Ngày mới lại tới, nhóm ba tộc thú nhân sau một đêm nghỉ ngơi trên bãi biển liền thức dậy bắt đầu bay vào rừng săn thú.
Họ biết nơi này là vùng đất của các thú nhân lạc loài; đến bây giờ họ cũng không biết có nên gọi các thú nhân ấy là thú nhân lạc loài nữa hay không, khi họ đã có ấn kí, nhưng rất tiếc họ không biết phải dùng danh xưng gì cho nhóm thú nhân ấy nên đành gọi như cũ.
Ba thú nhân đi săn tản ra, chia nhau mỗi người một khu vực nhỏ để săn thú, tìm trái cây dại.
Họ dặn nhau đừng đi vào quá sâu tránh đụng trúng địa bàn sinh sống của thú nhân lạc loài khiến họ hiểu lầm mình đang thăm dò họ.
Thế nhưng điều đó khó thực hiện, bởi ngay chính hiện tại họ đang đứng trên đất chim Lạc.
Trong ba thú nhân đi săn, một thú nhân tộc Chim Én trong quá trình đuổi theo con mồi đã không để ý đi vào một khoảng đất cao, ít cây lớn, tầm nhìn thoáng đãng.
Từ trên cao đó cậu ta phóng ánh nhìn xuống dưới và trông thấy thành Lạc Cư.
Rất nhiều thú nhân đi lại nơi ấy, từng khối công trình kì lạ nằm gần nhau, từng cây hoa li ti tán lớn nở bung ôm sát các khối kiến trúc kì lạ ấy.
Khung cảnh nơi ấy mộng mơ đẹp đến không thực.
Đó là nơi nào vậy? Là thế giới của thần thú sao!?
Miệng cậu ta mở ra kinh ngạc tới nỗi nói không nên lời, cũng quên luôn việc phải gọi đồng bọn tới ngắm cùng.
Cứ thế ngây ngốc nhìn cảnh tượng đẹp đẽ như thế giới thần thú ấy không biết mệt, cũng không biết đã qua bao lâu, mãi cho tới khi một cánh tay vỗ lên vai mình khiến cậu ta giật mình bừng tỉnh.
Phía sau Lục khoanh tay nhìn cậu ta, ánh mắt đề phòng:
“Sao anh lại đứng đây?”
Thú nhân kia lắp bắp:
“Tôi...!đi săn thú...!không ngờ lại đi lạc tới đây.”
Anh ta nuốt nước bọt chỉ tay về phía thành Lạc Cư:
“Nơi đó là đâu vậy? Thế giới của thần thú sao?”
Nghe vậy Lục bật cười:
“Không, đó là thành Lạc Cư, là nơi sinh sống của tộc Chim Lạc chúng tôi.”
“Chim Lạc? Thành Lạc Cư, nơi sinh sống?” Cậu ta lặp lại những điều Lục vừa nói.
Lục gật đầu:
“Đúng vậy, đó là nơi ở hiện tại của chúng tôi.
Chúng tôi lập quốc gia mang tên Lạc Cư Quốc, đây là năm Lạc Cư Quốc thứ nhân hiệu Tân Vương.
Nơi anh đang đứng đây là nghĩa trang của Lạc Cư thành.”
Nghe thấy những ngôn từ lạ thú nhân tộc chim Én ngây ra không biết phải tiếp lời từ đâu, mạch não ứ nghẹn chả biết phải sắp xếp ngôn từ ra sao để nói.
“Cậu nói đó là nơi bọn cậu đang sống ư?”
Bất thần sau lưng Lục vang lên tiếng thú nhân.
Cậu quay lại và trông thấy tộc trưởng chim Yến.
Lục không ngần ngại gật đầu, ung dung tự hào giới thiệu lại:
“Nơi anh đang thấy được gọi là thành Lạc Cư, thành chủ Lạc Cư Quốc nơi thú nhân Chim Lạc sinh sống.”
Nói rồi Lục chỉ về phương nam:
“Ở phương nam là nơi tọa lạc của thành Tộc Sóc, họ là thú nhân đi theo Lạc Cư, tự nguyện đầu nhập vào Lạc Cư Quốc.”
Yên Tử không thể thấy thành Tộc Sóc trong miệng Lục, nhưng với khối công trình trước mắt thôi đã đủ để anh khiếp sợ.
Sau vài phút chờ bộ não tiêu hóa hết những gì mình vừa nghe, vừa thấy, Yên Tử lên tiếng:
“Vậy trong thành của tộc cậu có muối không? Chúng tôi có thể đổi chút ít chứ?”
Lục gật đầu:
“Chúng tôi có muối, nhưng đổi hay không tôi phải về thành tìm Vương cái đã.”
Nói rồi Lục vỗ cánh bay đi, thẳng hướng thành lao tới.
Yên Tử vội cùng thú nhân tộc chim Én trở về.
Anh thuật lại mọi chuyện đã thấy cho pháp sư ba tộc nghe.
Họ thổn thức không thôi, cụm từ bộ tộc đối với họ đã quá lớn mạnh, vậy mà giờ đây họ lại nghe về từ Quốc, thậm chí nơi ở còn được gọi là Thành.
Rốt cuộc thú nhân lạc loài mạnh đến thế nào?
À bây giờ họ nên bỏ danh xưng lạc loài đi thôi.
Nghĩ tới đây pháp sư tộc chim Yến vội tập hợp các thú nhân lại và nhắc họ:
“Từ nay nếu có gặp thú nhân lạc loài chúng ta phải gọi họ là thú nhân Chim Lạc, hoặc thú nhân Lạc Cư.”
Mọi người nhìn nhau không hiểu gì.
“Hãy nhớ kĩ điều này, chúng ta không tới đây để gây chiến, chúng ta tới để tìm vùng đất mới, tìm nơi cư trú muôn đời.”
Nghe ông nhấn mạnh như vậy toàn bộ thú nhân đều gật đầu đồng ý.
Chờ ông lui đi, thú nhân chim Én vừa nhìn thấy thành Lạc Cư vội kể lại cho bạn mình nghe, anh ta xuýt xoa tán dương nó như thế giới của thần khiến không ít thú nhân tò mò.
Một số Phụ và Mẫu trong nhóm cũng bạo gan bàn tán tới trang phục hôm qua các thú nhân Lạc Cư mặc, nó thật đẹp, đặc biệt là màu sắc và họa tiết trên trang phục của thú nhân đứng đầu.
Thi ngồi im nghe họ tán chuyện, cô chưa từng nhìn thấy Tân thú nhân trước đây, bởi lần gặp mặt đó cô đã bỏ đi.
Cô biết Lĩnh đi theo một nhóm thú nhân lạc loài nhưng không biết liệu có phải là nhóm này không? Nếu là nhóm này thì tuyệt biết bao, cậu sẽ an toàn ở trong thành họ đang nói tới kia, mà không phải vật lộn giữa nước lũ dâng cao tại vùng đất băng.
Phành phạch...
Ngay lúc này trên cao vang lên tiếng vỗ cánh, mọi người im lặng nhìn lên.
Ba thú nhân chim Lạc hạ cánh xuống đây mang theo một Mẫu và hai Phụ đi cùng.
Mẫu đó khoác trên mình bộ trang phục vô cùng đẹp, một bên mặt vẽ hình chim vô cùng độc đáo, mái tóc vàng búi gọn gàng, trên tay mang theo một hòm gỗ đi tới.
“Tôi là thầy thuốc Lạc Cư, không biết các vị có cần hỗ trợ gì không?” Vân mỉm cười nhã nhặn.
Cô không hay rằng trong số các Phụ và Mẫu nơi đây có người nhận ra cô.
Họ ngơ ngác nhìn cô muốn gọi mà chẳng dám gọi.
Thầy thuốc tộc Chim Yến đứng lên đi tới bên Vân mỉm cười cảm ơn cô, mời cô đi tới xem cho các tiểu thú nhân cùng một vài thú nhân và Phụ Mẫu đang cảm nắng.
Vâng kiểm tra kĩ cho từng người, phía sau cô hai Phụ đi cùng đang phân phát trái cây và một loại bánh vàng to bằng bàn tay, nóng hổi thơm lừng.
Đó chính là bánh rán làm bằng bột gạo trộn bột đậu, nhân thịt, được sáng chế sau khi nguồn gạo của cả thành dư dả, đây là một món ăn ngon, nhanh, no, dễ làm rất được các thú nhân tuần tra và các thú nhân đi rừng ưa dùng.
Mùi thơm của nó câu lấy tất cả thú nhân nơi đây, họ nhận lấy cắn từng miếng từng miếng ăn không ngừng.
Quá ngon, quá thơm, một món ăn thật thần kì.
Pháp sư ba tộc quan sát mọi chuyện, ánh mắt thâm thúy nhìn nhau.
Chốc sau họ ăn ý nhổm người cố rời xa khu vực các thú nhân.
“Chúng ta nên đề nghị gặp mặt với tộc trưởng của Lạc Cư một lần nữa.” Pháp sư chim Én lên tiếng.
Pháp sư chim Yến bên cạnh gật đầu.
“Từ giờ chúng ta không được khinh thường thú nhân Lạc Cư, không được gọi họ là thú nhân lạc loài nữa, họ đã có ấn kí chúng ta phải tôn trọng họ.” Pháp sư chim Sẻ nhỏ nhắn thêm vào.
“Tôi muốn những tiểu thú nhân lạc loài trong tộc mình được về với Lạc Cư.” Pháp sư tộc chim Yến nhẹ giọng nói một câu.
Cả hai vị pháp sư còn lại đều im lặng suy tư.
Sau khi xem xong bệnh cho các thú nhân, Vân đưa thuốc dặn dò họ vài điều, thậm chí còn hướng dẫn họ dùng xương thú hầm lên lấy nước cho người bệnh uống.
Cô nhìn một vòng nơi họ đang trú tạm không đành lòng, nhưng cũng không nói gì thêm, cô lại gần ba thú nhân nhờ họ về lấy nồi, một ít gạo trắng qua đây.
Hai thú nhân rời đi, rất nhanh đã trở lại với những món đồ cần thiết trên tay.
Vân giao nồi cho ba thầy thuốc hướng dẫn họ sắc thuốc.
Lần đầu tiên được tiếp xúc với y thuật kì lạ thế này, cả ba vị thầy thuốc của ba tộc đều chăm chú nghe tới mức bánh cũng quên ăn.
Xong xuôi Vân cùng hai Phụ cũng nhiệt tình hướng dẫn họ dùng nồi nấu canh, xào rau, cùng vài phương pháp dùng thịt thú mà đời đầu khi mới gặp Lĩnh họ hay làm.
Cuối cùng trước khi ra về một trong số ba thú nhân đem tới cho tộc trưởng chim Yến một bọc da thú nhỏ chứa muối đủ dùng cho ba bốn ngày tới.
Nhận được nó Yên Tử không khỏi xúc động, anh không có gì để trao đổi với họ.
“Không sao anh cứ lấy dùng cho tộc mình đi.” Thú nhân Lạc Cư cười nói một cách sảng khoái.
Lạc Cư không thiếu chút muối này, điều quan trọng là nhóm thú nhân này có đáng để họ giúp hay không mà thôi.
Sự hào phóng đó của các thú nhân chim Lạc khiến toàn bộ thú nhân ba tộc phải trố mắt nhìn.
Muối đó là gì? Đó là một hợp chất cực kì quan trọng cho sức khỏe và sự phát triển bộ lạc, chỉ cần có muối trong tay bộ lạc đó có thể đứng đầu đỉnh thú nhân.
Vì sự giá trị đó nên muối luôn được giấu kĩ, và chỉ trao đổi khi bên còn lại đưa ra vật phẩm giá trị.
Việc Lạc Cư hào phóng cho muối như này khiến các thú nhân nghĩ ngợi không ngừng.
Bên kia sau một hồi quan sát, Thi mạnh dạn đi tới chỗ Vân.
“Xin chào, tôi có chuyện muốn hỏi cô một chút được không?”
Vân nhìn qua và trông thấy một cô gái có nửa bên mặt đen sì như mình trước kia.
Cô chạnh lòng.
“Cô muốn hỏi gì sao? Cứ tự nhiên đừng ngại.”
Vân ấp úng vài từ không rõ rồi mới nói:
“Chỗ cô có ai tên là Lĩnh không? Một Phụ thú nhân đến từ tộc Chim Đỏ.”
Khi vừa nghe thấy câu hỏi này toàn bộ thú nhân Lạc Cư đang hiện diện nơi đây đều im lặng ngạc nhiên nhìn qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...