Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thành Diễn thức dậy, định đi xem phủ công chúa thế nào.
Nàng vụng trộm ngồi dậy, chuẩn bị xong hết thảy, Tiêu Khoan dắt xe ngựa tới, biết rõ hôm nay nhị thiếu gia sẽ ra ngoài.
Tiêu Thành Diễn nhìn thấy xe ngựa đi tới, Tiêu Khoan thúc ngựa dừng lại, "Thiếu gia, hôm nay đi?"
"Phủ công chúa." Tiêu Thành Diễn nói xong vén rèm xe bước lên, phủ công chúa cách hoàng cung tương đối gần, lại ở nơi phố xá sầm uất, chính mình cũng không thích ở một nơi có dòng người qua lại tấp nập như vậy.
Nhưng hoàng thượng lại sủng công chúa, mặc kệ đại thần phản đối việc đã thiên vị giữa Văn Nhân Lạc và các công chúa khác.
Tiêu Thành Diễn còn đang suy tư, Tiêu Khoan bỗng nhiên lên tiếng: "Thiếu gia, đến phủ công chúa rồi."
Tiêu Thành Diễn vén rèm xuống xe ngựa.
Phủ công chúa còn rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện, ví dụ như tấm biển trên cửa, đoán chừng hoàng thượng là người chủ xướng, mình cũng đành mặc kệ.
Đến gần phủ, một người mặc quan phục đỏ thẫm đi tới trước mặt mình.
"Hạ quan tham kiến phò mã gia." Nói xong quỳ xuống hành lễ.
Người này Tiêu Thành Diễn không biết, cũng vội nói: "Đại nhân không cần đa lễ, xin hỏi đại nhân là?"
"Hạ quan là công bộ thị lang, Vương Tinh." Thấy phò mã gia không biết mình, Vương Tinh vội vàng giới thiệu.
Thì ra là vậy, Tiêu Thành Diễn cười cười: "Vương đại nhân hữu lễ." Thì ra là công bộ thị lang, mình cũng đang muốn vào triều làm quan, quan hệ qua lại cũng nên xây dựng tốt một chút.
Vương Tinh nhìn thấy vị phò mã này không như trong tin đồn, ngược lại nho nhã lễ độ, chẳng lẽ lời đồn lại là sai? "Phò mã gia có việc gì muốn nhờ hạ quan?"
"Phải rồi, Vương đại nhân, ta lần này đến là muốn nhìn qua phủ công chúa một chút, phiền đại nhân." Tiêu Thành Diễn nói xong hai tay ôm quyền.
"Phò mã gia mời theo hạ quan, nói xong cũng đưa Tiêu Thành Diễn đi dạo vài vòng phủ công chúa.
Trong một thư phòng của hoàng cung.
Một hắc y nhân quỳ gối bên người Văn Nhân Chấn, Văn Nhân Chấn chắp hai tay sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
"Bẩm chủ thượng, gần đây đại hoàng tử cùng Tiêu gia đại công tử thường xuyên lui tới, đại hoàng tử đêm khuya có giao cho Tiêu gia đại công tử một phong thư, nội dung bên trong thì không rõ." Bóng đen bẩm báo chi tiết lại tình hình.
Văn Nhân Chấn đang nhắm mắt, đột nhiên mở ra.
"Ồ, đêm khuya giao thư? Bên phía thừa tướng thì sao?"
"Thừa tướng cũng vậy, ba người hình như đang mưu tính việc gì đó."
Mưu tính việc gì? Chẳng lẽ muốn gian lận trong buổi đi săn sắp tới? Càng ngày con trai cả càng không xem trẫm ra gì, lão thất phu Phương thừa tướng kia cũng như thế, hai tay nắm chặt.
"Ngươi lui xuống đi."
Bóng đen biến mất trong thư phòng.
Lúc này Lưu công công cũng tới.
"Khởi bẩm hoàng thượng, Tiêu Hầu gia, Trương tướng quân cùng Cố thái phó cầu kiến." Hoàng thượng vừa mới hạ lệnh cho truyền ba người.
Văn Nhân Chấn vuốt vuốt huyệt thái dương.
"Mời bọn họ vào đi, Cầm Trưởng công chúa cũng đi cho gọi vào đây." Tiếp tục phân phó nói.
"Chúng thần, tham kiến hoàng thượng." Ba người lần lượt hành lễ.
Văn Nhân Chấn nhìn ba người trước mặt, ba người là đại biểu của trung thần, là người mình cực kì tín nhiệm, Tiêu Hầu gia không cần phải nói, là muội phu của mình, Trương tướng quân cùng mình còn có cả Hoàng muội luôn chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn, còn Cố thái phó là thầy dạy mình.
"Ái khanh, xin bình thân."
Ba người lần lượt đứng dậy.
Trương tướng quân đầu tiên tiến tới một bước, "Hoàng thượng, trong ngự lâm quân hiện tại đều là tâm phúc của người."
Văn Nhân Chấn nghe xong mừng rỡ, hơn phân nửa người trong ngự long quân do thừa tướng tiếp quản, bởi vì thừa tướng trong triều cũng được các bá quan trọng dụng, nên không thể trực tiếp tước đi quyền hành của hắn, chỉ có thể làm hắn từ từ mất đi quyền lực mà thôi.
"Bẩm hoàng thượng, Phương thừa tướng gần đây đã kéo theo rất nhiều võ tướng trong triều." Bao gồm cả con mình, chính mình vừa hồi triều mới hay biết, lẽ ra lúc trước không nên kết thân cùng hắn.
"Lão thất phu này, trong triều kiêng kị nhất chính là kéo bè kết phái, hắn lại dưới mắt trẫm kiêu ngạo như vậy, hắn có còn để trẫm vào mắt hay không?" Văn Nhân Chấn nghe xong dùng sức đập lên bàn, kích động nói ra.
"Hoàng thượng, xin đừng kích động." Cố thái phó nhắc nhở.
Văn Nhân Chấn mới ý thức được chính mình thất lễ.
"Hoàng thượng, vi thần mấy ngày gần đây có điều tra được Phương thừa tướng thường xuyên lui tới thành Lạc Dương, Lạc Dương chính là một nơi giành cho thương nhân, mà ở đó có cả Trần gia và Tô gia là những thương nhân bên địch quốc, tiếp tục như vậy chỉ sợ không ổn." Trương tướng quân lại nói.
Văn Nhân Chấn suy tư một hồi.
"Nếu bọn hắn kéo đến, binh quyền đang yếu kém, như vậy có thể phá vỡ triều đình rồi?" Nói xong thở dài một hơi, lúc trước chính là phụ hoàng quá tín nhiệm Phương thừa tướng.
Lại nói, "Sau buổi đi săn sắp tới, trẫm có ý định cải trang vi hành, tự mình đi xem qua một chút."
"Hoàng thượng xin nghĩ lại." Nói xong đều quỳ cả xuống.
Văn Nhân Chấn vung tay áo.
"Các ngươi đừng nên khuyên can, trẫm chỉ là muốn cho người thừa kế thực sự biết thế nào là ổn định giang sơn."
Hoàng thượng nếu đã nói vậy cả ba cũng á khẩu không nói được gì.
Lại tiếp tục bàn luận một vấn đề khác, sau đó ba người nhao nhao cáo lui.
Văn Nhân Chấn nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...