"Công chúa, nô tài điều tra biết được, phu tử hắn đang bị bệnh." Tiểu Niên từ ngoài phòng đi vào.
"Ân, bảo Tiêu Khoan chuẩn bị xe ngựa, kêu phò mã đến đây, mang bổn cung đi xem một chút." Người này thật là hết cách, rõ ràng đã khiến phu tử tức đến đổ bệnh.
Một ngày vi sư suốt đời vi phụ.
Mình phải mang theo hắn nhận lỗi với phu tử.
Hy vọng phu tử có thể tha thứ.
"Vâng công chúa." Tiểu Niên chạy hướng thư phòng, gõ cửa.
"Ai đó, không biết bổn thiếu gia đang bận sao?" Bên trong Tiêu Thành Diễn hét lớn.
"Phò mã, là công chúa bảo nô tài đến đây gọi ngài." Tiểu Niên bị Tiêu Thành Diễn dọa sợ, nhỏ giọng trả lời.
Chốc lát sau cửa đã mở, Tiêu Thành Diễn từ thư phòng đi ra.
"Cái gì, là công chúa sai ngươi đến? Lạc Nhi không lẽ bảo ta không cần phải chép nữa?" Trên mặt toàn là mực nước.
Tiêu Khoan cũng đi theo sau, bộ dạng cũng giống Tiêu Thành Diễn, nhị thiếu gia không lo viết chữ cho tốt, còn cố tình đùa giỡn, làm trên người mình bây giờ thành ra thế này.
"Không phải." Tiểu Niên lắc đầu, lại nói.
"Phò mã, công chúa bảo Tiêu Khoan điều xe, và nói ngài cùng ngài ấy cùng đi."
"Đi đâu?" Tiêu Thành Diễn nghi vấn hỏi.
"Cái này công chúa không nói nô tài phải chuyển lời.
Nô tài xin phép cáo lui." Tiểu Niên nói xong cũng rời đi.
Hai người nhìn bóng lưng Tiểu Niên đã đi xa, sững sốt cả buổi, Tiêu Thành Diễn kịp thời phản ứng, vỗ vỗ đầu Tiêu Khoan "Còn không mau đi chuẩn bị, nhìn cái gì? Tranh thủ thời gian đi thay quần áo đi." Nói xong mặc kệ Tiêu Khoan, liền đóng cửa thư phòng.
Tiêu Thành Diễn thu dọn xong, đi tới trước cửa phòng ngủ, thấy Văn Nhân Lạc đã đứng ở đó từ sớm.
"Lạc...!Lạc Nhi, chúng ta đi đâu vậy?" Đi đâu cũng phải nói rõ ràng a, vạn nhất bán đứng mình thì sao, Tiêu Thành Diễn nghĩ nghĩ.
Văn Nhân Lạc lườm hắn "Phu tử bị bệnh rồi, bổn cung dẫn ngươi đi xin lỗi hắn.
Hy vọng hắn có thể tha thứ cho ngươi."
"Cái gì? Đi xem lão đầu đó? Có lầm không vậy..." Tiêu Thành Diễn lời còn chưa nói xong, đã thấy ánh mắt Văn Nhân Lạc lạnh ngắt, sửa lại: "Lạc Nhi nói đúng lắm, Lạc Nhi nói đúng lắm." Tiêu Thành Diễn làm sao cũng không hiểu được, vài ngày trước Lạc Nhi còn rất ôn nhu, vậy mà nay đã trông hung dữ như vậy.
Văn Nhân Lạc liếc mắt một cái khinh thường.
"Công chúa, phò mã, Tiêu Khoan đang chờ hai người trước cửa phủ, nô tài đem đồ vật để trên xe ngựa rồi." Tiểu Niên chạy đến chỗ hai người nói.
"Ân, ngươi lui xuống đi." Văn Nhân Lạc trực tiếp đi tới, cũng không đợi Tiêu Thành Diễn.
"Lạc Nhi, chờ ta với." Tiêu Thành Diễn vội đuổi theo.
Lên xe ngựa, Tiêu Khoan liền hướng địa điểm cần tới thúc ngựa.
Trong xe Văn Nhân Lạc không nói một lời.
Tiêu Thành Diễn thấy vậy cũng không dám lên tiếng.
Hai người thuận lợi đến nhà phu tử, nhà hắn ở trong một thôn trang nhỏ.
"Thiếu gia, thiếu nãi nãi, chỗ này...!xe ngựa đi vào không được." Tiêu Khoan nhìn ngựa bước đi khó khăn, từ bên ngoài nói vào trong xe.
Văn Nhân Lạc nhíu mày, ngồi dậy kéo màn xe ra, đập vào mí mắt chính là một mảnh đường đi gồ ghề.
Trầm tư một lúc, trực tiếp xuống xe ngựa: "Tiêu Khoan, để xe ngựa ở đây đi, dẫn đường cho ta."
"Vâng thiếu nãi nãi." Tiêu Khoan cũng trực tiếp nhảy xuống ngựa.
Tiêu Thành Diễn còn đứng trên xe, ngẩn người, cảm giác Lạc Nhi hình như đang muốn đi vào.
"Phò mã còn muốn ở trong xe nhìn ngốc đến bao giờ nữa?" Văn Nhân Lạc thấy người này còn đứng trong xe nhìn ra, chẳng lẽ tính thiếu gia trổi dậy, chán ghét nơi này vì bẩn sao?
Nghe Văn Nhân Lạc hỏi mình, Tiêu Thành Diễn kịp phản ứng, nhảy xuống xe ngựa.
Tiêu Khoan đi ở phía trước, hai người kề vai nhau đi tới.
"A" Văn Nhân Lạc kêu lên một tiếng, bởi vì trời mới mưa nên đường đầy bùn, đặc biệt khó đi, giày đạp xuống rơi vào đống bùn.
"Lạc Nhi cẩn thận." Tiêu Thành Diễn thấy Văn Nhân Lạc thiếu chút nữa ngã sấp, mắt gấp tay nhanh tranh thủ đỡ lấy Văn Nhân Lạc, thấy giày nàng hai bên đã dính đầy bùn đất, làn váy cũng có bùn.
Nhíu mày, nắm lấy cánh tay Văn Nhân Lạc, sau đó cúi người, cũng mặc kệ phản ứng của Văn Nhân Lạc, trực tiếp cõng nàng trên lưng.
Văn Nhân Lạc còn chưa kịp phản ứng, đã ở trên lưng Tiêu Thành Diễn rồi, trong lòng bỗng ấm áp, tuy rằng tấm lưng không đủ rộng nhưng đặc biệt an toàn.
"Lạc Nhi này, đừng nhúc nhích, do ta mang giày nên ta mới cõng nàng thôi." Tiêu Thành Diễn sợ động tác vừa rồi chọc giận Văn Nhân Lạc nên nói ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...