thư? Hơn nữa mình cũng rất lâu không nhìn thấy Trần Khải, nghĩ đến đây nàng mới thất kinh, hôm nay Trần đại nhân và Trần Khải đều không có mặt, trong lòng dự cảm không tốt.
"Lạc Nhi, nhị vị thượng thư bị bản án gì vậy?" Tiêu Thành Diễn vẻ mặt nghiêm túc hỏi Văn Nhân Lạc.
"Diễn, thực ra..." Văn Nhân Lạc lời còn chưa nói hết, chỉ thấy trong rừng lao ra rất nhiều hắc y nhân.
"Có thích khách! Mau hộ giá, bảo vệ hoàng thượng." Không biết ai tại thời điểm đó bối rối hô hào lên.
Tiêu Thành Diễn vừa nhìn chung quanh, số lượng cũng không ít, cũng mặc kệ vấn đề vừa rồi, vội vàng hộ tại trước người Văn Nhân Lạc, chăm chú nhìn vào mấy tên hắc y nhân, lại nhìn chung quanh sớm đã không nhìn thấy đại hoàng tử, thừa tướng và đại ca mình cũng không thấy đâu, liền hiểu ra.
Mình vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ Lạc Nhi.
Văn Nhân Lạc thấy Tiêu Thành Diễn dùng thân thể ngăn tại trước mặt mình, cảm thấy một hồi ngọt ngào.
Thích khách không cho người ta cơ hội để thở, cầm đao hướng Văn Nhân Chấn vọt tới.
Văn Nhân Chấn trói chặt lông mày, thầm nghĩ, con của mình vậy mà lại muốn lấy mạng mình.
Nhìn Văn Nhân Trạm một hồi thất vọng.
"Phụ hoàng, cẩn thận." Văn Nhân Trạm thấy phụ hoàng còn đang ngẩn người, thích khách đã vọt tới trước mặt Văn Nhân Chấn, cái gì cũng mặc kệ, trực tiếp nhảy đến ngăn tại trước mặt Văn Nhân Chấn.
Văn Nhân Chấn kịp thời phản ứng, thấy con thứ hai ngã vào lồng nguc mình, phần lưng cắm một cây đao: "Trạm Nhi, Trạm Nhi, người đâu, có ai không, mau bắt hết lại cho trẫm, một tên cũng không buông tha." Văn Nhân Chấn cũng không để ý hình tượng nữa, ôm Văn Nhân Trạm lớn tiếng gào thét.
Tiêu hầu gia nghe tiếng, nhìn thấy nhị hoàng tử đang nằm trước ngực hoàng thượng, phần lưng máu không ngừng chảy ra, người đã ngất lịm, thầm nghĩ không tốt.
Lập tức mang theo binh sĩ cùng Trương tướng quân vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài bảo hộ lấy.
Tiêu Thành Diễn bên này không may mắn như vậy, bị thích khách vậy quanh, binh sĩ toàn bộ đều đã bảo vệ hoàng thượng, cũng không ai chú ý bên này, mình lần này dứt khoát không thể che giấu nữa.
"Lạc Nhi, theo sát ta." Nói xong càng đề nhẹ lôi kéo người Văn Nhân Lạc.
"Ừ." Văn Nhân Lạc tin tưởng Tiêu Thành Diễn, có hắn bảo vệ mình, mình sẽ không sợ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...