Văn Nhân Lạc thấy hắn cả buổi không nói nên lời, xoay người tiếp tục đi tới.
"Lạc Nhi, ta..." Tiêu Thành Diễn cũng đuổi theo sau.
"Bổn cung vẫn nên tự mình đưa ngươi đi tư thục thì hơn." Nói xong hướng về phía Phương Lê, "Tỷ tỷ nếu còn có chuyện tỷ cứ về phủ trước, muội lát nữa sẽ về sau."
"Vậy tỷ đi trước." Phương Lê thấy Văn Nhân Lạc đã nói vậy cũng không nói thêm nữa.
"Tiêu Khoan." Chờ Phương Lê đi rồi, Văn Nhân Lạc mới gọi.
"Thiếu nãi nãi, có nô tài." Tiêu Khoan nghe gọi, tranh thủ thời gian chạy đến trước mặt Văn Nhân Lạc.
"Điều xe đi tư thục." Vẫn như trước không nhìn lấy Tiêu Thành Diễn một lần, bước lên xe ngựa.
Tiêu Thành Diễn thấy thế, cũng tranh thủ bước lên sau.
Chết tiệt, hôm nay Lạc Nhi sao tự nhiên lại ra phố? Nếu không phải do tên Lý Hách, dám ngăn cản mình, còn khiêu khích mình, mình cũng sẽ không bị Lạc Nhi bắt được.
Lần sau xem ta trừng trị ngươi thế nào.
Tiêu Khoan thấy thiếu gia cùng thiếu nãi nãi đều đã lên xe, liền thúc ngựa đi tới tư thục.
Khi cả hai đã tới tư thục, bên trong đã truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh.
Tiêu Thành Diễn trong lòng cười thầm, quả nhiên đã tới trễ.
Văn Nhân Lạc thấy người này không biết hối cải, đã vậy còn cười trộm, lườm hắn một cái.
Tiêu Thành Diễn thấy ánh mắt của Văn Nhân Lạc, lập tức giả bộ ngốc ngốc ở sau lưng nàng, cứ như vậy nhìn nhìn nàng.
"Ở đó mà nhìn, còn không vào đi?"
"A, ta vào ngay đây." Nói xong bước nghênh ngang đi vào.
Chốc lát sau nghe thấy tiếng phu tử chửi bới: "Ngươi đây là không tôn trọng lão phu, ngươi ngươi..."
Văn Nhân Lạc nghe thấy vậy nhíu mày, nói với Tiêu Khoan: "Tiêu Khoan, ngươi chờ ở đây, bổn cung vào xem sao."
"Vâng thưa thiếu nãi nãi."
Văn Nhân Lạc nhẹ gật đầu, sau đó tiến vào.
Nữ tử Đại Tấn không giống như các quốc gia khác, nữ tử có thể đi học, nhưng không được phép tham gia khoa cử, càng không thể vào triều làm quan.
Tới trước cửa, đã trông thấy Tiêu Thành Diễn úp sấp mặt trên bàn nằm ngáy o..o..
Mày nhíu lại càng chặt.
Sau đó hướng phu tử hành lễ, im lặng đi đến bên người Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn vẫn như trước nằm ngáy o..o..
Không hề biết có người bên cạnh.
"Tiêu Thành Diễn, ngươi đọc bài "Kiêm gia" hôm qua cho lão phu nghe.", phu tử muốn kiểm tra một chút.
Tiêu Thành Diễn thật sự không coi ai ra gì.
Trần Khải ngồi phía sau thấy đại tẩu đã đi đến, vội vàng đẩy Tiêu Thành Diễn một cái.
Tiêu Thành Diễn liền giật bắn người lên.
"Phu tử, ngươi vừa nói cái gì?"
"Đọc bài "Kiêm gia" cho lão phu nghe." Phu tử lặp lại lần nữa.
"À, sao không nói sớm." Nói xong duỗi người, vươn vai, không hề chú ý thấy con mắt lạnh băng của Văn Nhân Lạc bên cạnh.
Sau đó Tiêu Thành Diễn hắng giọng một cái nghiêm trang đọc: "Kiêm gia thương thương, bạch lộ vị sương."
Phu tử nghe xong nhẹ gật đầu.
Có nữ tử bên cạnh, vẫn có tác dụng hơn.
Nhiều học sinh cũng sững sờ, ánh mắt ai nấy đều sáng lên.
Văn Nhân Lạc nghe xong, cơn tức giận vừa rồi cũng lắng xuống.
Tiêu Thành Diễn thấy biểu lộ của phu tử, trong lòng nhẹ gật đầu, cười cười du côn, lại đọc tiếp: "Mỹ nữ ướt át, sắc lang phát cuồng." Nói xong còn chớp chớp con mắt với phu tử.
Toàn học sinh nghe vậy cũng cười vang, đây mà gọi là thơ à.
Phu tử tức giận sầm mặt lại, dê rừng hổ tử, đều nhanh chạy đến, chỉ vào Tiêu Thành Diễn mắng: "Tiêu Thành Diễn, ngươi...!ngươi thật không biết nhục nhã, không biết lựa lời mà nói.
Lão phu...!lão phu...!ngươi...!ngươi về sau không được đến học đường nữa, lão phu...!lão phu dạy không nổi ngươi.
Ngươi tìm người khác mà học." Phu tử tức giận đến độ nói năng lộn xộn, con mắt trợn thật lớn.
Trần Khải thấy mặt Văn Nhân Lạc đã đen lại, lão đại không biết có nhìn thấy đại tẩu không nữa? Về sau không biết vận mệnh lão đại sẽ thế nào đây.
Lắc đầu.
Nhẹ giật giật áo choàng của Tiêu Thành Diễn.
Ý bảo hắn dừng lại.
Tiêu Thành Diễn nhìn bộ dạng của phu tử, trong lòng cảm thấy buồn cười, liền cất tiếng cười to.
"Cũng chả bất ngờ lắm, sao ngươi không đuổi sớm, ta cũng không cần phải đến đây hằng ngày." Sao lại thấy có gì đó lành lạnh, bỗng nhiên có cảm giác ai đó đang ở phía sau túm lấy áo choàng của mình, Trần Khải này, làm hỏng chuyện tốt của mình, "Trần Khải, ngươi làm cái gì thế?"
Thoáng chốc nhìn thấy Văn Nhân Lạc đang lạnh băng nhìn mình, nụ cười chợt cứng đờ lại, "Lạc...!Lạc Nhi...!Sao nàng lại tới đây?" Vốn dĩ mình đang định nói đến cùng với phu tử, sao Lạc Nhi lại đứng ngay bên cạnh mình, thôi xong rồi, phải làm sao bây giờ?
Văn Nhân Lạc trực tiếp ngồi thẳng dậy, rời khỏi, bỏ lại Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn trợn tròn mắt, vội vàng đuổi theo.
"Lạc Nhi, ta...!ta nói giỡn thôi mà, ta...!ta...!Nàng nghe ta giải thích đã...!Lạc Nhi...!Lạc Nhi" Tranh thủ lôi kéo cánh tay Văn Nhân Lạc.
Văn Nhân Lạc dùng sức gạt tay ra.
Bước lên xe ngựa.
"Tiêu Khoan, hồi phủ." Giọng nói không mang chút cảm tình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...