Đề tài CP của Khổng Hi Nhan và Lăng Vũ chỉ kéo dài một đêm, ngày hôm sau đã được làm rõ, là Lăng Vũ dẫn đầu đăng một weibo làm rõ, sau đó Khổng Hi Nhan chuyển phát lại, kèm theo hai chữ: bạn tốt.
Fan của Vũ Nhan CP đều mờ mịt, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng hai người này là có thể.
Bây giờ là bạn, không có nghĩa cuộc sống sau này cũng chỉ là bạn.
Nhưng lần này bọn họ đã đánh giá quá cao sự tình.
Antifan của Khổng Hi Nhan nhân cơ hội này liền giả dạng đến tranh luận cùng fan của Lăng Vũ.
Hai người đăng weibo làm rõ, dưới weibo Lăng Vũ tràn đầy —— chờ đợi Vũ Nhan ở cùng một chỗ!
- Giơ cao lá cờ Vũ Nhan Đảng!
- Bạn bè cũng có thể là bạn trai và bạn gái! Vững tin!
- Tôi chỉ nói, làm thế nào chúng ta có thể nhìn thấy một người phụ nữ tốt đẹp như vậy, tình yêu với Hi Nhan suốt đời!
Ngược lại, bên dưới weibo của Khổng Hi Nhan, lại mở ra đại chiến phấn hắc.
- Cắt, coi thường Lăng Vũ chúng ta? Cũng không nhìn lại bản thân của mình, lúc trước đều dán vào ngực Ngụy Diễm nhân gia người ta hiện tại đều không cần!
- Nói chuyện thật khó nghe, quỳ liếm Lăng Vũ của ngươi đi! Ngươi không được chào đón ở đây!
- Tôi nghĩ gì nói đó, tôi sẽ vẫn trụ vững tại đây! Các ngươi quản chuyện hơi nhiều! Khổng Hi Nhan mau kêu thủy quân tiếp tục tẩy trắng đi!
- Ta kháo! Ngươi gáy thật to, Lăng Vũ có loại fan như ngươi coi như tám đời xui xẻo!!!!
- Lầu trên, chúng tôi không thừa nhận cô ta là một fan hâm mộ của Lăng Vũ, bên cạnh đó, chúng tôi cũng rất thích CP Vũ Nhan.
- Đúng vậy, Ngụy Diễm cũng không tốt lành gì, hơn nữa ai không phạm sai lầm, tôi cảm thấy có thể nhận sai là được, ủng hộ Vũ Nhan CP!
Weibo Khổng Hi Nhan chuyển phát là do Đồng Duyệt bảo cô làm, cô đối với chuyện trên mạng đem mình và Lăng Vũ ghép lại thành một đôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, thẳng đến khi phía dưới weibo của mình đều bị những người này bình luận mới nghĩ đến.
Sau đó liền nhìn thấy những fan hâm mộ này đại chiến với nhau.
Đột nhiên, cô cảm thấy buồn cười.
Hôm nay không cần quay phim, ngày mai sẽ lên chương trình, Đồng Duyệt cho cô nghỉ một ngày để cô nghỉ ngơi thật tốt, cho nên giờ phút này cô chỉ mặc đồ ngủ vừa ôm Yên Yên trên sô pha trong phòng khách vừa sưởi ấm chân.
Lúc Trì Vãn Chiếu xuống lầu nhìn thấy bộ dáng lười biếng của Khổng Hi Nhan, ánh mắt cô thoáng chốc mềm mại, Khổng Hi Nhan nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn liền thấy Trì Vãn Chiếu, cô sửng sốt:
"Sao cô lại ở nhà? "
Bây giờ cô không ngủ cùng với cô ấy trong một căn phòng, tự nhiên nghĩ rằng cô ấy đã đi vào buổi sáng.
Trì Vãn Chiếu cũng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, thản nhiên nói:
"Nghỉ phép."
Khổng Hi Nhan gật đầu: "Ồ. "
Nhiều người, bầu không khí có chút không thoải mái, Khổng Hi Nhan vẫn ôm Yên Yên như trước, chỉ dùng dư quang thỉnh thoảng quét về phía Trì Vãn Chiếu thấy thân hình thanh tú của cô tiến vào phòng vệ sinh, sau khi đi ra Trì Vãn Chiếu liền hỏi:
"Buổi trưa muốn ăn cái gì? "
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn gió lạnh bên ngoài, sắc trời mờ ảo, mơ hồ có dấu hiệu mưa, cô mím môi nói: "Muốn ăn lẩu. "
Trì Vãn Chiếu cũng nhìn theo ánh mắt của cô: "Được."
Cô nói xong liền trở về phòng thay quần áo, Khổng Hi Nhan vẫn nằm sấp trên sô pha, thấy Trì Vãn Chiếu ăn mặc gọn gàng liền nói:
"Tôi không muốn ra ngoài ăn! "
Trì Vãn Chiếu đi qua bế Yên Yên, kéo cô đứng dậy:
"Đi thay quần áo, chúng ta đi siêu thị mua một ít đồ ăn."
"Hơn nữa, trong nhà cũng không có đồ nấu lẩu."
Khổng Hi Nhan lúc này mới không cảm tình trở về phòng thay quần áo, nửa tiếng sau hai người ôm Yên Yên đi ra ngoài.
Siêu thị cách đó cũng không xa, nhưng bên ngoài gió lạnh thổi khiến trên mặt đau đớn, ngẩng đầu nhìn, còn có dấu hiệu mưa, cho nên Khổng Hi Nhan bọc mình chặt chẽ, chỉ lộ ra ánh mắt ở bên ngoài.
Trì Vãn Chiếu mặc quần jeans áo dây, bên ngoài khoác một bộ dài màu xám, qua đầu gối, cô vốn dáng người đẹp, mặc như vậy, càng có vẻ khí chất trác giai, ngược lại đem Khổng Hi Nhan bên cạnh xem như cái bóng.
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của cô nửa ngày, cuối cùng thẳng thắt lưng, còn không tự giác bóp eo mình.
Cô ấy có mặc quá nhiều quần áo rồi không?
Trì Vãn Chiếu không phát hiện động tác của cô, chỉ trực tiếp đi vào siêu thị, cô đặt Yên Yên trong xe đẩy, quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan: "Đi thôi."
Khổng Hi Nhan chạy theo.
Trong siêu thị không có mấy người, vốn là mùa đông lạnh lẽo, lại là cuối tuần, cho nên tự nhiên ít người.
Hai người đẩy xe đẩy đi dạo trong siêu thị nửa ngày, chọn không ít nguyên liệu tươi ngon, cuối cùng đứng trước vị lẩu, để ý dạ dày Khổng Hi Nhan không tốt, Trì Vãn Chiếu trực tiếp cầm vị lẩu nấm đặt trong xe đẩy.
Khổng Hi Nhan phía sau nhìn chằm chằm vào vị lẩu cay Trùng Khánh trong tay, lại yên lặng thả về.
Trong siêu thị không có ai, TV lớn như vậy đang chiếu [Phá kén], cách đó không xa hai nhân viên siêu thị đang tán gẫu, các nàng xem TV nói:
"Anh đoán Khổng Hi Nhan có thể cùng Lăng Vũ có gì hay không. "
"Tôi nghĩ không chừng nha, tôi cảm giác Lăng Vũ thích nàng."
"Anh nói có đạo lý, trước kia tôi còn rất thích Khổng Hi Nhan, nhưng chuyện của cô ấy và Ngụy Diễm thật khiến người chán ghét."
"Cô thật bát quái nha, nhưng quả thật nghĩ đến chuyện đó tôi liền cảm thấy Lăng Vũ quá đáng thương."
"Người ta là vui vẻ chịu đựng, ngươi cũng không nhìn thấy Khổng Hi Nhan xinh đẹp như thế nào, phóng mắt nhìn toàn bộ giới giải trí, thật đúng là không tìm được mấy người, tiếp tục đẩy thuyền đi."
Đằng sau hai người lại xuất hiện một người phụ nữ mặc quần áo làm việc siêu thị, cô hét lên:
"Cả ngày chỉ biết tin đồn! Lăng gia ở thành phố B thế lực gì, làm sao có thể tiếp nhận Khổng Hi Nhan, còn đẩy thuyền, tôi thấy hơn phân nửa chính là chơi đùa qua đường. "
Cô vừa dứt lời, hai người đứng bên cạnh liền nhao nhao dò xét tin tức, bộ dáng bát quái.
Khổng Hi Nhan còn chưa thu hồi được tầm mắt đã bị Trì Vãn Chiếu lôi kéo đi.
Con ngươi vốn đang hưng trí bỗng ảm đạm một chút, Trì Vãn Chiếu đến quầy thu ngân trả tiền, thanh âm của ba nữ nhân bát quái phía sau càng ngày càng xa, thẳng đến khi nghe không nghe thấy.
Trì Vãn Chiếu để Yên Yên trên tay cô, ấm áp nói:
"Đi ra ngoài chờ tôi."
Khổng Hi Nhan ừm một tiếng cùng gật đầu.
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy bóng dáng cô rời khỏi siêu thị, cô cà thẻ xong xách túi thức ăn đứng ở cửa siêu thị gọi điện thoại.
"Chu Sinh."
Chu Sinh ở phía bên kia điện thoại vội vàng buông đồ đạc trên tay xuống:
"Trì tổng có gì phân phó? "
Trì Vãn Chiếu ánh mắt dần dần lạnh lẽo, giọng điệu u u:
"Anh nói cho Tôn tiểu thư, để nàng liên lạc với Ngụy Diễm. "
Chu Sinh nhíu mày: "Để Tôn tiểu thư liên lạc với Ngụy Diễm?"
Ngay sau đó anh ta ầm ừ, đáp: "Tôi đã biết."
Trong siêu thị rất ồn ào, nhiều loại âm thành trộn lẫn, Chu Sinh nghe thấy tiếng ồn ào hỏi:
"Trì tổng đang ở bên ngoài sao?"
Trì Vãn Chiếu: "Ừ."
Chu Sinh cười cười: "Thật hiếm có, phu nhân hôm nay nhất định không quay phim đi. "
Thấy anh ta nhắc tới Khổng Hi Nhan, Trì Vãn Chiếu thần sắc mới mềm mại một chút, lông mày không còn sắc bén, nhưng vẫn là tiếng ừm ngắn gọn như trước.
Chu Sinh cũng không dám quấy rầy nhiều, vừa định cúp điện thoại, liền nghe thấy tiếng Trì Vãn Chiếu kêu lên: "Chu Sinh."
"Trì tổng mời nói."
Trì Vãn Chiếu mang theo sắc mặt rối rắm hỏi: "Anh nói xem một người đang tâm tình rất tệ, làm sao để an ủi đây? "
Chu Sinh nghe xong liền cười:
"Đương nhiên là khen cô ấy, chọc cô ấy vui vẻ. Trì tổng đây là đang muốn khiến phu nhân vui vẻ sao? "
Trì Vãn Chiếu trả lời cứng rắn: "Không."
Cô cúp điện thoại, ra khỏi siêu thị, nhìn thấy Khổng Hi Nhan đang đứng ở cửa, cô cúi đầu xoa xoa lông trắng của Yên Yên, lúc thì đem đầu Yên Yên đặt bên mặt, nhỏ giọng thì thầm.
Ánh mắt rất ôn nhu.
Hoàn toàn không thấy thần thái ảm đạm vừa rồi.
Trì Vãn Chiếu đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói:
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn cô, mặt mày cong cong: "Ừm. "
Hai người vừa ra khỏi siêu thị không lâu, mưa rào bỗng kéo tới, cũng không quá lớn, nhưng hợp với gió lạnh cắt qua da thịt lộ bên ngoài vẫn rất đau.
Khổng Hi Nhan cúi đầu, kéo khóa áo lông vũ ra, bỏ Yên Yên vào, dùng tay ôm nó.
Nhưng Yên Yên quá lớn, đem áo lông vũ của cô phồng lên một khối cao, Khổng Hi Nhan không còn cách nào khác chỉ có thể đem hai tay đặt trong túi, mặt khác để Trì Vãn Chiếu giúp mình kéo dây kéo lên.
Trì Vãn Chiếu buông túi xuống, đứng trước mặt Khổng Hi Nhan, vươn ngón tay mảnh khảnh giúp cô kéo khóa, cách đó không xa có mấy người nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nhìn người ta ân ái kìa, còn hỗ trợ lão bà đang mang thai kéo khóa quần áo."
"Làm sao anh biết đó là vợ?"
"Ngươi có phải ngốc hay không, người mang thai kia không phải là vợ, còn có thể là ai nữa."
Thanh âm của bọn họ tuy rằng không phải rất lớn, nhưng gió lạnh thổi tới mang theo thanh âm của bọn họ, Khổng Hi Nhan nghe được, mặt lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi, cô nhíu mày hỏi:
"Trì tổng, cô nghe được hai người kia vừa nói gì sao? "
Trì Vãn Chiếu thần sắc lạnh nhạt: "Không."
Khổng Hi Nhan nheo mắt nhìn cô: "Cô chắc chắn đã nghe thấy. "
Trì Vãn Chiếu cười khẽ: "Thật sự không có. "
Khổng Hi Nhan cúi đầu hỏi lại: "Vậy cô nghĩ tôi trông như thế nào?"
Trì Vãn Chiếu ngước mắt lên nhìn cô, Khổng Hi Nhan vốn mặc dày, lại bởi vì Yên Yên đặt trong áo lông vũ, cái bụng nhỏ nhô lên, hai tay cô đặt trong túi áo nâng Yên Yên sợ nó rơi xuống.
Nhưng người ngoài không biết bên trong còn đang bao bọc bởi Yên Yên.
Thực tế cũng có một số phụ nữ mang thai ôm bụng đi bộ.
Có lẽ, sau này các cô cũng sẽ có...
Cô nghĩ đến cảnh tượng như vậy hốc mắt nóng lên, cổ họng rất ngứa, Khổng Hi Nhan không đợi đến khi cô trả lời, ngửa đầu nhìn cô, Trì Vãn Chiếu nói:
"Cái gì cũng không giống."
Khổng Hi Nhan nhìn cô xách túi xách đi thẳng về phía căn hộ, cô vội vàng chạy theo, Yên Yên gào lên trong lòng cô, miêu ô không ngừng.
Không biết dỗ nó như thế nào nên cô đành phải đi chậm lại. Trì Vãn Chiếu phía trước cũng thả chậm bước chân.
Chỉ trong chốc lát hai người đã đi cạnh nhau.
Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn cô, suy nghĩ một chút hỏi:
"Vừa rồi ở siêu thị..."
Khổng Hi Nhan ngẩn mặt:
"Chuyện gì trong siêu thị? Ý cô là những người đó? Tôi đã nghe quá nhiều những điều còn khó nghe hơn lời nói của bọn họ, tất nhiên tôi cũng sẽ không để ý tới. "
Trì Vãn Chiếu thở phào nhẹ nhõm:
"Chờ một chút, bây giờ cá đã cắn câu."
Khổng Hi Nhan nhìn thẳng vào mắt cô:
"Vậy khi nào cô mới thu lưới?"
Trì Vãn Chiếu cười nhạt:
"Chờ đến lúc bọn họ cắn chặt móc câu. "
Khổng Hi Nhan tin tưởng Trì Vãn Chiếu vô điều kiện, mắt mang theo nước, mặt mày cong cong: "Ừm. "
Trì Vãn Chiếu nhìn bộ dáng này của cô trong lòng khẽ động, tiến lên một bước muốn an ủi cô, một tay ôm cô vào trong lòng, khẽ vỗ lưng cô.
Khổng Hi Nhan nằm sấp bên tai cô nhỏ giọng nói:
"Trì tổng, cô đừng ôm tôi như vậy, sẽ đè ép đến con. "
Trì Vãn Chiếu: ...
........................................................
Hai người họ ăn lẩu ở nhà, Trì Vãn Chiếu phụ trách rửa rau nấu cơm, bày nguyên liệu mua về thành một đĩa đặt ở bên cạnh bàn, Khổng Hi Nhan vốn định giúp đỡ, bị Trì Vãn Chiếu nói một câu: "Khổng tiểu thư, vẫn nên chuyên tâm dưỡng thai cho tốt" bức lui.
Cô thấy Trì Vãn Chiếu vào phòng bếp mới nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thật mồm mép"
Chuyện nấu lẩu cô không nhúng tay vào được, cũng chỉ có thể ngồi chờ ăn, Khổng Hi Nhan bật TV lên xem, cảm thấy nhàm chán, lại cầm điện thoại di động xem weibo.
Vừa vào weibo của mình liền nhìn thấy khu vực bình luận bị quấy thành một mớ hỗn độn.
Cô bỗng nhìn thấy một ID quen thuộc:【Không bao giờ nói dối】.
Khổng Hi Nhan nhớ rõ ID này từ đầu đến cuối đều tuyên truyền Tiếu Thừa thích cô, đang đuổi theo cô, bất kể là ở weibo hay dưới chủ đề đang hot của [Phá Kén] đều có thể nhìn thấy bóng dáng cô ấy.
Thật đúng là âm hồn bất tán.
Khổng Hi Nhan bình tĩnh nhìn bình luận của nàng hôm nay.
【Không bao giờ nói dối】: Cắt, các ngươi còn muốn xào CP Vũ Nhan đến bao giờ, biết vì sao Lăng Vũ đêm đó liền làm rõ không? Cũng biết tại sao Khổng Hi Nhan lập tức chuyển tiếp không? Tôi đều biết! Bởi vì Khổng Hi Nhan đang yêu một nam diễn viên họ X khác trong đoàn làm phim, Lăng Vũ sợ gây hiểu lầm, cho nên mới làm rõ vào đêm đó!
Bên dưới bình luận của cô vĩnh viễn là náo nhiệt nhất, ba bốn vạn lượt thích khiến bình luận của cô đạt top đầu, cư dân mạng bắt đầu suy đoán đủ kiểu.
- Họ X? Tiếu Thừa? Còn ai khác nữa?
- Ngoại trừ hắn cũng không có họ X!
Bình luận này ám chỉ mục tiêu quá rõ ràng.
- Hóa ra là như vậy, tôi tự hỏi tại sao lại đột nhiên làm rõ, thì ra là sau lưng có một Tiếu Thừa.
- Nhưng cũng không đúng nha, nếu đúng là Tiếu Thừa thì Lăng Vũ hoàn toàn không cần phải sợ đi, ai mà không biết gia thế của Lăng gia.
- Lầu trên, anh là ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc! Điều này nói rõ vấn đề gì, chứng minh Lăng Vũ hoàn toàn không cần quan tâm đến Khổng Hi Nhan, phỏng chừng một chút quan hệ cũng không muốn dính vào cô ấy, cho nên mới vội vàng đính chính quan hệ như vậy!
- Nói có lý!
- Các ngươi... Tại sao lại tin lời của cô ta nói như vậy?
Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm những lời này, đúng vậy, tại sao những cư dân mạng này lại hết lần này tới lần khác tin tưởng ID này? Không phát ra một tin tức chính xác, không có lấy một bức ảnh, hết lần này tới lần khác bọn họ liền chắc chắn cô đang yêu đương với nam diễn viên họ X này?
Cô cười mỉm. Có lẽ bọn họ quá nhàn rỗi rồi.
Cho nên mới ở nơi có chuyện bát quái trước tiên cầm bàn phím phát tiết một trận, cho dù nói sai, cũng có thể dùng ID che mặt, không cần lo lắng bị người ta biết mình là ai.
Khổng Hi Nhan ôm điện thoại di động lúc thì nhíu mày, lúc thì trầm tư, Trì Vãn Chiếu rửa sạch nguyên liệu đặt lên bàn, khi mọi thứ đã sẵn sàng quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt của cô.
Cô đi đến ghế sofa, ôm Yên Yên và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn cô: "Không sao, có thể ăn được chưa?"
Trì Vãn chiếu thấy bộ dáng không thể chờ đợi được của cô liền muốn cười khẽ, gật đầu mở mày: "Ừm. "
Khổng Hi Nhan vội vàng đứng dậy đặt điện thoại di động lên bàn trà, đôi mắt sáng ngời chậm chạp quét qua, nhìn thấy màn hình còn sáng, cô nhìn vài lần, rồi đứng dậy đi đến trước bàn cơm.
Lẩu được nấu từ nước cốt nấm đậm đặc, sau khi mở nắp dậy lên mùi nồng đậm, nước đã sôi sục, đang không ngừng bốc khói trắng, Khổng Hi Nhan đẩy mấy đĩa rau chay xuống, Trì Vãn Chiếu ngồi đối diện cô, trước mặt chỉ đặt một cái bát rỗng.
Khổng Hi Nhan mỉm cười hỏi: "Trì tổng, cô không cần gia vị sao? "
Trì Vãn Chiếu nhìn thấy bộ dáng hào hứng của cô, nhếch môi: "Loại gia vị gì?"
Khổng Hi Nhan cầm lấy cái bát trước mặt cô: "Đặc biệt do tôi tự chế. "
Một lát sau, từ nhà bếp phát ra âm thanh: "Trì tổng, ăn chua không "
Trì Vãn Chiếu sửng sốt quay đầu, thấy cô cầm bình giấm, cô thoáng gật đầu: "Có thể."
"Rau mùi?"
"Được."
"Tỏi nghiền?"
Trì Vãn Chiếu nhíu mày, thấy cô cầm dao tách tỏi, cô mím môi: "Ừm. "
Khổng Hi Nhan lại đặt thêm vài cái nữa, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Trì Vãn Chiếu: "Có thể ăn cay không? "
Trì Vãn Chiếu vẫn kiên nhẫn: "Có."
Sau đó cô nghĩ đến dạ dày Khổng Hi Nhan không thể ăn cay, cô đứng dậy đi đến phòng bếp, Khổng Hi Nhan vừa điều chỉnh tốt hai chén gia vị, bên trong bát truyền đến mùi thơm của rau mùi trộn lẫn tỏi nghiền, vẻ mặt cô thỏa mãn, vừa định xoay người, bỗng người đang đứng sau lưng chậm chạp dán vào\, Khổng Hi Nhan bất ngờ, sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Trì Vãn Chiếu vội vàng ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
Hai chén gia vị nhỏ rung lắc, có xu hướng lắng đọng, nhưng Khổng Hi Nhan bị tư thế này nháo đến mặt đỏ tai hồng, cô và Trì Vãn Chiếu quá gần, gần đến mức cô nghiêng đầu liền thấy rõ lông mi rõ ràng của cô.
Đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, không biết có phải bởi vì cô đã quen với gương mặt lạnh lùng này hay không, dĩ nhiên có thể nhìn ra vài phần ôn nhu, nhất là đôi mắt sáng ngời ánh sáng trông thật đẹp mắt.
Khổng Hi Nhan không thể rời mắt.
Sau đó, người bên kia nhìn xuống, nhận chén gia vị từ bàn tay cô:
"Cô không thể ăn cay, pha lại một phần đi."
Cô nói xong đem hai chén thành một, thần sắc như thường bưng qua.
Khổng Hi Nhan sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo:
"Tôi có thể ăn! "
Trì Vãn Chiếu nhìn cô: "Cô không thể, dạ dày của cô sẽ đau."
Khổng Hi Nhan có chút mơ hồ: "Làm sao cô biết? "
Nhịp tim của Trì Vãn Chiếu đột ngột tăng tốc, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Đoán."
"Thật kỳ lạ nha."
Khổng Hi Nhan lẩm bẩm lại đến phòng bếp điều chỉnh một chén, lúc đi ra Trì Vãn Chiếu đã ăn trước, nước sốt cay cô cho nhiều, hai phần cộng lại, tự nhiên càng cay hơn.
Trì Vãn Chiếu lại thần sắc tự nhiên, không hề bị ảnh hưởng chút nào, nếu không phải Khổng Hi Nhan nhìn thấy mồ hôi nhỏ trên trán cô, thật đúng là nhìn không ra.
Gia vị vừa chua vừa cay, phía trên rắc tỏi nghiền và rau mùi, hương vị không phải là tốt nhất, nhưng cũng rất tốt, Trì Vãn Chiếu rất hiếm khi ăn lẩu, bây giờ lại cảm thấy sau này có thể ăn một lần một tháng.
Không, vẫn nên mỗi tuần một lần.
Khổng Hi Nhan nhìn lông mày khẽ nhíu lại của cô, hỏi: "Có phải quá cay không? "
Trì Vãn Chiếu cười nhạt: "Không. "
Cô nói xong cởi áo ngoài của mình ra, bên trong là một bộ áo dây, cô đem tay áo kéo cao, lộ ra nửa cánh tay, thon dài trắng nõn, Khổng Hi Nhan liếc mắt một cái liền dời tầm mắt.
Yên Yên lúc hai người ăn lẩu liền ngồi ở trên bàn cơm, lẩu nó tự nhiên là không thể ăn được, chỉ có thể trừng mắt tròn nhìn nồi bốc khói, lát sau lại nghiêng đầu tò mò nhìn mấy viên thịt tròn trong nồi.
Nó vươn móng vuốt muốn vớt, bị Khổng Hi Nhan vội vàng vỗ một cái, liền thành thật.
Bên ngoài có mưa nhỏ, gió lạnh gào thét, Khổng Hi Nhan ngồi ở vị trí này hướng về phía cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy lá khô dính nước bị gió thổi lên cao, lại chậm rãi rơi xuống đất, cô không khỏi thở dài: "Thật tốt. "
Trì Vãn Chiếu ngước mắt lên, theo ánh mắt cô nhìn ra, ánh mắt thản nhiên: "Sao vậy?"
Khổng Hi Nhan chỉ vào phong cảnh bên ngoài, vẻ mặt thỏa mãn: "Liền cảm thấy thời tiết như vậy có thể ở nhà, còn có thể ăn được thứ yêu thích, thật tốt."
Trì Vãn Chiếu buông đũa xuống, nhìn chằm chằm góc nghiêng của Khổng Hi Nhan, đường nét tinh xảo như điêu khắc, lông mày lá liễu, cô rũ mắt:
"Khổng tiểu thư thật đúng là dễ thỏa mãn."
Khổng Hi Nhan ôm Yên Yên, xoa xoa:
"Đương nhiên, tôi vẫn không có tham vọng lớn."
Trì Vãn Chiếu cười nhạt: "Phải không? Nếu tôi nhớ không lầm, Khổng tiểu thư có nốt ruồi trên ngực? "
Khổng Hi Nhan không kịp phản ứng, ngây ngốc một hồi mới nhớ tới Trì Vãn Chiếu đang nói cái gì, cô nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, thẹn thùng nhìn Trì Vãn Chiếu, phẫn nộ nói:
"Lần trước cô nói cũng không nhìn thấy gì mà? "
"Tôi chỉ nói rằng cô không cần phải để ý."
Khổng Hi Nhan hai tay nắm lấy, muốn vặn chết Trì Vãn Chiếu, cô hít sâu vài lần mới mở miệng:
"Kêu tôi đừng để trong lòng, ngược lại cô lại treo ở bên miệng. "
"Tôi không có treo ở bên miệng, huống hồ tôi cảm thấy Khổng tiểu thư thật sự không cần để ý, bởi vì cô vóc người rất tốt, làn da cũng trắng, nhất là..."
Khổng Hi Nhan cắn răng: "Cô, cô đừng nói chuyện! Ngậm miệng lại tôi!"
Cô nói xong liền thẹn thùng trừng mắt nhìn Trì Vãn Chiếu, ôm Yên yên lên lầu hai, tiếng đóng cửa lại vang lên, Trì Vãn Chiếu ngồi trước bàn cơm có chút mờ mịt sờ trán.
Không phải cô vừa khen ngợi cô ấy sao?
Tại sao Khổng Hi Nhan lại phản ứng như vậy?
Trì Vãn Chiếu rất tức giận nghĩ, đề nghị của thư ký Chu thật kỳ cục!
Anh ấy độc thân, làm sao mà biết cách khen ngợi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...