"Hoàng huynh" Văn Nhân Đồng đã đi tới.
"Hoàng muội đến rồi." Văn Nhân Chấn tiếp tục vuốt vuốt huyệt thái dương.
"Hoàng muội cũng nghe được đoạn đối thoại vừa rồi chứ?"
Văn Nhân Đồng một mực trốn phía sau bức bình phong từ đầu đến đuôi, đối thoại cũng đã nhìn thấy tận mắt.
"Hoàng huynh hãy còn trẻ, chưa chuẩn bị kĩ lưỡng thì không nên hành động thiếu suy nghĩ."
Văn Nhân Chấn nhẹ gật đầu, Hoàng muội nói mình cũng hiểu, nhưng làm sao mình có thể để mặc Phương thừa tướng tại chính giang sơn của nhà Văn Nhân làm điều xằng bậy.
"Bây giờ Trạm Nhi chính là hoàng huynh trước kia, Lạc Nhi chính là thần muội trước kia." Chính mình lúc trước cũng vì binh quyền mà gả cho võ khoa trạng nguyên Tiêu Chí Khôn.
Văn Nhân Chấn thở dài một hơi.
"Khổ cho hai huynh muội nó rồi, Trạm Nhi những năm gần đây cực khổ, ta hiểu, nhưng là trẫm không thể cho hắn tình yêu thương của trẫm, nếu trẫm yêu thương nó nhất định quần thần sẽ quay sang công kích nó.
Chỉ có thể sủng ái Lạc Nhi gấp bội mà thôi." Dù sao đều là con mình, nhưng nếu Trạch Nhi xưng đế, nhà Văn Nhân nhất định sẽ tuyệt hậu.
Không nói đến Trạm Nhi hay Lạc Nhi, ngay cả những người khác, nó nhất định sẽ không lưu lại, mà người trẫm cần là người biết yêu dân, chỉ cần như thế trẫm dù có trăm năm về sau, cũng có thể như Tử An ổn định qua cả đời.
"Thần muội sẽ chiếu cố Lạc Nhi thật tốt." Trong lòng Văn Nhân Đồng biết mình cũng mắc nợ nàng.
Dù sao nữ nhi mình đã khiến nàng mệt mỏi.
"Diễn Nhi đứa nhỏ này thực chất không xấu, hy vọng hắn có thể giống như muội phu đối với hoàng muội, cũng cho Lạc Nhi được hạnh phúc." Văn Nhân Chấn cảm thán nói, cũng do mình lúc trước vì chuyện hoàng muội vài năm không sinh được con, nên đã ra chiếu cho phò mã hắn nạp thiếp, tình cảm Tiêu Chí Khôn giành cho hoàng muội mọi người ai cũng biết.
Văn Nhân Đồng nghe xong, nội tâm càng thêm áy náy.
"Đúng rồi, trẫm vừa mới nói với bọn hắn chuẩn bị sự kiện phong vương cho các hoàng tử, hoàng muội cảm thấy thế nào?" Văn Nhân Chấn hỏi.
"Phong vương không thể liền phong."
Phủ công chúa bên này.
Vương Tinh dẫn Tiêu Thành Diễn đi dạo phủ công chúa vài vòng, không thể không nói, phủ công chúa giữa đại thành thế này, về sau không tránh khỏi phiền phức.
"Vương đại nhân, mảnh đất trong hậu viện, ta nghĩ có thể làm cho công chúa một bàn đu dây đấy." nói xong chỉ chỉ dưới gốc cây.
"Cái đình bên kia hồ, có thể là nơi để công chúa đánh đàn.
Còn nữa còn nữa, nơi này có thể làm thành hoa viên..." Tiêu Thành Diễn kích động đưa ý kiến, tựa như nghĩ đến sinh hoạt sau này, khóe miệng cũng nâng lên.
Vương đại nhân cố gắng nhớ kĩ, mồ hôi từ trán chảy dài xuống.
Ra khỏi phủ công chúa, bỗng nhiên nhớ tới đã lâu không mua bánh quế cho mẫu thân, thuận tiện mua cho Lạc Nhi nếm thử luôn, nghĩ như vậy mặt mũi cũng tràn đầy hạnh phúc.
"Tiểu Niên, phò mã đâu." Văn Nhân Lạc mơ màng sờ so4ng chỗ nằm bên cạnh cảm thấy đã lạnh từ lúc nào, đột nhiên mở mắt ra, hôm qua hắn còn ôm mình chìm vào giấc ngủ, nàng ngắm nhìn xung quanh nhưng không thấy người đâu, mở miệng hô hoán Tiểu Niên.
Tiểu Niên vội vàng chạy vào, "Bẩm công chúa, phò mã mới sáng sớm đã ra khỏi phòng rồi ạ."
Văn Nhân Lạc sờ sờ chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình, "Vậy hắn có nói là đi đâu không?"
"Nghe Tiêu Khoan bảo là đi qua phủ công chúa." Tiểu Niên thành thật trả lời.
Văn Nhân Lạc nghe xong mới thở phào nhẹ nhỏm.
Mới phát hiện chính mình càng ngày càng không thể rời khỏi hắn.
"Lạc Nhi, ta đã trở về." Nghe thấy ngoài cửa thanh âm quen thuộc, Văn Nhân Lạc mừng rỡ, đồng thời cũng có phần giận vì mới sáng đi ra ngoài mà không cho nàng biết, liền quay ngược lại không để ý tới hắn.
Tiêu Thành Diễn đẩy cửa đi vào, thấy Văn Nhân Lạc ngồi trên giường không muốn để ý đến mình, liền buồn bực, hôm nay làm sao vậy? Lại gần giường nói, "Lạc Nhi, hôm nay ta có mang theo bánh quế về cho nàng nếm thử này." Vội vàng dâng "vật quý" ấy ra trước mặt Văn Nhân Lạc.
Văn Nhân Lạc thấy bánh quế được đưa tới, liền quên mất mình còn đang giận dỗi, vươn tay với lấy nhưng không đụng được vào bánh quế, cái bánh đã bị hắn cầm về lại, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
"Hì hì, không cho nàng đâu."
"Diễn." Nói xong liền đuổi đánh Tiêu Thành Diễn.
"Được rồi được rồi, công chúa đại nhân, ta sai rồi."
"Về sau mỗi khi ra ngoài phải nói cho ta biết, có nghe rõ không?"
"Rõ rồi, về sau ta nhất định ghi nhớ kĩ."
"Đúng rồi Diễn, Diễn với bên Tây phòng cũng đừng quá lãnh đạm, cũng đừng không thèm qua đó một lần, ta phải đi xin lỗi Nhị nương đó." Văn Nhân Lạc bỗng nhiên nhớ tới, vì vậy nhỏ giọng.
"Nàng là đang dạy bảo ta đấy à? Nữ tiên sinh?"
Văn Nhân Lạc trừng trắng mắt không còn chút tia máu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...