Sáng sớm ngày hôm sau, Văn Nhân Lạc mở mắt ra, nhìn bốn phía, thấy đây là nơi quen thuộc, liền thở phào nhẹ nhõm.
Mới hồi tưởng lại khoảnh khắc hắn ôm lấy mình, trong lòng xuất hiện một cỗ ngọt ngào, không sai chính là ngọt ngào.
Ngày hôm qua nhìn thấy hắn trên khán đài, nhưng phát hiện hắn định đi, cảm thấy mất mát vô cùng, nghĩ nghĩ liền gọi hắn lại, sau đó hắn xoay người nổi điên lên gạt đám người kia ra, vọt tới trước mặt mình, thì ra hắn có võ công, bộ dáng bây giờ là bộ dáng thật ư, sao hắn lại phải tận lực che giấu, mình từ khi nào đã để ý đến nhất cử nhất động của hắn, không lẽ đó mới là con người thật của hắn?
Lúc Văn Nhân Lạc đang trầm tư, bỗng nhiên nghe thấy tiếng "Công chúa, ngài tỉnh rồi?".
Mới phản ứng lại, theo thói quen nhìn nhìn nhưng không thấy người kia đâu.
"Tiểu Niên, phò mã đâu?" Nàng nghi vấn hỏi.
"Khởi bẩm công chúa, nô tài không biết, nhưng hôm qua thấy Lưu công công truyền phò mã tiến cung." Tiểu Niên thành thật trả lời.
"Đỡ ta dậy." Văn Nhân Lạc nói xong dùng cánh tay chèo chống thân thể lên, từng cơn đau truyền đến, lại ngã xuống.
"Công chúa, ngài cẩn thận." Tiểu Niên thấy vậy nhảy dựng lên, tranh thủ thời gian chạy tới đỡ lấy Văn Nhân Lạc.
Văn Nhân Lạc lúc này mới phát hiện trên cánh tay được vải trắng bao quanh lấy.
Hơn nữa cơ thể mềm nhũn căn bản không làm gì được.
"Tiểu Niên, ta làm sao vậy?"
"Công chúa, lúc phò mã ôm ngài trở về, người ngài đầy vết sẹo, nếu Hoàng thượng mà biết, nhất định sẽ không tha cho đám bọn chúng." Tiểu Niên tức giận nói ra.
Công chúa từ nhỏ được Hoàng thượng nâng trong lòng bàn tay, đâu chịu nổi nỗi khổ này?
"Phò mã ôm ta trở về?"
"Dạ vâng, chính phò mã đã ôm ngài trở về, còn căn dặn nô tài đi tìm đại phu, gọi nha hoàn múc nước, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, phò mã đối với ngài thật tốt a." Tiểu Niên thấy phò mã không hề giống với thiếu gia ăn chơi như thiên hạ đã đồn, ở chung mới phát hiện phò mã tính tình rất tốt, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với mọi người, không hề giả dối chút nào.
Văn Nhân Lạc nghe vậy mặt đỏ bừng, tên hỗn đản này, lại dám chiếm tiện nghi của ta, chờ ngươi trở về ta sẽ trừng trị ngươi, nói là nói vậy nhưng trong lòng lại dâng lên cỗ ngọt ngào, khóe miệng cong lên, mắt cũng không còn lạnh nhạt như xưa nữa.
Khả năng là ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện sự biến hóa của mình.
Tiểu Niên thấy hết sức kinh ngạc, mình đã theo công chúa tận tám năm nhưng chưa bao giờ thấy công chúa như thế này.
Tiêu Thành Hành bên này nghe phụ thân nói nhị đệ bị Hoàng thượng nhốt vào đại lao, trong lòng có bao nhiêu thoải mái, Hoàng thượng không phải sủng ngươi lắm sao? Mẹ của ngươi không phải cũng sủng ngươi sao? Mới được có vài ngày đã ngồi đại lao, báo ứng, ai bảo ngươi ỷ mình là trưởng tử, không xem ai ra gì, còn xem cả ông trời bằng vung.
Nghĩ đến Tiêu Thành Hành còn cười ra tiếng.
Phương Lê nhìn thấy trượng phu mình một bên cười ngây ngô, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, thật không hiểu loại người này có cái gì mà khiến nhiều cô gái muốn gả cho hắn đến vậy? Nghĩ xong liền bỏ ra ngoài.
Tiêu Thành Hành càng lúc càng vui vẻ, không được, lát nữa phải đi nói cho mẫu thân biết.
"Tiểu Niên, hiện tại là giờ gì?"
"Khởi bẩm công chúa, là giờ mùi ạ!" Tiểu Niên suy nghĩ một chút đáp.
"Phò mã đâu?"
"Phò mã gia vẫn chưa hồi phủ."
"Cái gì? Đến bây giờ còn chưa hồi phủ? Ngươi đi hỏi Tiêu Khoan một chút xem sao, hắn đi đâu rồi?" Văn Nhân Lạc nhíu nhíu mày, tên hỗn đản này, không phải lại ra đường lêu lổng rồi chứ? Nghĩ đến lại lắc đầu, hắn đi đâu thì can hệ gì đến mình?
Tiểu Niên được lệnh ra khỏi phòng.
Một lát sau, "Công chúa, phò mã...!ngài ấy..." Tiểu Niên vội vội vàng vàng chạy vào, càng lúc càng nhỏ tiếng, cuối cùng cúi đầu.
"Hắn làm sao vậy?" Nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Niên, trong lòng liền bất an.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
"Phò mã, ngài ấy bị Hoàng thượng giam vào đại lao rồi." Tiểu Niên một hơi liền nói xong.
"Cái gì? Sao lại như vậy? Không được, Tiểu Niên mau thay quần áo cho ta, ta muốn đi tìm phụ hoàng." Văn Nhân Lạc nghe xong không biết tên hỗn đản này lại phạm phải điều gì? Phụ hoàng bình thường rất sủng hắn, chuyện gì có thể khiến phụ hoàng nhốt hắn vào đại lao chứ? Nghĩ đến lại nhẫn nhịn đau đớn liền đứng dậy.
Tiểu Niên thấy vậy tranh thủ đỡ lấy Văn Nhân Lạc, công chúa nếu muốn làm gì, chính mình cũng chỉ có thể phục tùng.
Nàng đem y phục đến thay cho Văn Nhân Lạc, rồi lấy nước cho Văn Nhân Lạc rửa mặt, nhìn thấy Tiêu Khoan đã kéo xe ngựa đứng trước cửa phủ chờ, nghe Tiểu Niên nói, tên hỗn đản kia một mình điều binh, chẳng phải là để cứu mình ư, trong lòng lại thấy ấm áp, mình nhất định phải nói phụ hoàng thả hắn ra, nghĩ đến liền ngồi lên xe ngựa.
Trên đường đi, xe ngựa thường xuyên xóc nảy, vết thương của Văn Nhân Lạc chưa lành hẳn nên khiến nàng vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ đến tên hỗn đản đang ngồi trong nhà lao, lại cắn răng chịu đựng.
Đến cửa hoàng cung, bỗng nhiên nghe tiếng thị vệ kêu lên: "Đứng lại, là người nơi nào?"
Tiểu Niên kéo màn cửa sổ ra, thị vệ trông thấy vẻ mặt tái nhợt của Văn Nhân Lạc bên cạnh, toàn bộ đều quỳ xuống, tất cả cùng hành lễ "Tham kiến ngũ công chúa".
Tiểu Niên để bức màn xuống, Tiêu Khoan tiếp tục thúc xe ngựa đi về phía trước.
Bọn thị vệ nhìn theo chiếc xe ngựa, hết sức tò mò, ngũ công chúa tới ngày mai mới hồi môn mà, sao hôm nay lại trở về? Hơn nữa cũng không có phò mã đi cùng, thật sự kì quái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...