"Hoàng thượng xin hãy ngẫm lại.
Tính tình Lạc Nhi lạnh nhạt, nhất định có thể ngăn chặn tiểu tử kia, cộng thêm Lạc Nhi là công chúa Hoàng thượng sủng ái nhất, tiểu tử kia tự nhiên sẽ không phụ nàng, còn có Hoàng muội ở Hầu phủ, chắc chắn chiếu cố Lạc Nhi thật tốt, trước đó vài ngày không phải Ngụy Quốc đến Đại Tấn cầu thân công chúa sao? Đại Tấn chỉ có Lạc Nhi tuổi phù hợp mà chưa xuất giá thôi, Lân Nhi các nàng tuổi lại quá nhỏ.
Hoàng thượng không phải không nỡ cho Lạc Nhi gả xa sao?" Hoàng hậu đem đạo lý này nhao nhao nói cho Văn Nhân Chấn nghe.
Văn Nhân Chấn nghe xong cảm thấy có đạo lý, quần thần không mong muốn gả nữ nhi, vậy chỉ có thể gả nữ nhi của chính mình, Tiêu Hầu gia đắc tội không được, mình cũng không mong muốn nữ nhi phải gả xa, chiến tranh vừa dẹp loạn, lại không cự tuyệt trực tiếp được, như vậy thì xem nhẹ mặt mũi của Ngụy Quốc quá, nếu không có công chúa chúng có đến cầu thân cũng như không.
"Hoàng hậu, cách này rất tốt." Liền viết thánh chỉ, ngọc tỷ nhấn mạnh một cái, thỏa mãn gật đầu, kín đáo đưa cho Lưu công công.
Trong lòng tảng đá cũng được hạ xuống.
Vẫn còn đắc chí vì huynh trưởng lấy người đàn bà chanh chua, Tiêu Thành Diễn như thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình không đáng tin cậy như vậy mà bị Hoàng thúc đã xếp đặt đâu vào đấy.
Văn Nhân Lạc đang cùng Mẫu phi đánh cờ, nghe thái giám nói "Hoàng thượng giá lâm."
Văn Nhân Lạc hồ nghi, phụ hoàng không sủng Mẫu phi cùng hoàng huynh, chỉ sủng mỗi mình mình, hôm nay sao lại đến chỗ Mẫu phi, nhưng mà theo quy tắc vẫn hành lễ.
"Nhi thần, tham kiến phụ hoàng." tranh thủ thời gian ngồi dậy hành lễ.
"Thần thiếp, tham kiến hoàng thượng." Đức phi cũng vậy ngồi dậy hành lễ.
"Được rồi, tất cả bình thân." nói xong đi đến bàn đá, Đức phi tranh thủ thời gian châm trà.
"Trẫm có việc cùng Đức phi thương lượng, vừa hay Lạc Nhi cũng ở đây." chính mình nghe thái giám nói nữ nhi đến đây, mới theo tới, cũng không thể nói mình theo dõi nữ nhi a.
Thấy Đức phi cùng nữ nhi cũng chờ mình, vì vậy tay phải ngắt quyền đưa lên miệng ho khan một cái nghiêm túc nói "Trẫm đã hạ thánh chỉ đem Lạc Nhi gả cho nhị công tử Tiêu Hầu gia, Tiêu Thành Diễn."
Đức phi nghe xong cũng bất chấp quy cũ tranh thủ thời gian cắt ngang "Không được" nói xong cũng ở trước mặt hoàng thượng giọng cầu khẩn "Thần thiếp, khẩn cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Tiêu nhị công tử kia, chớ nói dân gian ngay cả trong cung cũng đều rõ tin đồn về hắn.
Hắn là một thiếu niên hư hỏng có tiếng trong kinh thành, mọi người đều sợ, làm sao có thể..."
"Càn rỡ, quân vô hí ngôn, trẫm đã truyền thánh chỉ tới Hầu phủ, sao có thể thu hồi." Coi như là có thể, mình cũng sẽ không thu hồi.
Văn Nhân Lạc thấy sự việc đã không thể thay đổi, cam chịu số phận nói "Nhi thần tuân chỉ."
Văn Nhân Chấn thấy nữ nhi đáp ứng, phẫn nộ trong lòng cũng dần biến mất "Mấy ngày trước đây, Ngụy Quốc đưa thư tới thỉnh cầu công chúa hòa thân, trẫm sao cam lòng để Lạc Nhi gả xa, vừa vặn Tiêu Hầu gia nhờ Trẫm giúp hắn tứ hôn cho con trai thứ hai nhà hắn, trẫm thấy Tiêu gia đúng là chỗ thích hợp, vừa vặn có Hoàng cô cô sẽ chiếu cố con, nếu Lạc Nhi bị tiểu tử kia khi dễ, phụ hoàng sẽ làm chủ cho con." nói xong hiền lành nhìn vào Văn Nhân Lạc, trong mắt tràn đầy sự kiên định.
Phụ hoàng luôn lo lắng cho mình "Lạc Nhi xin cám ơn phụ hoàng." nói xong ôm lấy Văn Nhân Chấn.
Văn Nhân Chấn cũng vậy vỗ nhè nhẹ lên lưng nữ nhi.
Văn Nhân Chấn đi rồi, Đức phi tranh thủ thời gian cầm chặt tay nữ nhi "Lạc Nhi à, như thế này làm sao được? Nếu như là đại công tử, Mẫu phi còn yên tâm, nhưng nhị công tử..." Aiz, nói xong cũng thở dài một hơi.
"Mẫu phi, người nghe nhi thần nói, Tiêu Thành Hành như thế nào nếu đã ở trong căn nhà kia ít nhiều lòng dạ cũng thâm sâu, ngược lại Tiêu Thành Diễn được Hoàng cô cô bảo vệ vô cùng tốt, trời sinh hoàn khố, ăn chơi thiếu gia không đáng sợ, hơn nữa, hắn sao có thể dám khi dễ con? Hắn lại là người thừa kế đời thứ ba của Hầu gia, Tiêu Thành Diễn chính là con trưởng, nên kế thừa Hầu vị là đương nhiên, nói thế nào trong người hắn cũng chảy dòng máu hoàng gia, phụ hoàng sẽ đem ba binh quyền cho người ngoài sao? Nếu lôi kéo được Tiêu Thành Diễn có thể duy trì địa vị cho hoàng huynh, bên người hoàng huynh sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực." Văn Nhân Lạc cẩn thận nói.
"Sao có thể bỏ đi hạnh phúc của con được? Hoàng huynh con nhất định không cho phép." Đức phi khóc nói.
"Mẫu phi, đại hoàng huynh nếu đăng cơ, ba người chúng ta đều phải chết, hoàng huynh vốn giữ trong lòng thiên hạ, có thể nào không chiếm lấy đài, đại hoàng huynh vốn là con thứ thiếp, cũng bởi vì là trưởng tử mà quần thần đều hướng về hắn, hắn là người âm hiểm xảo trá, nên con nhất định phải lôi kéo Tiêu Thành Diễn đến trận doanh của hoàng huynh." Trong mắt lộ ra cứng cỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...