Giờ nghỉ trưa trong lúc mọi người đi ăn uống, Vũ một mình ở văn phòng vừa cố gắng làm xong báo cáo vừa gặm sandwich “Rengggg rengggggggg”
“Hửm ai nhỉ? Số lạ hoắc” Vũ lấy điện thoại ra nhìn thì thấy một dãy số lạ, cuối cùng cũng quyết định nghe
-Alo!
-
-Trình? Có chuyện gì sao?
Vũ ngạc nhiên, Nhã Trình cái tên này gần như bị nhỏ cho vào quên lãng, đầu óc Vũ bé lắm, chứa không được nhiều thứ đâu, càng không nghĩ tới có lúc người con gái này chủ động liên lạc.
-
-Bây giờ sao?
-
-Được rồi vậy bạn chờ một chút mình ra ngay
Cất điện thoại, vớ lấy túi xách Vũ buớc vội ra bên ngoài, trong đầu không ngừng nghĩ về cuộc gọi của Nhã Trình, cũng không biết là có chuyện gì mà đến tận công ty tìm, “haizzzz không nghĩ nữa, thuyền tới đầu cầu ắt thẳng, gặp rồi biết thôi”. Nghĩ thế nên buớc chân của nhỏ cũng nhanh hơn..
Cả hai đi qua tiệm coffee gần công ty, chọn một cái bàn cạnh cửa sổ cùng kêu 2 ly nước cam ra uống. Sắc mặt Trình không được tốt, đôi mắt cũng buồn hơn không nhìn ra vẻ cao sang kiêu kì như truớc nữa, cố ấy phảng phất mang nét buồn u uất, bàn tay hết nắm rồi thả, rồi lại nắm chặt ly nuớc của mình, chăm chú uống…trong khi nó cứ vẫn yên vị không suy suyển. Tâm trạng như đang đè nén cái gì đó, như muốn nói lại như không hoặc giả không biết nói thế nào, trông cô rất tội nghiệp. Vũ âm thầm đánh giá, rồi không hiểu sao lại đưa tay ra nắm lấy bàn tay run rẩy của cô vỗ nhẹ, đơn giản là trong đầu Vũ có một suy nghĩ muốn trấn an cô.
Trình ngạc nhiên nguớc lên nhìn thì Vũ nở một nụ cười nhẹ, cho tới bây giờ Vũ chưa từng thấy ghét hay giận gì Trình cả, nếu được Vũ còn muốn cả hai có thể là bạn, Trình thấy vậy cũng cười đáp lại, nụ cười yếu ớt, có phần gượng gạo
-Vũ quay lại với Ke…Nam đi – Trình hít một hơi thật sâu, khó khăn nói ra lời khiến bản thân mình đau đớn,đi kêu người con gái khác làm người yêu của người mình yêu chắc cũng chỉ có mình Trình
-Trình… - Vũ giật thót khi nghe câu nói của Trình “sao lại….??”
-Trình biết mình rất ích kỉ, là Trình đã xen vào tình cảm của hai người, làm hai người phải xa nhau, bây giờ lại muốn Vũ quay lại, mình biết rất hoang đường, nhưng mà… - Theo lời nói của Trình những giọt nước mắt cũng lăn dài trên má cô
-Không phải tại Trình – Vũ ngắt ngang lời nói của Trình, đúng vậy mối quan hệ của nhỏ và Nam không phải đơn giản vì Trình mà tan vỡ – dù không có Trình bọn mình cũng không thể tiến xa hơn – Vũ cười như không, nói nhẹ như gió thoảng,
Trình hơi thản thốt, nhưng cũng nhanh chóng phản bác lại, ánh mắt rất kiên định, nhưng lại chất chứa đau khổ, lúc này trong cô lại mong manh như thuỷ tinh, chạm nhẹ…chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ vụn
-Không đâu, - Trình cố gắng lắc đầu -… nếu không phải Trình ích kỉ thì mọi chuyện sẽ không như thế này, Trình và Nam cùng lớn lên bên nhau, dù chỉ là một cái liếc mắt của Nam mình cũng hiểu cậu ấy muốn gì, lúc thấy Nam nhìn Vũ, trong mắt hoàn toàn chỉ có Vũ, thì mình biết cậu ấy đã tìm được người con gái của đời mình. Chỉ là…chỉ là tính tự cao, lòng tự trọng của mình không cho phép điều đó, mình luôn nghĩ Nam là của mình, trong mắt Nam chỉ được phép có mình, nên mới cố chấp như thế…- Trình dừng lại một chút, kìm nén tiếng nấc - ….Trình nghĩ chỉ cần bản thân cố gắng, chỉ cần thật lòng yêu mến Nam, sẽ có lúc thay thế vị trí của Vũ trong lòng Nam, nhưng mà…nhưng mà không được…không được Vũ à! – Trình lại nấc lên từng chập
-Trình….
Trình như không nghe thấy lời của Vũ vẫn tiếp tục trải nỗi lòng của mình, như nói cho người lại như nói cho chính mình nghe
-Nam cười rất đẹp, nhưng từ khi chia tay với Vũ, cậu ấy không cười nữa, cũng ít nói chuyện, không thân thiết như truớc, cậu ấy lạnh lùng hơn, suốt ngày chỉ vùi đầu vào công việc và học tập, mình đối với cậu ấy giống như vô hình. Mình không …muốn không muốn… có một ngày Nam sẽ nói ghét mình…..- đôi mắt của Trình như đang mơ màng khi nói về Nam, trong mắt tràn ngập yêu thuơng, nuớc đầy hốc mắt của cô
-Đừng xúc động quá – Vũ không ngăn cản Trình nữa, nhỏ cũng muốn nghe hết nổi lòng của cô, để cô nói cho nhẹ lòng
-Bây giờ Trình mới hiểu, yêu không phải là chiếm hữu mà là phải làm cho người đó hạnh phúc. Vũ, xin lỗi! nhưng xin Vũ có thể… quay lại với cậu ấy không? Trình biết trong lòng Nam vẫn yêu Vũ nhiều lắm, Vũ quay lại đi…..
Trình nhìn Vũ với ánh mắt tha thiết van cầu, là chân thật mong muốn Vũ đáp ứng mình, không một chút kịch nghệ hay giả dối. Đôi mắt trong veo mọng nước, gương mặt xinh xắn trắng nõn của cô cũng nhạt nhoà. Lòng Vũ lại thấy ray rứt, xót xa cảm nhận như chính mình là người gây ra nổi đau cho cô ( Cò: thì gián tiếp là vậy mà, Vũ: người ta đang buồn nhá *ngồi một góc vẽ vòng tròn*)
-Trình! Nghe Vũ nói này - Vũ nhìn thẳng Trình, nắm chặt hơn bàn tay đang run lên vì xúc động của cô - Vũ và Nam chia tay không phải do Trình, mà do chính chúng tôi. Bây giờ Vũ cũng không thể nào quay lại với Nam, và sau này cũng không. Vũ tin chân tình có thể cảm động người khác, bây giờ Nam vẫn chưa hiểu, chưa rũ bỏ được lòng mình, vì không có được nên mới vương vấn, Trình hay cho Nam một thời gian, một thời gian để Nam có thể đón nhận tình cảm của Trình, được không?
Trong mắt mang theo ý cười và đầy tự tin nhìnTrình động viên khuyên nhủ. Đúng là như vậy, đừng nói trái tim Vũ đã có bóng hình khác dù Vũ vẫn còn tình cảm với Nam thì Vũ cũng không quay lại, bức tường gia thế, khoảng cách thân phận quá lớn, cái tôi của Vũ quá lớn, khiến nhỏ không thể nào dẹp bỏ mà đến bên Nam. Thêm nữa Vũ nhận ra một điều, bản thân không thể toàn tâm toàn ý hết lòng yêu Nam như Trình được. Trong lòng chỉ biết cầu mong cho Nam sớm nhận ra người chân tình với mình, đừng để đến khi mất đi mới thấy hối hận. Chỉ sợ lúc đó đã quá muộn màng
-Nhưng…. – Trình nghe Vũ nói thế, trong mắt vừa có sự vui mừng vừa có e ngại sợ sệt
-Không nhưng gì hết, nếu không chính là Trình không thật l….
-Không mình thật sự yêu thật sự rất yêu Nam, yêu từ hồi nhỏ
Trình vội vàng thanh minh, nhìn thấy đôi mắt lấp lánh ý cười của Vũ, mặt bất giác ửng hồng thật đáng yêu, lời nói cũng nhỏ dần, ngượng ngịu. Vũ nhìn muốn trêu thêm tí nữa, nhưng lại có cái gì đó không nỡ. Không biết Nam có bao giờ nhìn thấy Trình đáng yêu thế này chưa. Thấy được tình cảm mà Trình dành cho Nam, trong lòng Vũ thấy nhẹ nhõm hẳn, Nam là một chàng trai tốt xứng đáng được yêu thuơng, và Trình cũng thế, cô ấy đáng được trân trọng. “Nguyệt lão, ông hãy tốt bụng mà xe duyên cho họ đi nhé” cô nguớc nhìn bầu trời qua cửa sổ mỉm cười, hôm nay trời trong xanh, nắng thật đẹp.
-Vậy là tốt rồi!
Nhưng có ai đó từng nói, truớc cơn giông bão thuờng sẽ sóng yên biển lặng
*
Ở một nơi khác của thành phố, Quân và Hằng cũng đang ngồi cùng nhau. Quân vẫn như vậy, luôn khoát lên người phong thái lạnh lùng cao ngạo như một vì quân vương, có thể thấy sự trẻ con của anh chắc cũng chỉ có Vũ và…. Hằng ngồi phía đối diện, vẫn xinh đẹp lỗng lẫy dù chỉ mặc trên người bộ đồ công sở bình thuờng, tay chống hờ, đôi mắt phong tình nhìn người đối diện, như chờ đợi. Đôi môi mọng đỏ bóng bẩy như khép lại như mở….
Quyến rũ! Vẫn luôn như thế, khi xuất hiện truớc anh cô luôn khiến mình thật quyến rũ, động lòng người, bao nhiêu tên đàn ông đi ngang qua cô dù có bạn gái hay vợ đi cùng hay không cũng phải ngoáy nhìn. Chỉ duy nhất người này, vẫn chỉ hờ hững nhìn cô, nhạt nhẽo hơn nuớc lã.
Hằng từng có suy nghĩ có khi nào vì sợ bị cô quyến rũ mà…. Quân không dám nhìn cô một cách tỉ mỉ? Chẳng biết, vì Hằng không dám hỏi anh, anh đã nói anh thích phụ nữ nghe lời. Không thích người nói nhiều (*Cò bon chen xíu* xạo quá đi, Q: ngươi thích, roti, xào măng hoặc nướng trui *ánh mắt đe doạ*)
-Cô có thai? – Câu đầu tiên Quân mở miệng khi hai nguời gặp nhau, không ngọt không nhạt, chẳng dong dài mà đánh thẳng trọng tâm
-A ! – Hằng mở to hai mắt kinh ngạc nhìn anh – ở đâu ra thông tin này?
-Có hay không? – Quân không thèm điếm xỉa tới câu hỏi của Hằng, chỉ chăm chăm muốn biết đáp án nghi vấn của mình
-Dĩ nhiên là không – Hằng thể hiện sự khó hiểu và bất mãn – Có lần nào anh để em được…
-Được rồi! Vậy tại sao cô nói với Vũ là mình mang thai với tôi, còn cho người tấn công Hạnh – không để Hằng nói hết, liền chen ngang nói, ánh mắt lạnh lùng lần nữa quét qua người Hằng
-Em nói với Vũ? Không phải chứ? Cái loại chuyện này em giấu nó không kịp tại sao lại đi nói với nó, còn chị Hạnh em sai người tấn công gì chị ấy chứ? Anh nói gì mà em không hiểu chuyện gì vậy? – Hằng nhíu mày thảng thốt, giống như vừa mới nghe một câu chuyện kinh dị
-Nhưng chính là Vũ nói cô đã tới tìm cô ấy và nói mình mang thai, còn đe doạ sẽ tìm gặp Hạnh, mấy hôm sau cô ấy lại bị tấn công? - Quân nhướng mày nghi ngờ
Quân không tin Vũ đặt chuyện, nhưng thái độ của Hằng cũng không có gì là giả, mà theo lí mà nói thì đúng là loại chuyện xấu hổ này sẽ đem giấu đi chứ sao lại ngang nhiên đi nói như thế. Quân nhất thời bị hai cô gái làm cho rối tinh rối mù, nhưng Quân vẫn cố gắng truy hỏi tới cùng,
-Em không biết là nó có ý gì, nhưng mà sự thật là vậy, em không có nói gì với Vũ hết, lại nói có thai đâu phải chuyện nhỏ, không có mà nói có rồi lúc đi sinh lấy cái gì mà sinh? – Hằng khó chịu nhìn anh - Chuyện chị Hạnh em cũng không rõ, hôm truớc Vũ ầm ầm tới chổ em làm loạn, bảo em sai người đánh chị ấy. Em biết Vũ thuơng chị mình, nhưng em là bạn nó, nó không hiểu em hay sao mà có thể nói như thế? – Hằng nuớc mắt lã chã uớt khuôn mặt đẹp, oan ức rấm rức khóc, rồi nghẹn ngào – nếu so sánh, không cần nói cũng biết anh sẽ tin lời nó hơn em, em đâu có dại như thế
Nhìn thấy Hằng khóc, Quân tự nhiên thấy khó chịu, dù gì cũng là đàn ông, lại làm ột cô gái khóc đến tức tưởi như thế, thật không nên. Nuớc mắt của Hằng càng làm Quân rối, những gì Hằng nói đều rất rành mạch và logic, lí lẽ rõ ràng không giống nói dối. Nếu là vậy chẳng lẽ Vũ lại đặt chuyện? Mà khi không bày ra cái chuyện thế này làm gì? Muốn thử lòng anh hay doạ anh đây “phụ nữ thật rắc rối”, Quân nhíu mày suy nghĩ lung lắm, càng nghĩ sao trên đầu càng nhiều, càng nghĩ quạ đen càng xuất hiện nhiều, anh thấy mình như lạc vào ma trận không lối thoát. Cũng không thấy được nụ khoé môi cong nhẹ kèm tiếng khóc của người đối diện “anh biết không nhỉ? Vũ ghét nhất chính là người khác không tin mình, càng thân càng không tin nó càng ghét, đã không tin nó sẽ cứ thế để anh hiểu lầm, hì”. Hằng biết có thể Quân hoàn toàn không tin những gì mình nói, nhưng có một chút ngờ vực trong lòng, cái Hằng cần chính là một chút đó, chỉ một chút cũng đủ …
Sau một hồi suy nghĩ, lại thấy Hằng cứ khóc, trong lòng Quân càng bực bội, để lại tiền thanh toán, không nói lời nào, 3 bước đã buớc ra khỏi quán. Hằng cũng đứng dậy đi, ra cửa nhìn theo bóng anh “nên đi gặp vợ của anh rồi nhỉ?” Hằng lau khô nước mắt tự lúc nào, miệng nhếch lên nụ cười vừa khinh khỉnh vừa mê hoặc, lẩm bẩm đủ mình nghe
-Ớt nào mà ớt chả cay, gái nào lại chẳng ghen, để xem người chị thục đức của mày như thế nào khi nghe cái tin hay ho này, Vũ à! Hôm nay trời thật đẹp, không biết ngày mai thế nào? – Hằng nguớc nhìn bầu trời trong xanh, hít một hơi sâu thật thoải mái rồi nhẹ nhàng thở ra “hì hì tuyệt thật”
Trên đường ai cũng ngoáy nhìn một cô gái tung tăng, miệng cười không khép. Trong cô như vừa trúng số độc đắc, hay là tìm được tình lang như ý vậy. Nhìn cô vui vẻ như thế khiến người khác cũng vui lây muốn cười theo cô, chẳng ai để ý đôi mắt đỏ hoe của vì cô mới sống chết khóc một trận kia. Cũng không ai biết được những ý nghĩ quái gở sau dáng vẻ yêu kiều kia. “Rồi anh sẽ thấy, chỉ mình em mới thật lòng, mới xứng với anh”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...