Về đến nhà Tiêu Thành Diễn nằm ngửa trên giường, hôm nay lại bị lão đầu mắng một trận, nếu không phải vì Trần Khải mình đã không đi.
"Thiếu gia, phu nhân kêu người đi qua." Tiêu Khoan ở ngoài cửa nói.
Tiêu Thành Diễn nghe mẫu thân tìm đến mình, vội vàng bật người dậy.
Mọi người ai cũng biết nhị thiếu gia nghe lời đại phu nhân nhất, "Đến đây đến đây, ta đang mặc quần áo."
"Mẫu thân, người tìm con." Tiêu Thành Diễn vừa vào cửa đã thấy mẫu thân duyên dáng sang trọng ngồi ở ví trí chủ vị, còn có khí chất quý phái bẩm sinh.
"Diễn Nhi, ta nghe hoàng thúc con nói, phụ thân con sau chiến thắng ba ngày nữa sẽ trở về, con đã mười một năm không nhìn thấy phụ thân, con theo ta đi nghênh đón người." Văn Nhân Đồng hiền lành nhìn nữ nhi nói.
Phụ thân? Trong đầu hiện ra thân ảnh người liền nở nụ cười, "Dạ vâng."
"Hai ngày này cũng đừng chạy đông chạy tây, chúng ta sớm tiến cung." Văn Nhân Đồng dặn dò.
"Con đi nói với Lâm Đức Quyền và Trần Khải một chút" Nói xong hành lễ liền chạy đi.
Tây viện bên kia.
"Mẹ à, Triệu công công vừa mới nói phụ thân ba ngày nữa trở về.
Theo biểu hiện của nhị đệ những năm này, không biết có làm phụ thân thất vọng không." Nói xong mặt xạm lại cười cười, muốn phụ thân nhìn thấy được bộ dạng bùn loãng không thể trát được tường, ngươi thật không có duyên với vị trí hầu gia a.
Nhìn con trai nói vậy, Lý Xuân Mi vui vẻ nói, "Lão gia cả đời công trạng, tất nhiên sẽ không giao cho tên phá gia chi tử kia, Hành Nhi tuy không phải cháu đích tôn, nhưng là trưởng tử, những năm này biểu hiện ít nhiều cũng khá hơn Tiêu Thành Diễn, cho dù hắn là con trai của công chúa cao quý thì sao chứ? Phụ thân ngươi cũng không đứng về phía hắn."
"Mẹ nói phải lắm, con lần này tiến cung, nhất định phải biểu hiện tốt trước mặt hoàng thượng, xin hoàng thượng gả Ngũ công chúa cho con, rồi xin cho Lư tiểu thư nạp làm thiếp, có thế lực của công chúa không nói, còn có cả thế lực của Lư gia." Khuôn mặt tính toán nói.
Ngũ công chúa xưa nay là "Đại Tấn đệ nhất danh xưng.", ca ca của nàng, Nhị hoàng tử cũng có tư cách đoạt vị, nếu nằm trên cành cây cao này, tiền đồ thật sự tới không ngừng.
Ba ngày sau, Tiêu Thành Hành, Tiêu Thành Diễn cùng Văn Nhân Đồng ngồi trên xe ngựa, Văn Nhân Đồng thân là mẹ cả của Tiêu Thành Hành, tự nhiên sẽ mang theo hắn, nếu không bên ngoài không biết lời ra tiếng vào thế nào đây.
Văn Nhân Đồng mặc cung trang đỏ thẫm, kim trâm cài lên tóc đen, đã ba mươi bốn tuổi nhưng công chúa vẫn như xưa quốc sắc thiên hương.
Sau lưng là Tiêu Thành Diễn dáng người cao gầy, quần áo là màu băng lam, tơ lụa trang nhã được làm tốt nhất, có đường viền trúc hoa văn tuyết trắng, cũng cài lên đầu trâm gài tóc Dương Chi Ngọc chiếu rọi, mang theo một gương mặt vừa nhu vừa cương, không có tính khí nam nhân rõ ràng cũng không có vũ mị như nữ nhân, khóe miệng cong lên.
Tay cầm quạt xếp ngà voi, quý khí mười phần.
Bên cạnh là Tiêu Thành Hành, một bộ áo bào màu bạc, trên đầu là ấn Tường vân kim quan nhìn càng bắt mắt, khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, màu da lúa mì, vẫn luôn là công tử văn nhã.
"Tham kiến trưởng công chúa, hai vị công tử." Trước cửa vào thị vệ đã nhao nhao hành lễ.
"Bình thân, miễn lễ." Văn Nhân Đồng nói, tiếp theo đi tới.
Đến đại điện, đã có không ít quan viên đã đến rồi, đám quan chức thấy Văn Nhân Đồng cũng nhao nhao hành lễ, Văn Nhân Đồng vốn là yêu thích yên tĩnh, bởi vì là trưởng công chúa, cho nên vị trí khá cao, nói với Tiêu Thành Diễn và Tiêu Thành Hành, "Hành Nhi, Diễn Nhi, ta vào trước, các con đừng đi xa, ta đi tìm hoàng nãi nãi của các con." Tuy rằng quan hệ mẫu tử với Tiêu Thành Hành không được tốt, nhưng đều không biểu lộ ra ngoài, theo hình thức mà nói.
"Vâng, thưa mẫn thân." Hai người cung kính đáp.
Tiêu Thành Diễn nhìn thấy Lâm Đức Quyền cùng Trần Khải trong đám quan viên, vội vàng chạy tới.
Lâm Đức Quyền, Trần Khải nhìn thấy Tiêu Thành Khải, nhao nhao gọi "Lão Đại."
Các đám quan chức chung quanh nhìn thấy Tiêu Thành Diễn cũng nhao nhao ân cần thăm hỏi nói, "Chào Tiêu nhị công tử." Tuy Tiêu Thành Diễn không có quan chức cùng tước vị gì, nhưng phụ thân là Hầu gia, mẫu thân là trưởng công chúa, nên nịnh bợ.
Nhưng mà đám quan lại đem nữ nhi mình tránh xa Tiêu Thành Diễn, sợ hắn nhìn đến, phải biết Tiêu Thành Diễn trong kinh thành nổi tiếng là đại thiếu gia hư hỏng, những chuyện ức hiếp dân nữ làm không ít, chỉ cần hắn không quá đáng, Hoàng thượng cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt.
"Lão Đại, nhìn mỹ nhân bên kia kìa?" Lâm Đức Quyền lôi kéo cánh tay Tiêu Thành Diễn nói.
Tiêu Thành Diễn theo phương hướng cửa hắn nhìn qua, quả nhiên là một mỹ nhân, mặc áo trắng, tóc đen rủ xuống ở sau ót, đeo cái khăn che mặt, ai nhìn thấy nàng chắc đều dễ động lòng người.
Không phải không thừa nhận, thân là nữ nhi nhưng Tiêu Thành Diễn vẫn bị nàng mê hoặc "Thật đúng là mỹ nhân, không biết là tiểu thư nhà nào, đi, đi nhìn một chút." Tiêu Thành Diễn hào hứng tiến đến, quạt xếp hất lên nghênh ngang đi tới.
Trần Khải, Lâm Đức Quyền vội vàng đuổi theo.
"Xin hỏi, mỹ nhân họ gì vậy? Tại hạ có được vinh hạnh mời tiểu thư đi uống chén trà?" Đi đến trước mặt mỹ nhân, cười du côn.
"Công tử, có biết ta là ai? Trong cung công tử sao lại to gan như vậy?" Ngữ điệu mỹ nhân thanh thúy, mang theo nụ cười lạnh như băng, một đôi Đan Phượng lộ ra lạnh nhạt.
Nhìn thấy một thiếu niên áo lam tuấn lãng, dung mạo cùng cô cô nàng năm phần giống nhau, người này chắc là nhị công tử Tiêu Thành Diễn của Phủ Định Quốc Hầu.
Dám đùa giỡn các cô nương, lần này lại dám đùa giỡn đến bổn cung.
Nhìn thấy Tiêu Thành Diễn không phản bác lại, "Công tử không biết đùa giỡn với hậu phi, sẽ bị chém đầu hay sao?" Nói qua dưới khăn che mặt, khóe miệng cong lên.
"Chuyện này...!chuyện này..." Giờ phút này Tiêu Thành Diễn thật sự không biết đáp lại thế nào, hoàng thúc tuy rằng sủng mình, cũng không thể chứng tỏ mình ở trong cung có thể làm trò xằng bậy! Nghĩ vậy cái trán đã đổ mồ hôi lạnh.
Nghĩ mình mới lần đầu đã bị cô gái này lật thuyền a.
Không quan tâm được nhiều như vậy vội vàng chạy ra hướng đại sảnh.
"Ngũ công chúa, ngài thế nào còn chưa thay quần áo, Hoàng thượng tìm ngài." Văn Nhân Lạc thấy nha hoàn đến rồi, thu hồi ánh mắt khi nãy, làm sao có hứng thú với thiếu niên hư hỏng kia được?
"Đại ca, ngươi làm sao vậy, nhìn mỹ nhân mà đổ nhiều mồ hôi như vậy?" Lâm Đức Quyền nhìn Tiêu Thành Diễn đầu đầy mồ hôi vội vàng hỏi.
Chính mình vừa mới bị lép vế không thể kể với bọn hắn, trong nội cung mỹ nhân sao lại đáng sợ như vậy? Vì vậy dùng cây quạt gõ hai người bọn họ "Đẹp cái đầu ngươi, mỹ nhân cái gì, ta thấy Nữ Quỷ Sai thì có, bây giờ ta toàn thân đều rét run đây."
Chỉ nghe "Hoàng thượng giá lâm" quần thần quỳ lại.
Ba người tranh thủ thời gian gia nhập hàng ngủ quỳ lạy.
Hoàng thượng Văn Nhân Chấn đang mặc áo bào Minh Hoàng Cửu Long đầu đội kim quan, nhìn thấy cũng biết được lúc Hoàng thượng thời thiếu niên chắc cũng là một vị mỹ nam, đi theo sau Hoàng thượng là Hoàng hậu, các Hoàng tử, Công chúa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...